Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau

Chương 294: Âm mưu bắt đầu , Thủy Miểu lãnh đạn thay Tử Thất Thất !



Tử Thất Thất nghe hắn nói, rốt cuộc cô đã hiểu tại sao trước đây hắn không nói cho cô biết nguyên nhân, mặc dù chuyện này đối với người trong hắc đạo mà nói thì là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này đối với cô mà nói thì không có cách nào làm được. Rõ ràng cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng sự thật còn vượt qua trí tưởng tượng của cô, muốn gả cho hắn, phải đem chính mình dung nhập vào hắc đạo, muốn lấy được bốn chữ kia ( là: danh chính ngôn thuận), thì hai bàn tay của mình nhất định phải nhuộm đầy máu tươi, như vậy mới có thể khiến người khác khuất phục.

Cô nên làm gì đây?

Một lòng muốn gả cho hắn, nhưng hiện tại..... Có chút do dự rồi.....

"Tử Thất Thất...." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng gọi cô, đồng thời đưa tay của mình ra ôm lấy cô, sau đó nói tiếp "Em hãy yên tâm đi, những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, anh sẽ không để cho em giết người, anh tuyệt đối sẽ không cho em làm những chuyện tàn nhẫn như vậy!"

Tử Thất Thất nghe hắn nói, từ từ quay đầu, nhìn gò má có chút gầy gò của hắn, không tự chủ mà nhớ tới chuyện xảy ra vài ngày trước đó, sau đó lông mày nhăn lại nói "Đoạn thời gian trước, mỗi ngày anh đều ở công ty làm thêm giờ, chính là vì em, có phải không?"

Mặc Tử Hàn quay đầu, nhìn cô nói "Đúng rồi, anh vốn muốn đem tài sản của Mặc gia chuyển dời đến tập đoàn King, đem những loại tiền bẩn thỉu kia đi rửa, như vậy anh mới có thể có đầy đủ tài sản cùng quyền lực để thoát khỏi hắc đạo, nhưng....." Hắn hơi dừng lại, không muốn làm cô cảm thấy áy náy, cho nên trực tiếp nhảy qua trọng điểm, hàm hồ nói "Anh đã trúng kế của Chung Khuê, để cho hắn chiếm cứ một nửa cổ phần của tập đoàn King, cho nên kế hoạch đã thất bại."

Tử Thất Thất nghe hắn nói, đột nhiên kinh ngạc hỏi "Anh muốn thoát khỏi hắc đạo?"

"Ừh!" Hắn nhẹ nhàng trả lời, hơi gật đầu.

"Là vì em sao?" Cô hỏi.

"Thật ra thì..... Cũng không hoàn toàn!" Hắn trả lời.

"Có bao nhiêu phần là vì em? Một nửa?" Cô hỏi.

"Hơn phân nửa!" Hắn mỉm cười trả lời.

Đột nhiên, Tử Thất Thất đưa hai tay của mình ra ôm lấy thân thể của hắn, sau đó vui vẻ nói "Cám ơn anh!"

Mặc Tử Hàn kinh ngạc khi bị cô ôm lấy, sau đó cũng dùng đôi tay của mình ôm chặt cô "Anh thất bại, em không cần cám ơn anh, anh vẫn chưa thể thoát khỏi hắc đạo, anh chưa có biện pháp chân chính rời khỏi cái nhà này!"

"Em cảm ơn chính là cảm ơn phần tâm ý này của anh, cảm ơn phần tâm ý này của anh đối với em, bất kể anh có thể thoát khỏi hắc đạo hay không, em cũng yêu anh như vậy, bất kể em có thể trở thành vợ của anh hay không, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, anh vì em mà bỏ ra nhiều như vậy, em cũng nên vì anh mà chịu thiệt thòi một chút!"

Mặc Tử Hàn khiếp sợ, đối với lời nói của cô có cái hiểu có chút không hiểu.

Đột nhiên hắn dùng đôi tay của mình bắt lấy hai tay của cô, đem cô từ trong ngực của mình kéo ra, sau đó nghi ngờ hỏi "Em mới vừa nói là có ý gì? Bất kể anh có thể thoát khỏi hắc đạo hay không, em cũng một lòng yêu anh? Bất kể em có thể trở thành vợ của anh hay không, em cũng sẽ ở bên cạnh anh? Hai câu này là có ý gì?"

"Có nghĩa là, coi như chúng ta không kết hôn cũng không sao, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần anh nghĩ em là vợ của anh, như vậy...... Thì em chính là vợ của anh!" Cô nhẹ giọng giải thích.

"Không phải em rất muốn cùng anh kết hôn sao?" Hắn hỏi.

"Kết hôn chỉ là hình thức mà thôi, hiện tại chúng ta không phải cũng không còn kết hôn sao? Chúng ta không phải cũng sống rất vui vẻ sao? Nếu như thật sự muốn kết hôn, thì hôm nào đó hai chúng ta lén lén đến giáo đường cử hành hôn lễ, như vậy không phải tốt lắm sao!" Tử Thất Thất vui vẻ nói, bộ dáng ảo tưởng.

Mặc Tử Hàn nghe cô nói, mặc dù trong lòng rất vui sướng, nhưng..... Hắn rất muốn cho cô một hôn lễ thật hoành tráng, hắn muốn cho toàn thế giới biết cô chính là vợ của Mặc Tử Hàn, hắn muốn khoe cho mọi người biết hắn có một người vợ xinh đẹp và rất dịu dàng.

Tử Thất Thất thấy trên mặt hắn có một chút suy tư, cô không tự chủ mở miệng, chậm rãi nói "Nếu......"

Hai mắt của Mặc Tử Hàn thâm thúy nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Tử Thất Thất hơi do dự, sau đó nói tiếp "Nếu như không làm hắc đạo phu nhân cũng không có cách nào với anh ở chung một chỗ, vậy thì em muốn...... Em có thể sẽ giết người!"

Mặc Tử Hàn lại một lần nữa khiếp sợ, vui mừng nói, "Em sẽ vì anh mà làm như vậy thật sao?"

"Em nghĩ em sẽ phải làm như vậy, bởi vì bây giờ em không thể rời khỏi anh. Chỉ là, đến khi đó em không biết anh còn có thích đôi tay dính đầy máu tươi này của em nữa hay không, nếu đến lúc đó anh không yêu em nữa, thì em nghĩ.... Em nhất định sẽ không có cách nào để sống nữa!" Tử Thất Thất có chút kinh hoảng nói, bởi vì giết người đối với cô mà nói, thật sự là chuyện hết sức kinh khủng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cô cảm thấy sợ rồi, nhưng nếu nhất định bắt cô lựa chọn, thì..... Cô nguyện ý vì người đàn ông này mà xuống địa ngục.

Mặc Tử Hàn kích động lần nữa ôm chặt lấy cô, chỉ cần có những lời này của cô, tất cả đều đủ rồi!

"Anh sẽ không để cho em giết người, anh sẽ không để cho em làm việc mà em không muốn làm, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết tất cả những chuyện này, em hãy đợi một thời gian, hãy cho anh một chút thời gian nữa, nhất định anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc giống như những gia đình bình thường khác, anh nhất định sẽ cho em mặc bộ áo cưới xinh đẹp nhất, ở hôn lễ long trọng nhất, trở thành người vợ duy nhất của Mặc Tử Hàn đây!" Hắn kiên định tuyên thệ, cũng là một lời cam kết.

Tử Thất Thất nghe hắn nói, vui vẻ nhắm hai mắt lại, nháy mắt trong đầu liền xuất hiện hôn lễ giống như hắn nói, một hôn lễ chỉ thuộc về hai người bọn họ mà thôi.

"Em tin tưởng anh!" Cô nhẹ giọng nói, liền ôm hắn.

※※※

Trước bữa cơm tối

Thủy Miểu cố ý thừa dịp Tử Thất Thất ở trong phòng một mình, liền gõ cửa phòng của cô.

"Cốc, cốc, cốc!"

"Mời vào!" Bên trong cửa truyền đến giọng nói của Tử Thất Thất.

Thủy Miểu nhanh chóng sửa sang lại bộ mặt của mình một chút, sau đó nâng lên nụ cười nhàn nhạt đem cửa phòng mở ra.

......

Bên trong phòng

Tử Thất Thất trông thấy Thủy Miểu đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó dịu dàng nhìn cô nói "Tìm tôi có việc gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tôi muốn rời khỏi nơi này, cho nên tới đây chào tạm biệt cô!" Thủy Miểu mỉm cười trả lời, trong nụ cười mang theo chút ưu thương.

"Cô muốn rời đi?" Tử Thất Thất kinh ngạc.

"Đúng vậy, hôm nay ở cửa phòng của tôi chắc cô cũng đã nghe hết rồi đó, điện hạ muốn tôi lập tức rời đi, cho nên..... Tôi phải trở về Bách Hoa Các rồi!"

"Bách Hoa Các?" Tử Thất Thất lặp lại.

"Đúng rồi, nơi đó chính là nơi đàn ông dùng tiền để mua vui, tôi đã ở nơi đó bảy năm, nơi đó đã là nhà của tôi, hơn nữa tay của tôi đã nửa tàn phế rồi, không thể nào bảo vệ điện hạ nữa rồi. Thời điểm tôi tới an ủi cô, trong lòng chính là mang theo một chút tâm tư xấu, nên tôi đã xin điện hạ cho tôi ở lại, nhưng quả nhiên..... Mộng đẹp không dài!" Cô cảm thán mà nói, trên mặt ưu thương tăng thêm rất nhiều.

Tử Thất Thất xem chừng mặt cô, nhìn bộ dáng thương tâm của cô, không khỏi có chút đồng tình.

"Phu nhân......" Thủy Miểu đột nhiên gọi cô.

"Chuyện gì?" Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.

"Tôi...... Tôi muốn...... Tôi muốn......" Cô ấp a ấp úng nói, lập tức lấy hết dũng khí, nhưng lại có chút ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể khổ sở cười nói "Không có gì, tôi phải đi, về sau xin cô chăm sóc cho điện hạ thật tốt!"

Cô nói xong, lập tức xoay người rời đi.

"Thủy Miểu!" Tử Thất Thất canh chừng bóng lưng của cô, gọi cô lại.

Hai chân của Thủy Miểu lập tức dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn cô.

Tử Thất Thất mở to miệng giống như muốn nói điều gì đó, nhưng là chần chờ hai giây sau, cô chỉ là nhẹ giọng nói "Tôi tiễn cô một đoạn được không"

"Cám ơn!" Thủy Miểu cũng không có cự tuyệt, đưa tay đem cửa phòng mở ra, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng.

......

Cửa chính lầu một

Thủy Miểu không có bất kỳ hành lý nào, cô chỉ cầm một cái túi xách, thời điểm hai người mới vừa đi ra cửa chính của biệt thự, Thủy Miểu đột nhiên dừng bước, nhìn Tử Thất Thất nói "Đưa đến đây là được rồi, buổi tối gió tương đối lạnh, sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng của cô, cám ơn cô đã tiễn tôi!"

Tử Thất Thất nhìn cô ấy, chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói chuyện gì. Bởi vì bây giờ cô không biết mình nên nói gì với cô ấy mới phải, thật ra thì cô rất muốn giữ cô ấy ở lại, không muốn cô ấy lại trở về Bách Hoa Các, nhưng ở trong nội tâm của mình, thì cô lại không có cách nào để tin tưởng cô ấy, mặc dù Mặc Tử Hàn có nói qua với cô, cô ấy tuyệt đối sẽ không tổn thương cô, nhưng cô không thể lấy đứa bé trong bụng của mình ra đánh cuộc được, cô nhất định phải bảo đảm một trăm phần trăm con của cô sẽ ra đời bình an, đây cũng là một loại ích kỷ của người mẹ, còn là ích kỷ của người phụ nữ, cho nên trong lòng cô đã quyết định, chờ sau khi con ra đời, cô mới cho cô ấy trở về, sau đó từ từ bồi dưỡng lòng tin nơi cô ấy, cho dù rõ ràng cô ấy thích Mặc Tử Hàn cũng không sao, bởi vì chuyện Bách Hiên, làm cho cô không cách nào bỏ mặc với những như vậy.

Yêu một người không có sai!

Muốn sống ở bên cạnh người mình thích nhất cũng không sai!

Cô tại sao muốn tước đoạt hạnh phúc của người khác đây?

"Vậy tôi cũng không tiễn thêm nữa, hôm nào chúng ta gặp lại nhé!" Cô mỉm cười nói.

"Hôm nào?" Thủy Miểu nghi ngờ lặp lại hai chữ này, có chút kinh ngạc.

"Ừh, chúng ta có thể sẽ gặp lại đấy!" Tử Thất Thất cố ý thần thần bí bí nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Thủy Miểu không rõ ý tứ trong lời nói của cô, nhưng kỳ thật không hiểu cũng không sao, cho nên cũng không có hỏi nữa, mà xoay người, một bước dừng ở cửa xe.

Đột nhiên!

Ở dưới đêm đen nhánh, hai mắt nhạy bén của Thủy Miểu liền thấy một điểm sáng màu đỏ ở nơi rất xa, trong nháy mắt, cô khiếp sợ trợn to hai mắt, xoay người, nhanh chóng chạy tới hướng Tử Thất Thất, sau đó hô to "Cẩn thận", cô liền ôm lấy thân thể của Tử Thất Thất, tiếp theo chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cô trừng lớn hai mắt của mình, sau đó lại từ từ nhắm hai mắt của mình lại, nhanh chóng ngất đi.

Tử Thất Thất tới đây hoàn toàn cũng không có phản ứng gì, thân thể của Thủy Miểu từ trong ngực của cô từ từ trượt xuống, cả người cũng ngã trên mặt đất, thời điểm cô sững sờ đem tầm mắt nhìn xuống, khiếp sợ thấy sau lưng Thủy Miểu máu đỏ tươi đang chảy, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, ý thức được thanh âm vừa rồi chính là tiếng súng, mà đáng lý viên đạn đó sẽ trúng cô, nhưng Thủy Miểu lại...... Cứu cô......

"......" Cô hốt hoảng lớn tiếng gọi "Có ai không —— cứu mạng —— mau gọi bác sĩ —— mau cứu người ——"

Hộ vệ cùng người làm trong biệt thự nghe thấy cô gào thét, cũng lập tức chạy đến, lập tức có người đi mời bác sĩ, có người đưa Thủy Miểu trở về phòng của cô ấy, còn lại Tử Thất Thất một thân một mình sững sờ đứng ở cửa chính, nhìn một mảnh vết máu màu đỏ ở trên sàn.

Tại sao cô ấy lại cứu cô đây?

Tại sao cô lại bị người khác ám sát?

Là Chung Khuê sao?

Tại sao hắn muốn giết cô?

"Tử Thất Thất!" Mặc Tử Hàn nhanh chóng từ lầu hai chạy xuống, vội vã tới bên cạnh cô, kiểm tra thân thể của cô.

"Em không sao chứ? Em có bị thương không? Em có bị giật mình không? Em đừng sợ, có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em, không có chuyện gì....." Mặc Tử Hàn hốt hoảng nói, dùng hai tay ôm chặt cô, dùng bàn tay của mình đem khuôn mặt còn đang sững sờ của cô vùi vào trong lồng ngực của mình, sau đó dùng hai mắt sắc bén của mình nhìn vũng máu trên sàn, lại nhìn ra ngoài đêm đen, cuối cùng cau mày thật sâu.

Tại sao trùng hợp như thế? Tại sao Thủy Miểu biết chọn thời gian như vậy? Thời điểm xuất hiện luôn là lúc hắn không có ở bên người cô, hơn nữa vì để tránh chuyện Vũ Chi Húc xông vào như lần trước, bên trong biệt thự toàn bộ hắn đã an bài đã cường hóa lên rất nhiều, tất cả hộ vệ đều đổi thành nhóm thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất, căn bản cũng không thể xảy ra chuyện như vậy được, coi như là ở ngàn mét để bắn lén, cũng không thể đem thời gian tính toán chuẩn xác như vậy được, trừ phi...... Tất cả những chuyện này nhất định đã có người tỉ mỉ sắp xếp, cố ý để cho Tử Thất Thất rơi vào cái bẫy này.

Mặt của Tử Thất Thất chôn ở lồng ngực của hắn, sững sờ hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, cô chậm rãi từ trong ngực của hắn rời đi, nhưng khẽ ngửa đầu nhìn hắn nói, "Cô ấy sẽ không sao chứ?"

"Yên tâm đi, bác sĩ đã tới, sẽ không có việc gì đâu!" Thời điểm Mặc Tử Hàn nói ra câu này, giọng nói vô cùng kiên định.

Hai mắt của Tử Thất Thất từ từ trầm xuống, chân mày từ từ nhíu lên, gương mặt kinh hoảng vẫn chưa dứt, nhưng cũng đã bình tĩnh hơn.

"Chúng ta mau vào thôi, không nên đem chuyện này nói với Thiên Tân, anh không muốn con lo lắng!"

"Ừh, được!"

Tử Thất Thất trầm mặt đi vào bên trong biệt thự, Mặc Tử Hàn cau mày đi bên cạnh cô.

......

Ba tiếng sau

Bác sĩ từ phòng của Thủy Miểu đi ra, Tử Thất Thất lập tức đi tới, khẩn trương hỏi "Cô ấy thế nào? Có sao không?"

"Phu nhân xin ngài yên tâm, đạn cũng không có tổn thương đến nội tạng, chỉ cần lấy đạn ra, sau đó nghỉ ngơi vài ngày, cô cũng sẽ vô sự!" Bác sĩ nhẹ giọng nói, trên mặt mỉm cười thản nhiên.

Tử Thất Thất an tâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại nói "Tôi có thể vào thăm cô ấy một chút được không?"

"Dĩ nhiên là có thể, chỉ là thuốc mê còn tác dụng phải đợi thêm một tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại!"

"Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ!"

"Không có chi!"

Tử Thất Thất nói xong, liền vội vàng muốn vào thăm Thủy Miểu, nhưng thời điểm cô vừa mới bước được hai bước, Mặc Tử Hàn lại vươn tay, bắt lấy cánh tay của cô.

"Tử Thất Thất....." Hắn nhẹ giọng gọi cô.

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hắn.

Mặc Tử Hàn lo lắng khẽ cau mày nói "Lúc nãy em mới bị kinh sợ rồi, với lại cũng đã đứng ở chỗ này đợi lâu như vậy, không bằng chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút, để cho bác sĩ kiểm tra thân thể cho em luôn, ngày mai trở lại thăm cô ấy có được không?"

"Em không sao, thân thể của em rất tốt không cần phải kiểm tra, em chỉ muốn vào thăm Thủy Miểu một chút, anh không cần phải lo lắng cho em, chúng ta cùng nhau vào thăm cô ấy đi!" Cô vội vã nói, đã nắm lấy tay của hắn, đi vào trong phòng.

Mặc Tử Hàn nhíu mày, hắn không muốn cô thêm tiếp xúc với Thủy Miêu, nhưng càng muốn cô cách xa cô ấy một chút, thì cô lại càng muốn đến gần cô ấy hơn, thậm chí đã đến trình độ quan tâm cô ấy như vậy. Nên làm cái gì đây? Không thể để hai người thân thiết hơn nữa, hắn có một dự cảm vô cùng xấu.

......

Bên trong phòng

Tử Thất Thất ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Thủy Miểu, Mặc Tử Hàn đứng ở sau lưng Tử Thất Thất, hai mắt lo lắng nhìn cô không chớp, trong lòng không ngừng tự hỏi.

Chợt......

"Phu nhân.... Cẩn thận.... Cẩn thận.... Cẩn thận...." Thủy Miểu nhắm hai mắt nhẹ giọng nỉ non, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi hột, sau đó hoảng sợ mở hai mắt ra.

"Cô đã tỉnh!" Tử Thất Thất vui mừng nói.

Tầm mắt của Thủy Miểu từ từ chuyển dời đến mặt của cô, sau đó lo lắng nói "Phu nhân? Ngài không sao chứ? Ngài có bị thương không? Ngài...." Cô vừa nói chuyện liền hốt hoảng muốn ngồi dậy, nhưng sống lưng đột nhiên đau đớn, hơn nữa thuốc tê mới vừa qua, cô vô lực thân thể mềm nhũn, ngã lại trên giường.

"Cô cận thận!" Tử Thất Thất lập tức đưa tay ra đỡ lấy thân thể của cô, sau đó hốt hoảng nói "Tôi không sao, tôi không có bị thương, bây giờ người bị thương là cô, cô không nên lộn xộn, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, còn...." Cô đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn cô, cảm kích nói "Cám ơn cô..... Cám ơn cô đã cứu tôi!"

Thủy Miểu nhìn vẻ mặt cảm kích của cô, lại nhìn thấy Mặc Tử Hàn đứng ở sau lưng cô, trên mặt lập tức mỉm cười, hướng về phía cô nói "Cô không cần phải nói cám ơn với tôi, những chuyện như vậy tôi đều đã quen, hơn nữa cô xem bây giờ tôi không phải là đã tốt rồi sao? Chỉ là một viên đạn mà thôi, sẽ không có chuyện gì!"

"Nhưng...."

"Thật sự tôi không có sao, ngược lại sắc mặt của cô thoạt nhìn rất mệt mỏi, cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, coi như cô không muốn nghỉ ngơi cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, tôi thật sự đã không sao, muốn nói gì thì đợi ngày mai rồi hãy nói!" Thủy Miểu dịu dàng khuyên, lộ ra nụ cười yên tâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv