CHƯƠNG 34
Thẩm Trường Trạch đẩy cửa vào nhà, thấy Thiện Minh đang xem tivi, nó hỏi: “Ba ơi, vừa rồi là ai thế? Tới làm cái gì?” Không biết vì sao, đối với sự xuất hiện của người kia, đứa nhỏ cảm thấy có chút bất an, nhưng quả thật là nó không biết người kia .
Thiện Minh không chút để ý nói, “Một thượng úy lục quân, là đội trưởng đặc công ngày hôm đó, muốn chúng ta hiệp trợ điều tra. Người tập kích Aulastine ở cửa thoát hiểm và cả vụ đặt bom quả nhiên là do đối thủ của người được công ti ủng hộ, tuy nhiên hiện giờ họ không có chứng cớ.”
Đứa nhỏ còn đang suy nghĩ đến ánh mắt mà đội trưởng đặc công kia nhìn nó, lúc này mới phục hồi tinh thần, đi tới xốc chăn của Thiện Minh lên, “Ba ơi, đổi thuốc đi.”
Thiện Minh đang xem tin tức,“Ừ” một tiếng.
Bởi vì một bên đùi và eo cùa hắn bị thương, mấy ngày nay để cho tiện thì vẫn để mông trần, lật chăn lên thì phía dưới là một mảnh trần trụi.
Tuy rằng hắn và Pearl đã nhìn cơ thể trần trụi của nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn không muốn giống như kẻ tàn phế nằm một chỗ để phụ nữ đổi thuốc cho mình, vì thế hắn để đứa nhỏ đổi giúp hắn.
Lúc này dựa vào trình độ vết thương mà nói thì không thể tính rất nặng, nhưng miệng vết thương lại rất nhiều, sâu cạn không không giống nhau, có cái chỉ hơi rách da một chút, có chỗ thì mảnh đạn ba bốn li trực tiếp cắm vào trong thịt, miệng vết thương lớn nhỏ bên trái thân thể có đến mười đến chỗ, có đau đớn khó nhịn, có ngứa ngáy không chịu nổi. Thiện Minh tuy rằng không lên tiếng, nhưng mấy ngày nay khó chịu chỉ có chính hắn biết.
Đứa nhỏ bóc băng gạc của hắn thật cẩn thận, nhìn cặp đùi thon dài trải rộng từng khối từng khối vết máu, trong lòng nó không ngừng bị đè nén, đôi mắt chua xót không thôi.
Khi bóc băng gạc có chạm đến miệng vết thương, Thiện Minh khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào cái bình thủy tinh lớn đầy nước, nhưng thái dương hắn thì đã toát ra đầy mồ hôi.
Thẩm Trường Trạch lấy bàn tay nhỏ sờ lên chỗ da nguyên lành của Thiện Minh, dường như muốn trấn an hắn, nhưng cũng biết làm như vậy chỉ là phí công, nó cắn răng nói: “Ba ơi, để con thổi cho ba, thổi sẽ không đau nữa.” Nói xong cúi xuống tìm một vết thương cực kì sâu trên đùi mà thổi.
Miệng vết thương đang khép lại, vốn vừa ngứa vừa đau, làn hơi thổi phù phù nhè nhẹ chẳng những không giảm bớt đau đớn, ngược lại làm Thiện Minh càng thêm không được tự nhiên, hắn không kiên nhẫn nói: “Mau đổi thuốc đi, thổi cái gì mà thổi, đừng có giống trẻ con như vậy.” Nói xong hắn mới phản ứng được đây quả thật là một đứa trẻ, nhưng hắn cũng lười sửa lại.
Thẩm Trường Trạch mở hòm thuốc ra, lấy thuốc bột, bắt đầu tỉ mỉ đổi thuốc cho từng vết thương của Thiện Minh, băng bó, cuối cùng quấn đùi và eo của hắn hệt như quấn xác ướp.
Đổi xong thuốc, Thiện Minh nhẹ nhàng thở ra, điều hòa có hơi lạnh, hắn giật giật đầu ngón chân, nói, “Chăn.”
Nói một tiếng mà đứa nhỏ không phản ứng, Thiện Minh quay đầu thì thấy đứa nhỏ đang trực tiếp nhìn trân trối vào Thiện tiểu đệ, trong mắt có vài phần hiếu kì, vài phần chờ mong, ánh mắt chớp chớp liên hồi. (Chớp cái gì đấy hả em =]]]]]]]]]]])
Thiện Minh nhíu mày, tính ra thì đứa nhỏ này cũng đã mười tuổi, nên phát dục, nếu là bé trai bình thường, hẳn cũng kém không nhiều lắm là bắt đầu từ tuổi này sẽ cùng những đứa bạn cùng tuổi học hỏi một ít thứ loạn thất bát tao gì đó.
Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy nó cũng không có bạn cùng tuổi, phỏng chừng có rất nhiều chuyện còn không hiểu biết chút gì cả.
Thiện Minh thật sự là không có kinh nghiệm nuôi con, cũng không biết làm một người cha thì nên chỉ bảo chính xác bài học vỡ lòng về *** cho con trai như thế nào, hắn chỉ có thể vỗ lên đầu đứa nhỏ, “Nhìn cái gì đấy?”
Mặt Thẩm Trường Trạch xoạt một cái liền đỏ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có vài phần bối rối. Nó cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng nó còn không giải thích được vì sao lại xấu hổ.
Thiện Minh chọn chọn mi, “Mi đã phát dục chưa?”
“A?”
“Hẳn là phát dục rồi đi?” Thiện Minh nói xong thì đi kéo quần nó.
Đứa nhỏ vội vã nhảy ra, vô thố nhìn hắn.
“Trốn cái gì hả, để ta xem xem, nếu mi bắt đầu phát dục, ta bảo Pearl dạy cho mi bài học tốt nhất về sinh lý.”
Đứa nhỏ lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.
“Đừng có cãi, mi cho là Pearl muốn đi nhìn cái củ cải của mi sao, mi đến tuổi thì phải học tập tri thức cần thiết, miễn cho về sau thấy gái là lại nhào lên, thực dễ dàng hỏng việc.”
Thẩm Trường Trạch không hiểu lắm lời hắn nói, nhưng trong tiềm thức chính là không muốn để Thiện Minh cởi quần nó.
Thiện Minh không ngờ thằng nhóc lại phiền toái như vậy, lúc hắn vừa mới phát dục, đồ khốn Al ngày nào cũng lấy đại điểu Âu Mĩ ra kích thích hắn, còn đòi thi với hắn xem ai tiểu xa hơn, hắn cũng có cảm thấy ngượng ngùng đâu. (Bạn Al này cũng dễ thương ghê ấy chứ ~)
Hắn gọi hai lần, đứa nhỏ lại càng lui về phía sau, cuối cùng Thiện Minh phát hỏa, “Lại đây!”
Thẩm Trường Trạch trong lòng luôn sợ hắn, đã quen với việc phục tùng hắn, vì thế đành phải run run rẩy rẩy lại gần.
Thiện Minh kéo quần nó xuống dưới, nhìn thân dưới trơn mềm rũ rượi của nó, nhịn không được cười một cái.
Đứa nhỏ có chút xấu hổ, định mặc quần.
“Aizzz, đừng nhúc nhích.” Thiện Minh nhìn kỹ, “Được lắm, hình dạng rất tốt. Bảo Pearl cho mi thêm một ít đồ ăn, bình thường ăn nhiều một chút đi, về sau trưởng thành sử dụng cho sướng.”
Thẩm Trường Trạch chỉ chỉ Thiện Minh, “Sẽ dài ra được như vậy sao?”
Thiện Minh nhìn cái của mình, trên mặt có vài phần kiêu ngạo, “Cái này thì khó nói.”
Đứa nhỏ nhìn trân trân vào da thịt trắng noãn trên đùi trong của Thiện Minh, cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy .
Thiện Minh dưỡng thương một tuần, cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Lại qua vài ngày, nhiệm vụ thuận lợi kết thúc. Thiện Minh và Jeibili bị thương trong lần bảo vệ Aulastine hôm đó không đi, nhưng toàn bộ quá trình rất thuận lợi, vũ khí cũng rời bến thành công.
Công ti rất sòng phẳng mà trả nốt phần tiền còn lại.
Al gửi tiền vào tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của từng thành viên một, hắn còn cố ý mở một tài khoản cho đứa nhỏ. Đứa nhỏ nhìn một trăm vạn đôla Mĩ trong tài khoản của mình, trong lòng không ngừng nhảy nhót.
Thiện Minh tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, thương thế cơ bản đã rất tốt, lại bắt đầu vui vẻ. Hắn ước lượng số tiền trong tay, vỗ đầu Thẩm Trường Trạch nói, “Nhiều tiền vậy có phải không biết xài như thế nào không, đi, mang mi đi vui vẻ một chút.”
Đứa nhỏ cái hiểu cái không nhìn hắn, “Con mới đặt trên mạng một khẩu m14 cải tiến.”
“Gấp cái gì chứ, kết thúc nhiệm vụ là thời gian thả lỏng và hưởng lạc.” Thiện Minh và những người khác đều lộ ra nụ cười ăn ý.
Công ti vì cảm tạ bọn họ, cố ý dùng máy bay trực thăng đưa mấy người muốn đi “vui vẻ” đến Las Vegas.
Sau khi đến nơi, đam mê của mọi người không giống nhau, liền phân nhau ra mà hành động .
Al chui đầu vào sòng bạc, Jobert đi thẳng đến làng chơi, còn Thiện Minh thì cảm thấy xem đứa nhỏ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ gì cũng rất thú vị, hắn cũng không thiếu thời gian, đêm còn rất dài, hắn liền mang đứa nhỏ đi chơi khắp nơi.
Thẩm Trường Trạch từ nhỏ cũng rất ít khi ra ngoài, trước khi gặp được Thiện Minh, toàn bộ thế giới của nó phảng phất chính là tòa biệt thự xây dựng trong núi kia, cùng với cha mẹ thỉnh thoảng sẽ đến thăm nó. Sau khi bị Thiện Minh nhặt về thì hàng năm đều làm bạn với vũ khí làm bạn, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài căn cứ, New York phồn hoa và Las Vegas xa xỉ đều khiến nó mới mẻ không thôi.
“Ba ơi ba ơi, ba xem này, ba xem này, giống như đám mây treo trên đỉnh vậy.”
“Ba ơi, này này, bọn họ đang biểu diễn cái gì?”
“Ba ơi, người kia bảo chúng ta đi tới kìa, vì sao hắn lại cầm thìa vậy, ai nha cái thìa cong rồi!”
Thẩm Trường Trạch hưng phấn kéo tay Thiện Minh, một đường đi một đường nói, hoàn toàn không có bộ dạng ông cụ non gần đây nữa, không tự giác mà lộ ra vẻ mặt ngây thờ và hiếu kì của trẻ con.
Đứa nhỏ uống một cốc Cocacola còn cao hơn mặt nó xong, cả người càng thêm tinh lực dư thừa, còn muốn tiếp tục đi chơi tiếp.
Đồng thời Thiện Minh cũng nhìn thấy một sòng bạc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn không muốn đi dạo, “Để mai đi tiếp, ta mang đi sòng bạc chơi đi.”
Hắn mang đứa nhỏ đến gần một sòng bạc, bảo vệ ở cửa nghĩ hắn là khách mới không biết luật, khách khí nói với hắn, “Thưa ngài, trẻ con không thể vào.”
Thiện Minh đưa tay vào túi tiền, mở ra trước mắt hắn.
Bảo vệ kia thấy trong túi đầy những gói tiền to, nói với hắn, “Thưa ngài, xin theo tôi đi vào phòng VIP.”
Thiện Minh dẫn đứa nhỏ nghênh ngang theo hắn đi vào.