"Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"
Mặc Thiên Tân không ngừng nói xin lỗi, không ngừng lặp lại ba chữ này, không ngừng khổ sở rơi nước mắt, cứ như vậy đi qua mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, một giờ...... Cuối cùng hắn khóc mệt, cũng nói mệt, thanh âm từ từ ngưng, nước mắt cũng chầm chậm ngừng rơi. Tuyết Lê vẫn như cũ, hai mắt trống rỗng vô hồn, trên mặt không có bất kỳ biểu tình, cả người si ngốc đần độn, sững sờ ngồi bên giường không nhúc nhích.
Mặc Thiên Tân nhìn cô mặt, không tự chủ tay nhẹ nhàng đụng vào, khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt cô, trái tim đột nhiên bùm bùm nhảy lên, giống như Tuyết Minh phản ứng kích động.
"Thật xin lỗi......" Hắn lại một lần nữa nói xin lỗi, sau đó hơi cười cười nói, "Cho dù anh cô đã chết, nhưng hắn lại còn sống trên thế giới này!" Lời nói trước sau mâu thuẫn, tay vuốt ve gò má cô từ từ đưa ra sau đầu, nhẹ nhàng xoay đầu cô, đưa tai cô áp vào trái tim mình, để cô lắng nghe tiếng tim đập, sau đó nói tiếp, "Cô nghe sao? Đây là trái tim anh cô đang đập...... Trái tim của hắn còn làm việc rất tốt, trái tim của hắn còn hoạt động trong thân thể tôi, cho nên hắn chưa chết, hắn không rời bỏ cô...... Cô nghe, cô cẩn thận nghe, từng nhịp tim đều là hắn đang kêu gọi cô, từng nhịp này đều là hắn đang kêu tên cô. Cho nên cô có thể yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là anh trai cô, tôi chính là Tuyết Minh, tôi sẽ giống như anh trai chăm sóc chăm sóc cho cô, tôi sẽ chữa bênh cho cô, sẽ thay người nhà cô báo thù, thực hiện tất cả tâm nguyện của anh trai cô, tôi nhất định...... Nhất định sẽ...... Nhất định sẽ......" Hắn liên tục xác định nói xong, tay nho nhỏ không khỏi khẽ dùng sức ấn đầu cô, để lỗ tai cô gần trái tim của mình hơn, để cô nghe tiếng tim đập của mình rõ ràng.
Trên mặt Tuyết Lê vẫn không có bất kỳ biểu tình, hai mắt như trước trống rỗng vô hồn, nhưng khi lỗ tai cô dán vào ngực nóng bỏng của hắn, cô nghe được tiếng đập của trái tim hắn thì nháy mắt, chân mày thanh tú hơi nhảy lên một cái.
"Bùm...... Bùm...... Bùm...... Bùm...... Bùm......"
"Tuyết Lê...... Tuyết Lê...... Tuyết Lê...... Tuyết Lê...... Tuyết Lê......"
Thanh âm trái tim và lời nói của anh dung hợp cùng một chỗ, từ nơi thân thể xa lạ này truyền tới......
Anh......
Anh rốt cuộc trở lại......
Em chờ anh lâu thật lâu a......
......
Ngoài cửa phòng
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất đứng ở cửa phòng, xuyên qua khe cửa nho nhỏ nhìn bên trong phòng.
Từ khi hắn nói muốn xuất viện, Mặc Tử Hàn liền chú ý hắn có cái gì đó không đúng, hơn nữa nằm viện mười lăm ngày, hắn cũng chưa từng nhắc đến Tuyết Lê, thậm chí ngay cả Tuyết Minh cũng chưa, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như lựa chọn mất trí nhớ, quên đi sự tồn tại của hai người kia, quên chuyện Tuyết Minh tự sát, quên đi hình ảnh tàn nhẫn kinh khủng, nhưng là...... Hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hắn không phải một người như vậy, hắn không phải người vong ân phụ nghĩa, cho nên hắn không đề cập tới anh em Tuyết gia bởi vì sợ bọn họ lo lắng, còn có một nguyên nhân khác, hắn nghĩ tự mình giải quyết vấn đề này, cho nên Mặc Tử Hàn mới đoán, hắn vội vã xuất viện, vội vã về nhà, chính là vì muốn thấy tiểu cô nương này, để nhận lỗi với cô......
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất nghe lời nói của hắn, nhìn bộ dáng hắn, chân mày không khỏi nhíu lên, trong lòng mười vạn phần đau đớn, cuối cùng Mặc Tử Hàn từ từ đóng cửa phòng lại.
"Em hãy yên tâm đi, Thiên Tân từ từ sẽ khá hơn, thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất!" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng kéo thân thể Tử Thất Thất, an ủi đau đơn trong lòng cô.
Tử Thất Thất tựa trong ngực hắn, hốc mắt hơi ướt át, cố nén không để cho nước mắt chảy xuống.
Thời gian thật sự là thuốc chữa thương tốt nhất sao?
Thời gian thật có thể trị tất cả sao?
Nhưng cũng có người nói qua, thời gian là độc dược mãn tính thống khổ nhất, bởi vì nó tích tụ năm tháng dài trong lòng của ngươi, trong đầu ngươi, để ngươi đời này đều không thể thoát khỏi.
Thiên Tân thật sẽ không có chuyện gì sao?
Hắn sẽ đem thống khổ hóa thành hư vô hay sẽ đem thống khổ hóa thành độc dược?
Thiên Tân...... Bảo bối của mẹ...... Con trai của mẹ......
Mẹ chỉ hi vọng con hạnh phúc, hi vọng con vui vẻ, hi vọng con có thể lộ ra nụ cười từ nội tâm, tựa như ngày trước.
Làm thế nào mới có thể cứu con đây?
Như thế nào mới có thể đây?
※※※
Sau buổi cơm tối
Mặc Thiên Tân nằm trên giường, tay cầm một phần tài liệu điều tra, cẩn thận đọc.
Tài liệu này là hắn nhờ Mặc Thâm Dạ điều tra, bởi vì lúc Tuyết Minh chết có nhắc qua Chung gia gia, cho nên hắn âm thầm hỏi thăm qua Mặc Thâm Dạ. Chung gia gia chính là Chung Khuê, ba và hắn đều gọi là Chung thúc, là nguyên lão hắc đạo tam triều, hơn nữa cùng đại bá quan hệ rất tốt. Hắn nghe nói đại bá cứu Tuyết Minh, sau đó sắp xếp ở trong nhà Chung Khuê, cho nên hắn liền nhờ điều tra tư liệu của Tuyết Minh và Tuyết Lê, cuộc sống bọn họ một năm nay. Thật ra quan trọng nhất là Tuyết Minh trong một năm nay chăm sóc em gái như thế nào, hắn muốn biết cái này, bởi vì hắn muốn chăm sóc Tuyết Lê giống như Tuyết Minh, hắn làm anh trai cô, hắn thân nhân duy nhất của cô trên thế giới này.
Hắn đọc tài liệu đến 2h khuya, xem qua bối cảnh gia đình Tuyết Minh, còn có tư liệu mỗi người Tuyết gia, và Tuyết Minh một năm qua chăm sóc Tuyết Lê từng ly từng tý, toàn bộ đều đọc qua và nhớ kỹ, thân thể từ từ mệt mỏi, bất tri bất giác, hắn ôm tài liệu từ từ khép hai mắt.
Trong mộng, hắn lại gặp Tuyết Minh!
Hắn như cũ mặc bộ tây trang trước khi chết, thái độ cũng nhàn nhạt cười một dạng, hai mắt trong suốt tràn đầy dịu dàng, chợt, hắn bước tới gần hắn, nhẹ nhàng mở miệng, "Mặc Thiên Tân!"
Mặc Thiên Tân hoảng hốt lui về phía sau một bước, khẩn trương nhìn hắn.
Tuyết Minh một bước đến gần, tiếp tục nhẹ giọng nói, "Em không được quên chuyện đáp ứng tôi, em phải em gái tôi chăm sóc thật tốt, em phải thay tôi báo thù, đây là em thiếu tôi......"
"Em hiểu biết rõ, Em hiểu biết rõ, em sẽ không quên, em sẽ thay anh chăm sóc em gái, sẽ báo thù cho anh, anh không cần đến tìm em, em không muốn lại dây dưa với anh...... Em sẽ không quên, em sẽ không quên, em đời này không bao giờ quên......" Mặc Thiên Tân kinh hoảng nói xong, hai chân không ngừng lui về phía sau, hắn nhìn hắn mỉm cười, tim hắn khó chịu, hắn nhìn hai mắt trong suốt của hắn, tim bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Chợt!
Lưng hắn đụng phải thứ gì, hắn tính phản xạ quay đầu lại, sau lưng thứ gì cũng không có, chỉ mịt mờ vô biên tối đen như mực, khi hắn xoay đầu lần nữa, mặt Tuyết Minh giống như cơn ác mộng trước kia, huyệt Thái Dương bạo liệt, khuôn mặt máu tươi, hai mắt đột ngột trợn to.
"A ——" hắn trong mộng một lần nữa lớn tiếng sợ hãi kêu, hai mắt trong nháy mắt trợn to, nhìn trần nhà thật cao và đèn treo thủy tinh tinh mỹ, hô hấp vô cùng rối loạn, vô cùng dồn dập, giống như không thở nổi.
Đây đã là lần thứ 16, mỗi buổi tối đều tái diễn cơn ác mộng này, mỗi một lần Tuyết Minh sẽ lặp lại câu nói kia, sau đó lưng hắn sẽ đụng thứ gì đó, quay đầu lại rõ ràng không có gì cả, nhưng khi quay về sẽ thấy mặt Tuyết Minh chết thảm.
Hắn dùng tay nắm lấy trái tim mình, trái tim bùm bùm nhảy loạn, giống như Tuyết Minh đang nhắc nhở hắn không thể quên lời hứa.
"Em thật sự không quên...... Thật sẽ không quên...... Không cần nói, van cầu anh không cần nhắc nhở em!" Mặc Thiên Tân nhẹ giọng nỉ non, trên mặt tràn đầy thống khổ.
Đột nhiên!
"Rắc rắc!"
Bên trong gian phòng vang lên tiếng mở cửa, Mặc Thiên Tân kinh hãi nhìn cửa bị mở ra.
Là ai?
Người nào trễ như vậy mở cửa? Mà không gõ cửa? Chẳng lẽ là...... Quỷ Hồn Tuyết Minh?
Hắn nín thở, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, trái tim bùm bùm gia tốc cuồng loạn, khi cửa phòng mở ra, Tuyết Lê đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng. Hai mắt cô như cũ si ngốc ngơ ngác, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình, nhưng cô lại di chuyển hai chân, một bước đi vào phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó đến bên giường Mặc Thiên Tân.
"Cô...... Cô tìm tôi, có...... Có chuyện sao?" Hắn một mặt nhìn cô, thấp thỏm hốt hoảng hỏi.
"......" Tuyết Lê không trả lời, cả người giống như tượng người bị thao túng, nhẹ nhàng ngồi bên giường.
Mặc Thiên Tân kinh hoảng lùi vào giữa giường, thanh âm run rẩy nói, "Cô...... Cô...... Cô muốn làm gì?"
"......" Tuyết Lê vẫn không trả lời, cô dựa theo từng động tác Tuyết Minh dạy, để dép lại trên sàn nhà, sau đó đem hai chân đặt trên giường, cuối cùng dùng hai tay của mình ôm lấy thân thể Mặc Thiên Tân, nằm trong ngực hắn.
"Cô làm gì đấy? Cô muốn làm gì? Cô buông ta ra!" Mặc Thiên Tân hốt hoảng nói, định dùng tay ngăn cách với thân thể cô, nhưng kinh ngạc thấy hai mắt cô nhắm lại, giống như trong tư liệu viết: mỗi buổi tối Tuyết Minh nằm trên giường, Tuyết Lê cũng sẽ theo hắn lên giường, thân mật nằm trong ngực hắn, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu ngủ.
Cô coi hắn là Tuyết Minh?
Cô hắn là anh trai rồi hả?
Cho nên nửa đêm đi vào phòng hắn, leo lên giường hắn, cũng ôm hắn, nằm trong ngực hắn?
Chợt, Mặc Thiên Tân thở phào nhẹ nhõm, thần kinh khẩn trương từ từ bình tĩnh, nhịp tim đập loạn cào cào cũng từ từ chậm lại, trở lại bình thường, cả người khôi phục lại.
Hắn cúi đầu nhìn Tuyết Lê ngủ say, mặc dù đều không lộ vẻ gì, nhưng khi cô nhắm hai mắt, lại có vẻ hết sức đáng yêu, giống như mỹ nhân trong chuyện cổ tích, chỉ là có chút non nớt mà thôi. Trong tim hắn không khỏi có dòng nước ấm chảy qua, sau đó thân thể hắn tựa như phiêu lãng, tay không tự chủ đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm nhũn của cô, chạm vào gò má, cả người hắn như trúng tà, hoàn toàn bất động, giống như bị người ta điểm huyệt, khóe miệng từ từ nâng lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Tuyết Lê nằm trong ngực hắn, cô hơi hạ xuống, đem lỗ tai dính vào trái tim hắn, nghe tiếng tim đập bùm bùm từng tiếng, khóe miệng hờ hững hơi nâng lên, sau đó giống như nói mớ, nhẹ nhàng mấp máy đôi môi mỏng, nỉ non nói, "Anh...... Anh..... Anh...... Anh......"
Anh?
Nghe được cô âm thanh trong trẻo như chuông bạc, Mặc Thiên Tân trong nháy mắt trừng lớn hai mắt.
Cô nói chuyện?
Cô có thể mở miệng nói chuyện rồi hả?
Rõ ràng trong tư liệu viết cô một năm nay một lời cũng không nói, nhưng bây giờ lại mở miệng nói chuyện rồi hả?
"Tuyết Lê...... Em......"
Mặc Thiên Tân vui mừng mở miệng, nhưng Tuyết Lê đem lời nói của hắn cắt đứt
Trong đầu cô hồi tưởng lời Tuyết Minh liên tục dặn dò, bên tai nghe nhịp tim Mặc Thiên Tân, sau đó không lưu loát lẩm bẩm, "Anh...... em...... Em...... Không hận...... Em...... thật...... Vui vẻ...... Em...... Không...... Hận...... Em..... Không hận......"
Không hận?
Em không hận?
Mặc Thiên Tân khiếp sợ trợn to cặp mắt của mình, sau đó nhắm mắt nhìn Tuyết Lê, trên ặt là nụ cười nhàn nhạt. Cô nói không hận là có ý gì? Cô nói “Em không hận” là có ý gì? Là nói cô sẽ không hận hắn sao? Là nói cô sẽ không vì cái chết Tuyết Minh mà căm hận hắn sao? Như vậy...... Hắn có thể đem ba chữ này nhận định là, cô tha thứ cho hắn tội giết người? Có thể không? Hắn có thể cho là như vậy sao?
"Cám ơn...... Cám ơn...... Cám ơn......" Hắn một tiếng, một tiếng nói cảm ơn, thanh âm thay đổi càng ngày càng nghẹn ngào, nước mắt từng chuỗi rơi xuống, so với lúc khóc thầm còn mãnh liệt hơn.
"A...... Ha ha......" Hắn có đột nhiên cười khúc khích, sau đó nói tiếp, "Cám ơn em Tuyết Lê...... Cám ơn anh Tuyết Minh...... Cám ơn hai ngươi...... Em nhất định sẽ giúp anh chăm sóc cô ấy thật tốt, em nhất định sẽ đem cô ấy thành em gái ruột sủng ái, che chở, em nhất định sẽ giúp anh tìm được hung thủ kia, em nhất định sẽ giúp hai ngươi báo thù, em nhất định sẽ...... Cám ơn hai ngươi...... Thật thật thật...... Cám ơn hai ngươi tha thứ cho em!" Hắn kiên định nói xong, nặng nề trong lòng giống như biến mất trong nháy mắt, cả người nhẹ nhàng, dễ dàng hơn.
Hắn nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, cho dù mỗi tối sẽ gặp lại giấc mộng kia, hắn cũng sẽ không sợ, bởi vì những lời nói của Tuyết Minh đã không còn là trách nhiệm, đó là sự tin cậy, sự tin cậy chống đỡ cuộc sống hạnh phúc của hắn, ít nhất hắn cũng không làm tiểu cô nương này tổn thương. Hắn muốn cô vui vẻ, khiến cô vui vẻ, khiến cô hạnh phúc, khiến cô như một cô gái bình thường, có thể cười, có thể tức, có thể cao hứng...... Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho cô, nhất định sẽ, nhất định......
"Anh...... Anh......" Tuyết Lê lại một lần nữa lẩm bẩm, cuối cùng khẽ mỉm cười nói, "Em..... thật...... May mắn............ Nhất định......"
Nói xong câu này, cô liền nghe nhịp tim hắn đệm một tiếng, chân chính tiến vào giấc ngủ.
Mặc Thiên Tân nhìn mặt cô, mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, sau đó trả lời, "Ừ...... Anh biết rõ!"
Ngoài cửa sổ
Đêm đen chợt hiện ra mấy ánh sao sáng ngời bập bùng không ngừng phát ra ánh sáng, giống ba mẹ và anh trai Tuyết Lê đang mỉm cười với cô.
Tuyết Lê...... Con phải hạnh phúc a!
Tuyết Lê...... Con phải hạnh phúc a!
Tuyết Lê...... Em phải hạnh phúc a!
Thanh âm của ba người trong giấc mơ Tuyết Lê không ngừng chuyển đổi, không ngừng sưởi ấm trái tim cô độc.
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Mặt trời đã treo thật cao, không khí tươi mới vui sướng phiêu đãng, hơn nữa từ sớm chim Hỷ Thước ngoài cửa sổ không ngừng kêu, giống như đang báo tin mừng.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân rời giường thật sớm, Phương Lam và Mặc Thâm Dạ tối hôm qua nhận được điện thoại của Tử Thất Thất, biết được Mặc Thiên Tân xuất viện, sáng sớm đột nhiên xuất hiện sau một khoảng thời gian mất tích, tới thăm Mặc Thiên Tân, cuối cùng bốn người cùng đứng ở cửa phòng.
"Đông, đông, đông!"
Tử Thất Thất nhẹ nhàng gõ cửa ba cái.
"......"
Bên trong phòng không có bất kỳ đáp lại.
"Đông, đông, đông!"
Tử Thất Thất lại gõ ba cái.
"......"
Bên trong phòng vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Lúc này chân mày Tử Thất Thất lo lắng nhíu lên, cô nhìn ba người đứng bên cạnh, sau đó khẩn trương lấy tay nắm cửa, đem cửa phòng mở ra.
"Thiên Tân?"
"Thiên Tân?"
"Thiên Tân?"
"Thiên Tân?" Bốn người trăm miệng một lời lo lắng kêu, thế nhưng khi họ thấy cảnh “xuân sắc” trên giường, trong nháy mắt trợn mắt há mồm.
Mặc Thiên Tân đang ngủ ngon, oán trách nói, "Các ngươi làm gì vậy? Sáng sớm còn đang mộng đẹp...... Toàn bộ đều đáng chết...... Tất cả đều lôi ra chém cho bản thiếu gia!"