"Tìm tôi?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc.
Phương Lam này là ai? Cô ta nói cô ta là bạn tốt nhất của Tử Thất Thất, chẳng lẽ là cô gái mấy ngày hôm trước Tử Thất Thất gọi điện kia? Nhưng là.... Bọn họ vốn không quen biết, cô ta tìm anh sẽ có chuyện gì?
"Không sai, không cần hoài nghi, tôi tìm là anh!"
Mặc Tử Hàn nghe cô nói chuyện bằng giọng điệu này lập tức liên tưởng đến Mặc Thiên Tân, nhưng mà nghe người khác dùng khẩu khí này thì tâm tình của anh nhưng là hoàn toàn không thể nào tốt lên được.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Thật ra thì, tôi đã từ Thiên Tân nghe nói anh ở đó hào tình tráng cử làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi rất tò mò muốn hỏi anh, anh thích Thất Thất sao?"
Thích?
Lại là chuyện này!
Đây đã là lần thứ mấy rồi? Tại sao tất cả mọi người muốn hỏi anh chuyện này? Đây là chuyện của anh, hẳn là còn chưa tới phiên bọn họ quan tâm đi?
"Tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết!" Anh khó chịu trả lời.
"Cũng đúng, anh không có nghĩa vụ nói cho tôi biết, dĩ nhiên anh cũng có thể nói thẳng không nói cho tôi, nhưng là cho dù anh dấu ở trong lòng không nói cho bất luận kẻ nào, chính anh hẳn là cũng đã ý thức được đi? Nếu không phải thật tâm thích một người, căn bản là không thể nào dùng tánh mạng của mình đi bảo vệ người kia, cho dù anh không thừa nhận, cho dù anh phủ nhận, nhưng là trái tim đang nhảy lên trong thân thể anh.... Tuyệt đối sẽ không gạt người, cũng tuyệt đối sẽ không nói dối, càng thêm sẽ không che dấu, cho nên...." Thanh âm Phương Lam trong điện thoại di động đột nhiên dừng lại, nháy mắt biến mất.
Mặc Tử Hàn cau chặt mày, tâm tình tức giận bị lời cô khơi mào từ từ tăng lên.
"Cho nên cái gì? Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Anh âm lãnh chất vấn, trong giọng nói hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm, không cách nào nhịn được.
"Tôi không phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Người đàn ông thông minh như anh hẳn là đã rất rõ ràng đi? Bất quá.... Người đàn ông như anh tính cách thật sự là rất không được tự nhiên, không được tự nhiên giống như là thang lầu hình tròn, ba trăm sáu mươi độ khắp nơi đều ngoằn nghèo, anh hà cớ gì phải vậy chứ? Trực tiếp thừa nhận thì có sao? Dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.... Không phải sao?"
"...." Mặc Tử Hàn trầm mặc nắm chặt di động.
Cô gái này giải thích thật rất sắc bén, nói thẳng chỗ sâu nhất trong tâm người, làm cho không người nào có thể cãi lại, nhưng đồng thời cũng làm cho người phẫn nộ phi thường, phẫn nộ muốn giết cô ta để hả giận.
"Ai... Tại sao không nói chuyện? Bị tôi nói trúng?"
"Cô gọi điện đến chính là muốn nói cái này?" Mặc Tử Hàn đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng chất vấn, càng muốn nói sang chuyện khác.
"Đương nhiên không chỉ là chuyện này rồi, bất quá tôi chính là đoán được anh nhất định sẽ một thân một mình rối rắm, hơn nữa còn sẽ liên lụy bảo bối Thất Thất nhà tôi tâm phiền ý loạn, cho nên tôi mới có thể gọi điện nhắc nhở anh, để anh thanh thanh sở sở nhận rõ lòng của mình, đừng quanh quẩn một chỗ như cái thang lầu kia, trực tiếp làm thang máy đi, tốt nhất là thang máy tốc hành.... Hiểu không?"
Chân mày Mặc Tử Hàn lại một lần nữa cau chặt, lửa giận công tâm.
Ngón cái cắt đứt điện thoại, không muốn nghe cô ta thao thao bất tuyệt nữa.
"Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông..."
Di động lại một lần nữa điên cuồng chấn động, Mặc Tử Hàn buộc chặt hốc mắt nhìn một chuỗi dãy số biểu hiện trên điện thoại di động, chần chờ suy nghĩ có nên kết nối.
"Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông..."
Di động không ngừng chấn động, một lần lại một lần, một lượt lại một lượt, thật giống như chỉ cần anh không tiếp, cô sẽ vẫn gọi tiếp.
Dứt khoát tắt điện thoại? Nhưng lại còn muốn biết cô ta muốn nói gì.
"Đáng chết!" Mặc Tử Hàn mắng, lại nhấn xuống nút kết nối, đặt ở bên tai.
"Làm sao anh có thể như vậy chứ? Tôi đã nói xong đâu, tối thiểu phải nghe tôi nói xong câu mấu chốt đã nha, nếu nghe không được về sau anh nhất định sẽ hối hận!"
"Cô muốn nói cái gì?" Mặc Tử Hàn không kiên nhẫn.
"Hắc hắc....." Phương Lam ở trong điện thoại tà ác cười, sau đó kiên định nói, "Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, thích Thất Thất là chuyện riêng của anh, nhưng bảo bối Thất Thất nhà tôi.... Tuyệt đối sẽ không cho anh!"
"Cô nói cái gì?" Mặc Tử Hàn giận giữ gầm nhẹ.
"Tôi nói bảo bối Thất Thất nhà tôi.... Tuyệt, đối, không, cho, anh!" Cô gằn từng chữ, nặng nề lặp lại, sau đó đắc ý nói, "Thế nào? Tức giận?"
"Tôi cảnh cáo cô, tôi mặc kệ cô là ai, Tử Thất Thất cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi, nếu có người dám dòm ngó cô ấy dù chỉ một cái, tôi nhất định sẽ làm cho người kia biến mất khỏi thế giới này!"
"A? Thật đáng sợ a, tham muốn giữ lấy của anh thật đúng là mãnh liệt, bất quá.... Anh không hiểu được quý trọng rồi, Thất Thất nếu ở lại bên cạnh anh, nhất định sẽ bị anh phá tan, tôi làm sao có thể đem bảo bối Thất Thất nhà tôi đẩy vào trong hố lửa được chứ? Trừ phi...."
"Trừ phi cái gì?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng chất vấn.
"Trừ phi anh thề với tôi, cả đời anh sẽ sủng ái cô ấy, yêu cô ấy, thương cô ấy, chiều cô ấy, che chở cô ấy, bảo vệ cô ấy, hơn nữa phải dùng tính mạng anh cam đoan, cả đời này, dù là anh chỉ còn lại một hơi thở, anh cũng chỉ yêu một mình cô ấy, tuyệt đối sẽ không hoa tâm.... Anh có thể thề với tôi như vậy không? Anh có thể cam đoan với tôi như vậy sao? Anh có thể lấy tính mạng mình để đổi lấy cả người cô ấy sao? Anh có thể sao?"
Nghe cô ta nói một câu lại một câu lời thề, cơn thịnh nộ của Mặc Tử Hàn đột nhiên biến mất, sau đó đổi lấy cũng là tâm tình nặng nề.
Anh có thể sao?
Trong lòng anh bất giác tự hỏi mình.
"Thế nào? Anh không thể thề sao? Anh cam đoan không được sao?"
"Tôi không rõ...." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng mở miệng chất vấn nói, "Cô dựa vào cái gì muốn nói với tôi những lời này? Tôi tại sao phải thề với cô? Đây là chuyện giữa tôi và Tử Thất Thất, hẳn là cùng cô không có quan hệ đi?"
"Đúng vậy, quả thật không có quan hệ gì với tôi, nhưng là anh tin hay không tin, chỉ cần một câu nói của tôi, Thất Thất sẽ lập tức rời xa anh, chỉ cần tôi nói với cô ấy, anh căn bản không phải người đàn ông đáng để yêu, cô ấy sẽ lập tức mất hết hi vọng với anh... Đừng cho là tôi chỉ là một người bạn tốt của cô ấy, anh phải biết rằng, cô ấy hiện tại trừ Thiên Tân ra thì không còn bất kì thân nhân nào khác, mà tôi lại là bạn tốt duy nhất trên thế giới này của cô ấy, có thể nói bây giờ trong lòng của cô ấy, Thiên Tân đứng thứ nhất, tôi chính là thứ hai, dĩ nhiên.... Chuyện tương lai tôi sẽ không đi suy đoán, nhưng là ít nhất hiện tại lời nói của tôi, cô ấy sẽ nghe... Thiên Tân cũng sẽ nghe!"
Mặc Tử Hàn nghe khẩu khí tràn đầy tin tưởng kia của cô, tâm không khỏi có chút dao động.
Cô gái này thật sự lợi hại như vậy sao? Chỉ cần một câu nói là có thể dao động lòng cô ấy? Khẩu khí có phải là quá lớn rồi không? Cô ta thật sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
"Ai....." Phương Lam thở dài một hơi. Chân mày Mặc Tử Hàn không khỏi khẽ khiêu.
"Xem ra, anh một chút thành ý cũng không có, quên đi, cơ hội tôi đã cho anh rồi, là anh không có quý trọng, anh chờ xem, Thất Thất rất nhanh sẽ rời xa anh, anh cần phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì bị người trong lòng vứt bỏ chính là một loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc a, ha ha...." Phương Lam từ trong điện thoại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Sắc mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt trở nên lãnh liệt, nổi giận nói, "Tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi, tuyệt đối sẽ không!"
"Vậy chờ xem đi, xem cô ấy có thể rời xa anh không, xem là anh thắng hay là ôi thắng! A, đúng rồi, còn một chuyện... Chuyện tình Bách Hiên tôi đã xử lý tốt, nhờ anh giúp tôi nói lại cho Thất Thất để cô ấy yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!"
Phương Lam nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Mặc Tử Hàn nghe trong điện thoại vang lên tiếng "Tút" thật dài, phẫn nộ giống như là sóng thần xông lên trong lòng, bàn tay to nắm chặt điện thoại di động, vỏ di động phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt"
"Két!"
Cửa phòng tắm mở ra, Tử Thất Thất với mái tóc dài ẩm ướt từ bên trong đi ra.
Cô nhìn Mặc Tử Hàn đang lăng lăng ngồi trên giường, nhìn trên mặt anh lộ ra biểu tình tức giận, nắm chặt điện thoại trong tay, hình như vừa mới nhận xong điện thoại.
"Sao vậy?" Cô hỏi dò.
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn Tử Thất Thất vừa mới rửa mặt xong, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trên vai, thoáng có vài sợi dính trên hai má cô, mà trên khuôn mặt trắng nõn của cô không có bất kỳ son phấn nào, sạch sẽ giống như là da thịt trẻ con vô cùng mịn màng, mà cô tươi mát như vậy cộng thêm ngũ quan xinh đẹp, phối hợp ra một loại gợi cảm sau khi tắm rửa, làm cho người ta không khỏi lâm vào mê muội.
"Không có việc gì....." Mặc Tử Hàn giả vờ bình tĩnh nói, "Chỉ là bạn của cô vừa mới gọi điện thoại tới!"
"Bạn?" Tử Thất Thất kinh ngạc, lập tức bước nhanh đi tới bên giường, tới gần anh vội vàng nói, "Là tiểu Lam? Cô ấy gọi tới sao? Cô ấy nói gì?"
Hương thơm từ trên tóc Tử Thất Thất truyền đến, Mặc Tử Hàn không khỏi cả kinh, trái tim đột nhiên đập nhanh, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định nói, "Cô ta bảo tôi chuyển lời lại cho cô, để cô yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!"
"Thật sự?" Tử Thất Thất xác định hỏi lại, sợ là anh đang nói dối.
"Cô cho là tôi sẽ lừa cô sao?"
"Ách...." Tử Thất Thất chần chờ.
"Quên đi, có tin hay không là tùy cô, đúng rồi, Phương Lam cô ta là thế nào của cô?" Mặc Tử Hàn bỗng nhiên hỏi.
"Bạn a!"
"Chỉ đơn giản là bạn?"
Chợt nghe hắn hỏi như vậy, Tử Thất Thất lập tức liên tưởng đến biểu tình vừa nhìn thấy khi ra khỏi phòng tắm, sẽ không phải.... Nha đầu Tiểu Lam lại nói cái gì không nên nói chọc giận người này chứ?