Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau

Chương 199: Điềm báo nguy hiểm, kẻ thù xuất hiện!



Trong nháy mắt xảy ra trận chiến.

Hai mắt Mặc Tử Hàn cùng Bách hiên nhìn chằm chằm đối phương, tia lửa ở trong mắt không ngừng phát ra ngoài, thật giống như một giây kế tiếp hai người sẽ vung tay đánh nhau.

Tử Thất Thất kinh hoảng nhìn hai người bọn họ, gương mặt Hạ Thủy Ngưng cũng hốt hoảng.

Hai người phụ nữ đồng thời kéo cánh tay hai người đàn ông, dùng sức lôi kéo về phía mình, sau đó cùng gọi giật giọng

"Mặc Tử Hàn!"

"Anh Hiên!"

Trong nháy mắt, Mặc Tử Hàn cùng Bách hiên đều kìm nén lửa giận xuống, nhưng hai mắt cũng không có nửa điểm thối lui.

"Mặc Tử Hàn, anh đủ rồi, đây là bữa tiệc đính hôn của người khác, anh ít nhất cũng có thể nói một câu lời chúc mừng chứ?" Tử Thất Thất ở bên tai của anh nhỏ giọng nói xong, đôi tay thật chặt bắt cánh tay anh lại, chỉ sợ anh sẽ nhất thời xúc động, thật ra tay đánh người.

Mặc Tử Hàn nghe được giọng Tử Thất Thất, âm thầm hít sâu một hơi, hai mắt hơi hòa hoãn, sau đó lạnh lùng nhìn bọn họ, cười như không cười nói, "Chúc hai người đính hôn vui vẻ, hai tháng rưỡi sau tại hôn lễ, tôi nhất định sẽ tham gia, hơn nữa sẽ chuẩn bị một phần bao đỏ thật lớn!" Trong lời của anh mang theo nguy hiểm.

Hạ Thủy Ngưng hiểu rõ hai mắt hơi chống lại ánh mắt lạnh như băng của anh, đột nhiên thân thể lạnh run một cái, hai chân hơi lui về phía sau, khiếp đảm muốn cùng anh kéo giãn khoảng cách.

Người đàn ông như vậy, rất kinh khủng!

Toàn thân của anh ta cũng tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cả người nhìn qua tựa như là hàn băng vạn năm lạnh thấu xương, nhất là cặp mắt kia, thâm thúy hoàn toàn nhìn không thấy đáy, con ngươi đen nhánh kia giống như là nước xoáy, trong nháy mắt rút lấy linh hồn người khác, mà mỗi lần anh ta cùng nhìn thẳng vào mắt người khác, tầm mắt đều lạnh giống như băng, trực tiếp đâm vào đáy lòng đối phương, làm cho người ta cảm thấy rét run, cô bắt đầu sợ anh ta, sợ...... Nhưng một người đàn ông lạnh như băng như vậy, hoàn toàn không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, lại chỉ có lúc nhìn Tử Thất Thất là lộ ra ánh sáng dịu dàng, tràn đầy thương yêu, tràn đầy cưng chiều, tràn đầy thâm tình, vẻ mặt như hai người hoàn toàn khác nhau.

Không tự chủ, Hạ Thủy Ngưng cảm thấy mất mác.

Người đàn ông như vậy cô ta cũng có thể chinh phục, thì ra cô ta là một người phụ nữ làm cho người ta mê mẩn như vậy, ngay cả thân là cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, cũng bị vẻ đẹp của cô ta hấp dẫn.

Cô hoàn toàn không có cách nào so sánh với cô ta, lúc đứng bên cạnh cô ta giống như công chúa còn cô..... Chỉ đáng quỳ gối trước mặt cô ta.

"Anh Hiên......" cô nhỏ giọng gọi, đầu hơi cúi thấp xuống, đôi tay nắm thật chặt cánh tay của anh, nói, "Chúng ta đi bên kia tìm ba đi, bọn họ vẫn còn chờ chúng ta!"

Cô muốn rời khỏi, cô muốn cùng người phụ nữ này kéo giãn khoảng cách!

Bách Hiên căn bản là không có nghe được giọng của cô, hai mắt vẫn trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn, đôi tay nắm thành nắm đấm, hận không được hung hăng đánh hắn ta một trận.

Mà Tử Thất Thất mơ hồ nghe được câu nói của Hạ Thủy Ngưng, nhìn cô khẽ cúi đầu, đột nhiên nhếch miệng cười nói, "Bách Hiên, không bằng anh qua bên kia tiếp đãi những khách nhân khác đi? Chờ một chút...... em sẽ tìm anh hàn huyên một chút!"

Đơn độc?

Tầm mắt Bách Hiên chuyển sang nhìn Tử Thất Thất, trong nháy mắt tất cả tức giận đều tan đi, dịu dàng như nước nhìn cô.

"Em thật không có chuyện gì sao? Thân thể của em rốt cuộc......"

"Em thật sự không có sao, anh yên tâm đi, chờ một chút em sẽ nói toàn bộ cho anh biết,...... Được không?" giọng Tử Thất Thất nhẹ như gió, giống như là đang khuyên nhủ, càng giống như là van xin.

Bách Hiên nhìn trên cô mỉm cười, anh không có biện pháp cự tuyệt cô, có thể nói anh không có biện pháp cự tuyệt bất kỳ lời nào của cô, nhưng là anh vô cùng miễn cưỡng đem cô giao cho cái người đàn ông chỉ biết tổn thương người khác như hắn ta.

"Anh biết rõ rồi, anh đi sang bên kia trước, chờ một chút...... em nhất định phải tới tìm anh!" Anh nhẹ giọng dịu dàng cười.

"Ừ!" Tử Thất Thất cười gật đầu, buông lỏng khẩn trương trong lòng.

Mà Hạ Thủy Ngưng sững sờ nhìn xem nụ cười trên mặt Bách Hiên, trong lòng trừ đau...... Còn là đau............ Đau......rất đau………

Anh keo kiệt dù miễn cưỡng cũng không thể cười với cô, nhưng Tử Thất Thất, anh lại có thể cười dịu dàng như vậy, vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy...... Tại sao? Tại sao lại đối đãi với cô như vậy? Cô mới là vị hôn thê của anh không phải sao?

Nước mắt đã trực rơi, nhưng cô lại cố nén lại, nở một nụ cười cực kỳ khó coi, nói, "Xin lỗi, không tiếp được rồi!"

Rốt cuộc đem hai người đàn ông tách ra, Tử Thất thất nhìn bóng lưng Bách Hiên, thở ra một hơi, nhưng người bên cạnh lại tỏ ra vô cùng khó chịu.

"Em mới vừa nói gì? Muốn một mình cùng hắn nói chuyện sao?" Mặc Tử Hàn bất mãn nói, lập tức cự tuyệt, "Anh không cho phép!"

Tử Thất Thất lập tức nhếch miệng nụ cười, lấy lòng nói, "Chỉ một chút thôi mà, đại khái năm phút đồng hồ là được rồi!"

"Không được!" Mặc Tử Hàn quả quyết cự tuyệt.

"Nam tử hán đại trượng phu, anh sao lại nhỏ nhen thế?"

"Đúng vậy, anh nhỏ nhen thế đấy, em nói cái gì đều vô dụng, anh nói không cho phép chính là không cho phép!" Mặc Tử Hàn bá đạo nói xong, bàn nắm chặt tay của cô, ý định tuyệt đối sẽ không buông cô ra.

Tử Thất Thất hơi cau mày.

Cô nhất định phải nghĩ biện pháp đơn độc cùng Bách Hiên nói chuyện một chút mới được, nên làm gì bây giờ?

Không tự chủ nhìn chung quanh, tìm người có thể giúp cô một tay, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai`.

Ai......

Làm thế nào bây giờ? Ai có thể tới giúp cô đây?

......

Bên kia

Bách Hiên cùng Hạ Thủy Ngưng đi tới trước mặt của Bách Vân Sơn cùng Hạ Mộ Phong, hai người sắc mặt cũng có chút khó coi, hơn nữa trên mặt cũng không có bất kỳ nụ cười.

"Thủy Ngưng, con làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Hạ Mộ Phong lo lắng hỏi.

"Không, con không sao, con rất khỏe, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi!" Hạ Thủy Ngưng cứng rắn nặn ra một chút xíu nụ cười, hy vọng có thể để cho ba mình yên tâm.

"Thật không có chuyện gì sao? Nếu như không thoải mái, thì đi phòng nghỉ ngơi một chút đi!"

"Không...... Không cần, con thật sự không có sao!"

Hạ Mộ Phong đau lòng nhìn con gái bảo bối của mình, đột nhiên đem tầm mắt nhìn về phía bên Bách Hiên, chân mày nhíu lại, bất mãn nói, "Làm sao con không chăm sóc tốt cho Thủy Ngưng như vậy? Nó dù sao cũng là vị hôn thê của con, không lâu nữa nó chính là vợ của con, con không thể chăm sóc cho vợ mình sao?"

Trên mặt Bách Hiên không có bất kỳ biến hóa, vẫn lạnh như băng, trầm mặc khẽ cúi đầu, thậm chí dường như không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ nghĩ tới thân thể của Tử Thất Thất. Cô ấy thật không có chuyện gì sao? Sắc mặt xem ra thật sự có chút không tốt, hơn nữa còn nói ở bệnh viện suốt cả một ngày làm kiểm tra, rốt cuộc là bệnh gì? Nghiêm trọng như vậy sao? Không có nguy hiểm gì chứ? Chẳng lẽ là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì sao?

Hạ Mộ Phong nhìn anh không có bất kỳ phản ứng, càng thêm bất mãn nhíu mày, mới vừa muốn mở miệng, Bách Vân Sơn bên cạnh lập tức chen vào nói.

"Hiên nhi, con ngẩn người ở đó làm gì vậy? Còn không trả lời ba vợ con đi?"

Ba vợ?

Đột nhiên chuyển đổi cách gọi khiến Bách Hiên từ trong khi suy tư hồi hồn.

Hai mắt nhìn về phía vẻ mặt thịnh nộ của Hạ Mộ Phong, sau đó nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bách Vân Sơn, cuối cùng nhìn gương mặt điềm đạm đáng yêu của Hạ Thủy Ngưng, anh là nhẹ giọng cười một tiếng.

"A...... Ha ha......"

Ba người nghe được tiếng cười của anh, cũng kinh ngạc sửng sốt.

"Anh..... Anh cười cái gì? Thái độ này là có ý gì?" Hạ Mộ Phong giận dữ, tận lực đè thấp giọng, không muốn đem tới quá nhiều chú ý làm mất thể diện.

"Không có gì, chỉ là vui vẻ cùng mọi người thôi...... Mưu kế của các người đã thành công, bữa tiệc đính hôn tiến hành thuận lợi rồi, mà tôi cũng ngoan ngoãn phục tùng các người đến nơi này, cho nên...... Các người cũng không cần quá đáng, không cần ép tôi, càng đừng yêu cầu tôi làm gì!" Anh đột nhiên lạnh lùng nói xong, liền mạnh mẽ hất tay Hạ Thủy Ngưng ra.

Hạ Thủy Ngưng trong nháy mắt trợn to cặp mắt, khiếp sợ nhìn anh.

"Các người tiếp tục diễn tiếp màn kịch này đi, ta không thể theo tiếp, nếu các người còn hi vọng bữa tiệc đính hôn có thể thuận lợi kết thúc, cũng đừng đến gần tôi!" Bách Hiên lạnh lùng nói, hai mắt quét qua vẻ mặt kinh ngạc của ba người bọn họ, sau đó đột nhiên xoay người, sải bước đi tới một góc yên lặng, cầm một ly sâm banh, vừa uống một ngụm, vừa nhìn về phía Tử Thất Thất, chờ đợi cô đến tìm anh.

Vẫn sững sờ ở tại chỗ Hạ Mộ Phong hồi lâu sau mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Bách Hiên đứng ở cách đó không xa, lửa giận trong nháy mắt lên cao, hoàn toàn không có biện pháp khắc chế.

"Nó mới vừa nói gì? Nó lại dám nói với tôi như vậy sao? Cái này tên tiểu tử thúi to gan, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, ta nhất định muốn......"

"Ba!" Hạ thủy ngưng liền vội vàng kéo tay ông, khuôn mặt đau đớn, nhưng lại quật cường cắn răng, đè nén thanh âm nghẹn ngào, hốt hoảng nói, "Con van cầu ba không nên làm vậy, chẳng lẽ ba thật muốn phá tan bữa tiệc đính hôn của con? Ba thật muốn mọi người biết con ép Bách Hiên đính hôn với con sao? Chẳng lẽ ba muốn con mất hết mặt mũi trước mọi người sao? Ba...... Không cần...... Con van ba, đây là bữa tiệc đính hôn của con, van ba đừng phá hư nó...... Con xin ba!"

Hạ Mộ Phong nghe được giọng nói run run của con, nghe thấy con mình nghẹn ngào van xin, đau lòng cúi đầu nhìn vẻ mặt thống khổ của con, từ từ thư giãn để cho mình bình tĩnh lại. Chỉ là...... Ông không cách nào áp chế lửa giận trong lòng, ông không hiểu con gái bảo bối của mình tại sao lại muốn chịu đau khổ như vậy? Tại sao phải gả cho một người căn bản cũng không thích nó? Tại sao muốn chịu được thống khổ như thế? Tại sao không tiếc thủ đoạn lừa gạt bức hắn đính hôn? Nó có nghĩ tới hay không, nếu như tương lai nó vào cửa Bách gia, tiểu tử thúi kia nếu như đối xử không tốt với nó thì làm thế nào? Nếu như hắn lạnh nhạt nó làm thế nào? Nỗi thống khổ của nó không phải sẽ lớn hơn so với hiện tại sao? Người làm cha như hắn đến lúc đó còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ muốn nó ly hôn sao?

Ai......

Ông ở trong lòng than thở, bỏ tay Hạ Thủy Ngưng, sau đó nhẹ giọng mệt mỏi nói, "Ba đi tới phòng nghỉ một chút, các con muốn thế nào thì làm như vậy đi!"

Nhìn cha rời đi, trên mặt Hạ Thủy Ngưng lại tăng lên một tầng thống khổ.

Cô bây giờ có chút hoang mang, cô không biết mình làm như vậy có đúng không, cô không biết lựa chọn như vậy liệu có làm tổn thương tới người thân nhất của mình không, mà tương lai..... cô có nhận được hạnh phúc không? Cô sẽ có được trái tim của Bách Hiên không? Coi như hắn cả đời không thích cô, cô cũng cam tâm tình nguyện sao?

Cô hờ hững xoay người, nhìn Bách Hiên đứng ở cách đó không xa, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Tử Thất Thất, trong giây lát, trái tim lại giống như bị ai đó đâm trúng một đao.

Đứng ở bên người cô, Bách Vân Sơn vẫn trầm mặc cau mày, hai mắt cũng nhìn về phía Tử Thất Thất cách đó không xa.

Nói thật: nếu như cô ta chưa cùng người đàn ông khác xảy ra loại chuyện đó, không có chưa cưới mà sinh con, trong nhà cũng không có phá sản, vẫn còn là thiên kim tiểu thư trong sạch, như vậy bằng diện mạo của cô, bằng thế lực nhà cô, bằng khí chất xuất chúng của cô, ông tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô cùng Bách Hiên, thậm chí là đính hôn, kết hôn, ông cũng sẽ thật cao hứng đồng ý, nhưng là...... Hiện tại bộ dạng không biết thẹn của cô, ông thật sự là không cách nào tiếp nhận, nhất là sau lưng cô còn xăm một con Huyết Long, càng làm cho ông không muốn liếc nhìn cô một cái.

Đột nhiên hai mắt nhắm lại, sau đó tầm mắt của ông chuyển dời đến bên trái, mở hai mắt ra nhìn một người đàn ông già nua đang cầm chiếc gậy đầu chim ưng, hơi gật đầu với ông một cái.

......

Mặt khác

Mặc Tử Hàn tìm một chỗ có thể ngồi xuống, để Tử Thất Thất nghỉ ngơi một chút, nhìn gương mặt càng ngày càng tái nhợt của cô, không khỏi bắt đầu lo lắng.

"Không bằng...... Chúng ta trở về đi thôi!" Anh đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

"Không được!" Tử Thất Thất đột nhiên cự tuyệt.

Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại, lạnh lùng nói, "Em còn muốn cùng hắn đơn độc nói chuyện sao?"

"Nhưng em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng anh ấy, nếu như không nói rõ ràng,em sẽ không rời đi!" Tử Thất Thất chấp nhất, tính bướng bỉnh lại vọt lên.

"Em không phải là đáp ứng anh hôm nay sẽ nghe lời của anh sao? Em quên rồi à?"

"......" Tử Thất thất cau mày, trầm mặc từ từ cúi đầu.

Mặc Tử Hàn lo lắng nhìn cô, không khỏi nhẹ giọng nói, "Không bằng như vậy đi, chúng ta cùng đi tìm hắn, em muốn nói gì với hắn thì nói nhanh một chút, anh sẽ đứng cách em 5mét, tuyệt đối không nghe lén, chờ hai người nói xong rồi, chúng ta liền lập tức rời nơi này, trở về bệnh viện...... Có được hay không?" Anh dùng giọng thương lượng, êm ái ở bên tai cô nói ra ý định.

Tử Thất Thất do dự suy nghĩ một chút, xác thực thân thể của mình hơi cảm thấy có chút không thích hợp, hơn nữa âm nhạc cùng tiếng nói chuyện cũng làm cho cô có chút đau đầu, muốn nhanh rời đi, nhưng làm như vậy được không? Khoảng cách năm mét có thể ngăn cách lửa giận của hai người đàn ông này sao?

"Tử Thất Thất......" Mặc Tử Hàn thấy cô trầm mặc không nói, nóng nảy gọi cô, sau đó uy hiếp nói, "Anh nói cho mà biết, anh đã nhượng bộ đến cực hạn, nếu như em tối nay không nghe lời anh, như vậy anh cũng không cần để ý tới bữa tiệc đính hôn này, sẽ ở trước mặt mọi người ôm em đi, chỉ cần em không cảm thấy mất thể diện, anh rất vui lòng làm như vậy!"

Cái gì?

Ôm? Ôm? Ôm?

Sắc mặt Tử Thất Thất trong nháy mắt trắng bệch!

Cô tuyệt đối không muốn, cô tuyệt đối tuyệt đối không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng là......

"Ách...... Anh nhất định đi theo bên cạnh em sao? Em chỉ nói với anh ấy năm phút đồng hồ mà thôi, nếu không bốn phút cũng được!" Cô làm nũng cùng anh thương lượng.

"Bốn mét!" Mặc Tử Hàn đột nhiên điên cuồng mở miệng.

"Bốn mét? Có ý tứ gì?" Tử Thất thất nghi ngờ.

"Ba mét!"

"诶?Anh..... không phải là rút ngắn khoảng cách đi!" cô nhớ như anh nói, sẽ đứng cách cô 5 mét, hiện tại chỉ có ba mét thôi sao?

"Hai mét!"

"Mặc Tử Hàn anh thật là quá đáng!"

"Một mét!"

"Anh...... anh..... nh......" Tử Thất Thất tức đến không còn lời nào để nói.

"OK!" Mặc Tử Hàn đột nhiên cúi người xuống, một tay ôm lấy hai chân cô, một cái tay khác đỡ lấy lưng cô, làm bộ muốn bế cô, bá đạo nói, "Chúng ta trở về thôi!"

"Em biết rõ rồi, em biết rõ rồi, năm mét liền năm mét đi, như vậy được chưa!" Tử Thất Thất lập tức thỏa hiệp.

Mặc Tử Hàn hài lòng lộ ra nụ cười, đem đôi tay từ từ buông ra, sau đó đắc ý nói, "Em sớm nên nghe lời như vậy!"

Tử Thất Thất phiền muộn nhìn chằm chằm anh.

Coi như là bị anh nghe được cũng không có vấn đề, nhưng là cô không muốn cho anh thấy bộ dạng Bách Hiên bị cô tổn thương, tự ái của một người đàn ông rất quan trọng, cô phải làm như thế nào để bảo vệ tự ái của Bách hiên đây, để cho anh ấy chết tâm với mình?

Cô hơi cau mày, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, nhưng vào lúc này, lại truyền tới một âm thanh.

"Tử Hàn, đã lâu không gặp, gần đây...... thế nào, cũng không đến nói chuyện với tôi một chút?"

Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đồng thời quay đầu, nghe âm thanh tiếng gậy gõ vào mặt đất, nhìn người đàn ông đang đi về phía họ.

"Chú Chung?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv