Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Khi Tạ Diệc Thư bước ra khỏi phòng ký túc thì nhìn thấy một tờ giấy được đặt cạnh cửa.
Là Vương Tử Kiệu để lại cho cậu.
Trên giấy viết rằng hy vọng trước khi lên lớp Tạ Diệc Thư có thể gõ cửa phòng hắn gọi hắn dậy.
Tạ Diệc Thư nhặt lấy tờ giấy, tới phòng cách vách bắt đầu gõ cửa.
Ba phút sau, Vương Tử Kiệu ngáp dài, mang mái tóc rối bời ra mở cửa.
Tầm mắt của Tạ Diệc Thư dừng lại chốc lát trên bộ đồ ngủ in hình ba nhân vật chính trong phim hoạt hình 《Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Hùng Hùng》, giơ tay chào hỏi với hắn: "Chào buổi sáng."
Vương Tử Kiệu mơ màng nhìn cậu trong giây lát, đại não dần tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: "Tiểu Thư, mấy giờ rồi?"
Tạ Diệc Thư nhìn thiết bị đầu cuối, báo giờ: "5 giờ 45."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Vương Tử Kiệu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn mới ý thức được rằng mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ, trên gương mặt màu lúa mạch hiện lên một vệt hồng hồng, "Tiểu Thư, anh chờ tôi năm phút."
Nói xong liền vội vội vàng vàng đóng cửa phòng lại.
Năm phút sau cửa phòng lại mở ra, Vương Tử Kiệu đã chuẩn bị xong xuôi.
Hắn nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, có chút ngạc nhiên: "Không ngờ tôi còn có thể bò dậy trước 6 rưỡi. Tiểu Thư, mấy giờ anh dậy?"
"5 rưỡi."
"Ôi chao." Vương Tử Kiệu nhìn Tạ Diệc Thư với ánh mắt kính nể, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, mặt hắn lại hơi ửng đỏ, "Thực ra tôi cũng đặt chuông báo thức lúc 5 rưỡi. Thì bởi anh mới nhậm chức đó, tôi sợ ngày đầu tiên anh không dậy nổi, muốn gọi anh rời giường, nhưng chẳng hiểu sao cái đồng hồ báo thức bị tôi chụp rơi, haha......"
Vương Tử Kiệu sờ sờ gáy, cười nói: "Cũng may con người tôi rất tự giác biết mình biết ta, cảm thấy bản thân có thể không dậy nổi, cho nên tôi mới để lại tờ giấy kia cho anh."
Tạ Diệc Thư nghe đến đây, cũng có chút tò mò: "Chắc thường ngày anh không cần phải dậy sớm như này đâu nhỉ?"
Vương Tử Kiệu không phải giáo viên phụ trách sinh hoạt, chỉ cần đến lớp trước 7 giờ là được.
Vương Tử Kiệu gật gật đầu, không giấu giếm: "Ngày thường tôi đều 7 giờ mới rời giường, ba phút rửa mặt mặc quần áo, chạy trăm mét lao tới lớp học."
Hắn dừng lại một chút, hỏi Tạ Diệc Thư: "Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không?"
Tạ Diệc Thư gật đầu.
Cậu chỉ mang theo một gói bột dinh dưỡng ra cửa, định lát nữa pha.
"Vậy thì ok." Vương Tử Kiệu giải thích, "Hôm nay tôi dậy sớm như vậy là muốn tới tiệm bánh mỳ Đa Duy ở đường Kiều Tây mua bánh sừng trâu (*). Mấy nay bánh sừng trâu Đa Duy rất hot trên mạng lưới tinh cầu, cửa hàng của bọn họ ở ngay dưới toà cao ốc văn phòng tối hôm qua chúng ta đi ngang qua."
"6 rưỡi nhà bọn họ đã bắt đầu mở bán, nghe nói lò đầu tiên là thơm nhất, vị sữa đậm đà, vỏ ngoài đều xốp xốp giòn giòn." Vương Tử Kiệu vừa nhắc tới đã cảm thấy hơi thèm, "Tôi muốn ăn từ lâu lắm rồi, cơ mà vẫn chưa lần nào dậy nổi để đi mua."
Ký túc giành cho giáo viên chỉ có mỗi mình hắn, không có ai gọi hắn dậy được.
Nhưng bây giờ đã khác, người anh em tốt Vương Tử Kiệu vỗ vai Tạ Diệc Thư: "Hôm nay chắc chắn tôi sẽ được ăn lò bánh sừng trâu đầu tiên, vừa khéo anh cũng chưa ăn sáng, tôi mua cho anh một cái."
Tạ Diệc Thư không khách sáo với hắn: "Vậy làm phiền anh nhé."
Cậu lấy quang não ra: "Tôi và anh thêm tin nhanh (tấn tín) (*) đi, lát nữa tôi chuyển tiền cho anh."
(*) Mình tra raw 迅信 thì đây là một app mua sắm của bên Trung, cơ mà nó hơi lạ =)))
"Anh làm xong tin nhanh rồi hả?" Vương Tử Kiệu mở quang não của mình ra, quét vào tín hiệu tin của Tạ Diệc Thư, yêu cầu thêm bạn tốt, "Tiền thì không cần đâu, lần này tôi mời anh...... Ô? Tin nhanh của anh mới đăng ký hả? Sao trông mới thế?"
"Ừm, tài khoản lúc trước của tôi bị đóng băng."
Tài khoản xã hội của Tạ Diệc Thư đã năm năm không được đăng nhập, nên bị phía chính phủ đóng băng. Số liên kết với tài khoản lại bất ngờ vẫn chưa bị huỷ vì còn khoản nợ, nhưng quang não cũ và thẻ thông tin đều ở Cổ Lam Tinh, ngay cả khi tin nhanh chính thức phía chính phủ gửi mã xác minh cho cậu thì cậu cũng không nhận được.
Tạ Diệc Thư chỉ có thể áp dụng phương pháp 'rã đông' nguyên thuỷ nhất: "Mấy hôm trước tôi đã gửi đơn xin mở tài khoản lại, nhưng vẫn chưa được phê duyệt."
Vương Tử Kiệu từng bị trộm tài khoản, cũng đã trải qua những vấn đề giống như vậy, nghe xong liền đồng cảm, cảm thán rằng: "Như vậy chắc hẳn rất bất tiện phải không?"
Độ cong trên khoé môi Tạ Diệc Thư hơi chìm xuống: "Ừm, hơi hơi."
Tối qua cậu vốn định thông qua tin nhanh để tìm Cố Ngôn, cuối cùng lại bị trì hoãn bởi tài khoản đóng băng.
Gọi cho anh vẫn không có ai bắt máy, chỉ có thể gửi một tin nhắn qua, cũng chẳng biết bao giờ mới nhận được hồi âm.
Vương Tử Kiệu an ủi cậu: "Tuy rằng tấn baba hơi lỗi xíu, nhưng tốc độ xử lý vẫn rất nhanh. Lần trước tài khoản cũ tám chữ số của tôi bị trộm mất, mười lăm ngày sau cũng tìm về được rồi."
Tạ Diệc Thư gật gật đầu.
Thực ra cậu không quá để ý tới vấn đề tài khoản, những người cậu quan tâm cơ bản đều đã liên hệ lại được.
Ngoại trừ Cố Ngôn.
_
Cùng lúc đó, trong nhà ăn của Cố gia đang tiến hành cuộc hội đàm thứ hai giữa hai cha con nào đó.
Cố Duyên Chi biết là giữa cha mẹ và con cái sẽ xuất hiện khoảng cách, nhưng anh không ngờ rằng con trai mình mới năm tuổi mà giữa bọn họ đã có khoảng cách: "Bé Bo, vì sao con không cho ba đưa con đi nhà trẻ?"
Bình thường đều là tài xế Từ đưa nhóc mập đi nhà trẻ.
Nhưng mọi ngày tài xế thường tới lúc 7 rưỡi, mà bây giờ còn chưa tới 6 rưỡi, có khi tài xế còn chưa tỉnh ngủ nữa là.
Cố Duyên Chi nhớ rõ nhà trẻ Vân Sơn mở cửa lúc 7 giờ, bây giờ nếu anh đưa Bé Bo đi thì tới nhà trẻ cũng vừa khéo 7 giờ. Như vậy sẽ còn thừa ra một tiếng rưỡi, anh có thể tới công ty nghỉ ngơi một lát.
Hơn nữa, quả thực đã lâu lắm rồi anh chưa đưa nhóc mập nhà mình đi nhà trẻ.
Không thể phủ nhận, Cố Duyên Chi đúng là một người cha tốt.
Mặc dù ngủ không đủ giấc, bị con trai gọi dậy sớm, anh cũng không tức giận. Còn muốn nhân cơ hội lần này đưa con trai mình đi nhà trẻ, trên xe hai cha con lại tâm sự với nhau, đủng đỉnh bồi dưỡng tình cảm cha con.
Nhưng tiếc rằng nhóc mập rất kiên quyết từ chối lời đề nghị của Cố Duyên Chi: "Bé Bo phải đợi chú tài xế đến cơ."
Cố Duyên Chi cố gắng phân tích xem trong đầu con trai mình rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, nhưng không phân tích nổi, anh bất đắc dĩ hỏi: "Sao thế con? Chẳng phải Bé Bo muốn tới nhà trẻ sớm hơn mọi ngày một chút sao?"
Bé Bo chột dạ dịch tầm mắt sang chỗ khác.
Bé muốn tới nhà trẻ sớm hơn mọi ngày một chút, lưu lại ấn tượng "yêu nhà trẻ" thật tốt cho mama bé.
Nhưng bé không muốn baba đưa bé đi.
Mama làm giáo viên ở nhà trẻ, nếu baba đưa bé đi, vậy rất có khả năng sẽ chạm mặt mama.
Đến lúc đó baba sẽ biết rằng bởi vì biểu hiện của bé ở nhà trẻ không ngoan, cho nên mama cũng sẽ không thích baba.
Baba yêu quý, con rất xin lỗi.
Bé Bo thầm chắp tay trong lòng, thành khẩn xin lỗi.
Bé nói với Cố Duyên Chi: "Nhưng Bé Bo lại càng muốn để chú tài xế đưa Bé Bo tới nhà trẻ hơn."
Cố Duyên Chi vẫn rất tự tin về địa vị của mình trong cảm nhận của nhóc mập. Bé Bo không muốn anh đưa bé đi nhà trẻ, chắc chắn không phải bởi vì bé thích chú tài xế hơn anh.
Cố Duyên Chi nghĩ nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng ra một khả năng, thử hỏi: "Bé Bo, con vẫn đang băn khoăn chuyện của thầy Tố đúng không?"
Thầy Tố là giáo viên ở nhà trẻ mà Bé Bo học trước kia.
Không biết cậu ta nghe được thân phận của anh từ đâu, sau đó tiếp cận Bé Bo một cách trơ trẽn.
Bé Bo mới năm tuổi, ngây thơ đơn thuần, còn tưởng rằng thầy Tố thật lòng muốn bầu bạn với bé, bé chia sẻ rất nhiều bí mật nhỏ với thầy Tố, ngày nào cũng treo "thầy Tố" bên miệng.
Cho tới một ngày, thầy Tố hỏi bé rằng bé có hy vọng thầy làm mama của bé hay không.
Nhớ tới cậu ta, đáy mắt Cố Duyên Chi xẹt qua một tia chán ghét. Nhưng khi nhìn con trai mình, anh lại khôi phục vẻ mặt ôn hoà: "Ba có thể đổi một bộ quần áo khác, dừng xe ở xa xa một chút, rồi dắt con tới nhà trẻ."
"Hơn nữa, chẳng phải ba đã bảo đảm với con rồi sao, Bé Bo nhà chúng ta chỉ có một mama duy nhất mà thôi, ba sẽ cùng Bé Bo ở nhà chờ mama con trở về. Bé Bo phải tin tưởng ba, sẽ không còn 'thầy cô' nào như vậy xuất hiện bên cạnh chúng ta nữa."
Nghe được hai chữ "mama", Bé Bo càng chột dạ, cúi thấp đầu, bắt đầu quan sát cốc sữa nhỏ trước mặt.
Cố Duyên Chi lại hiểu lầm biểu cảm của con trai mình, cho rằng đúng là bóng ma mà Tố Tuyên mang đến cho bé vẫn chưa tản đi, anh cũng không miễn cưỡng nữa: "Vậy lần sau ba đưa con đi nhé."
Nhóc mập len lén thở phào nhẹ nhõm.
Cố Duyên Chi nhìn đồng hồ, bây giờ mới 6 giờ 15 phút, còn hơn một tiếng nữa tài xế mới tới.
Đêm qua đi ngủ muộn, lúc này thực ra anh rất muốn về giường ngủ tiếp một lát. Nhưng nhóc mập kia mới ăn sáng xong, giờ lại đi nằm sẽ không tốt cho bụng dạ, quản gia vẫn chưa đến, Cố Duyên Chi cũng không yên tâm để bé ngồi một mình ở phòng đồ chơi dưới tầng.
Cố Duyên Chi đành phải kiếm việc cho mình làm: "Bé Bo, con đưa cặp sách con qua đây, ba kiểm tra lại cho con."
Đúng rồi, còn chưa kiểm tra cặp sách.
Bé Bo sờ sờ đầu nhỏ, bé chỉ lo muốn đi nhà trẻ sớm, quên mất chưa kiểm tra xem mình đã chuẩn bị đầy đủ chưa.
Bé nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy tới lấy cặp sách nhỏ, đưa cho Cố Duyên Chi kiểm tra: "Baba, ba kiểm tra hộ Bé Bo nha, xem đã giống cặp sách của một bé ngoan chưa ạ?"
Mọi ngày đều là quản gia chuẩn bị cặp sách cho nhóc mập.
Cố Duyên Chi mở cặp sách ra nhìn thoáng qua, một quyển tranh, một quyển viết chữ, một bức vẽ mới phác hoạ ngày hôm qua.
Còn có một túi bánh quy nhỏ vị sữa.
Cố Duyên Chi cầm lấy túi bánh quy, anh nhớ mang máng là nhà trẻ hiện tại của Bé Bo hình như không cho phụ huynh đưa đồ ăn vặt cho các bé mang đi học: "Bé Bo, nhà trẻ cho phép mang bánh quy nhỏ đi à?"
Bé Bo thành thật trả lời: "Không cho phép ạ."
Nhà trẻ không cho phép phụ huynh đưa đồ ăn vặt cho các bé mang đi, nhưng dì quản gia vẫn sẽ len lén chuẩn bị một túi bánh quy nhỏ cho tiểu thiếu gia nhà bà.
Bà sợ tiểu thiếu gia mũm mĩm nhà bà ở nhà trẻ bị đói.
Có bánh quy nhỏ ở đây, khi nào tiểu thiếu gia đói bụng là có thể lén lút sờ lấy một cái, nhét vào miệng ăn. Còn có thể chia cho các bạn học của tiểu thiếu gia.
Bé Bo cũng làm y như vậy.
Khi nào muốn ăn bánh quy nhỏ liền lén lấy một cái. Thầy cô không ở lớp, cũng sẽ lén chia cho đám bạn của mình.
Mỗi ngày Bé Bo đều sẽ lén mang một ít bánh quy nhỏ tới nhà trẻ. Hôm qua lúc chuẩn bị cặp sách, quản gia cũng bỏ một ít bánh quy vào cho bé.
Nhưng hôm nay đã khác. Bé Bo cầm lấy túi bánh quy nhỏ trong tay Cố Duyên Chi, thành thật đặt lên bàn ăn cơm: "Từ nay về sau Bé Bo sẽ không mang theo nữa ạ."
Cố Duyên Chi nhìn nhóc mập nhà mình nghe lời như vậy, bỗng có chút không nỡ: "Thực ra, ba cũng không phản đối con mang bánh quy nhỏ đi nhà trẻ......"
Anh nhớ rằng nhà trẻ Bé Bo học lúc trước có hai khoảng thời gian giải lao buổi sáng và buổi chiều, phụ huynh của các bé đều sẽ nhờ người mang đồ ăn vặt hoặc trái cây tới cho các bé.
Anh cũng từng nhờ dì quản gia hoặc trợ lý đi đưa đồ ăn cho Bé Bo, so với những món ăn vặt kia, một túi bánh quy nhỏ vị sữa đã là bước lùi rất lớn rồi.
Bé Bo lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không mang theo nữa ạ."
Bé không thể để mama lại cảm thấy bé không ngoan.
Cố Duyên Chi thấy thế cũng không nói gì nữa, thỉnh thoảng anh sẽ dung túng chiều chuộng con trai mình một chút, đồng thời cũng ủng hộ lựa chọn đúng đắn của con trai.
Anh kéo khoá cặp sách lại, nói với Bé Bo: "Ba kiểm tra xong rồi, là cặp sách của bé ngoan."
Kiểm tra cặp sách xong vẫn còn chừa lại chút thời gian. Cố Duyên Chi nghĩ nghĩ, đang định ngồi đọc sách tranh trẻ em cùng con trai mình. Nhưng còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy nhóc mập nói với anh: "Ba ơi, Bé Bo muốn thay một bộ quần áo khác."
_
Đã kiểm tra cặp sách xong, bây giờ đến lúc nên kiểm tra dáng dấp rồi.
Nhóc mập cúi đầu cẩn thận đánh giá từ quần áo đến tất chân của mình một hồi, cảm thấy hơi không hài lòng.
Bé bày tỏ ý nghĩ của mình với Cố Duyên Chi: "Baba, Bé Bo muốn ăn mặc trầm, trầm......"
Bé quên mất từ kia đọc như thế nào rồi.
Bé Bo gãi gãi gương mặt bầu bĩnh, hỏi Cố Duyên Chi: "Ba ơi, để khen một người giống tiểu nam tử hán, dùng từ trầm, trầm......"
Cố Duyên Chi nghĩ nghĩ: "Trầm ổn?"
"Đúng rồi, trầm ổn. Bé Bo muốn ăn mặc theo hướng trầm ổn hơn một chút ạ." Nhóc mập chỉ chỉ bộ quần áo hình gấu mập mình đang mặc, nghiêm túc nói, "Bộ quần áo này giống đồ cho em bé mặc lắm."
Nhưng chẳng phải con vẫn chỉ là một đứa bé hay sao?
Cố Duyên Chi bị cậu con trai năm tuổi nhà mình chọc cười, phối hợp nói: "Được rồi, ba thay một bộ mới cho con."
Bé Bo đứng trước tủ quần áo nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đầy vẻ dò xét và nghiêm túc.
Trên giường đã bày ra một đống quần áo trẻ em, nhóc mập đều không quá vừa lòng với những bộ đó, vẫn đang chọn đồ trong tủ quần áo.
Ban đầu Cố Duyên Chi chỉ cảm thấy thú vị, nhưng ngồi chọn đồ với bé đến bây giờ, anh lại cảm thấy mình có chút không hiểu nổi nhóc mập này.
Chẳng lẽ đây thực sự là khoảng cách thế hệ?
Cố Duyên Chi có chút bối rối, lấy quang não ra, gửi tin nhắn cho một người bạn có khả năng hoà đồng với đám trẻ nhỏ.
Người nọ gần đây đang ở khu 3, múi giờ không lệch nhiều so với Chủ Tinh, hồi âm rất nhanh.
【Phương Tử Ngộ: Nhóc mập nhà ông gặp được người mình thích ở nhà trẻ à?】
Cố Duyên Chi nhíu mày, trả lời.
【Cố Duyên Chi:..... Nó mới có năm tuổi.】
Bé Bo nhà anh mới có bao nhiêu tuổi, sao đã có người mình thích được?
Phía bên kia hồi âm rất nhanh.
【Phương Tử Ngộ: Suy nghĩ của Thẩm Định giống tôi. 2:1, bọn tôi thắng.】
【Phương Tử Ngộ: Nói thật đấy, hay là ông hỏi nhóc xem? Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.】
Cố Duyên Chi:......
Anh cảm thấy ý kiến mà đối phương cung cấp không mang lại giá trị tham khảo gì hết.
Cố Duyên Chi cất quang não đi, cảm giác ống quần bị kéo kéo, cúi đầu nhìn xuống, thấy tay trái tay phải của nhóc mập mỗi bên cầm một cái khăn đệm lưng (*).
"Baba." Nhóc mập bày khăn đệm lưng ra cho anh xem, "Ba cảm thấy khăn lưng nào hợp với Bé Bo hơn ạ?"
Một cái khăn hoạ tiết bê con, bên trên có viết: Mama, con là bê con kung fu (*) của người.
Một cái khăn khác hoạ tiết gấu nhỏ.
Cố Duyên Chi nghĩ nhóc mập cảm thấy quần áo gấu nhỏ không hợp với mình, liền chỉ chỉ cái khăn bê con: "Cái này đi."
Bé Bo nhìn trái nhìn phải, so sánh một hồi, gật gật đầu, tiếp thu ý kiến của Cố Duyên Chi, đặt khăn lưng bê con cùng với áo sơmi nhỏ đã chọn, sau đó bắt đầu chọn quần.
Cố Duyên Chi nhìn nhóc mập đang nghiêm túc chọn quần, nhớ tới ý kiến tham khảo được từ chỗ bạn bè.
Chẳng lẽ con mình thích ai rồi?
Cố Duyên Chi hơi bối rối phân tích khả năng xảy ra, không nhịn được hỏi bé: "Bé Bo, ở nhà trẻ, con gặp được người nào mà con rất thích có phải không?"
Vừa dứt lời, anh liền thấy nhóc mập vốn đang nghiêm túc chọn quần chợt khựng lại.