Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Tạ Diệc Thư nhớ tới thân thế của nhóc mập, nhất thời không biết nên phải đáp lại như thế nào.
Cậu nhìn gương mặt đầy vẻ mong đợi như đang muốn được khen ngợi của nhóc mập, lại nhìn nhìn bức tranh trên bàn, cổ vũ bé: "Bé Bo vẽ đẹp thật nha! Màu nền là màu lam sao? Tô rất đẹp, thoạt nhìn rất giống không trung......"
Tạ Diệc Thư đối mặt với bức tranh phong cách trừu tượng của trẻ em, cố gắng tìm kiếm những chỗ có thể khen ngợi được.
001 nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Ký chủ, hình như bé sắp khóc đến nơi rồi kìa."
Tạ Diệc Thư chợt khựng lại, quay đầu nhìn Bé Bo, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt của nhóc mập đang ảm đạm dần.
Cuối cùng cái đầu nho nhỏ cúi thấp xuống.
Tạ Diệc Thư có chút bối rối, không biết có phải bản thân mình vừa nói lời nào sai trái hay không: "Bé Bo?"
Bé Bo cúi mặt xuống, không hé răng.
Bé có hơi buồn, buồn đến nỗi cái bụng nhỏ của bé cũng không hóp lại được nữa, bắt đầu phình ra từng chút từng chút một.
Thầy Tạ không nhận ra rằng bé đang vẽ thầy.
Đó là bởi vì thầy Tạ không phải mama của bé sao?
Nhóc mập chán nản nhìn bức tranh của mình trên bàn, lại liếc tới ảnh chụp trên thẻ công tác của Tạ Diệc Thư, vẻ buồn bã trên gương mặt chợt trở nên trống rỗng.
Bé không dám tin nhìn lại bức tranh của mình, rồi lại nhìn ảnh chụp, một lúc lâu sau mới gật gù đầu nhỏ.
À à, bé biết rồi.
Là do bé vẽ quá ít đó.
Bé mới chỉ vẽ một góc của mama thôi mà.
"Thầy Tạ, Bé Bo vẫn chưa vẽ xong ạ."
Nhóc mập vụng về cầm bức tranh lên gấp gấp rồi lại gấp gấp, xếp thành một khối vuông nho nhỏ, cẩn thận cất đi, sau đó nói với Tạ Diệc Thư: "Bé Bo muốn vẽ lại một bức khác ạ."
Vẽ thêm vài góc khác nhau, nói không chừng thầy Tạ có thể nhìn ra rồi.
Nhóc mập nắm tay.
Tuy rằng không biết vừa nãy mình đã nói sai câu nào, nhưng nhóc mập có thể tươi tỉnh lên là chuyện tốt.
Tạ Diệc Thư yên tâm, duỗi tay xoa xoa đầu Bé Bo: "Được, thầy đi lấy giấy vẽ mới cho con."
Thầy trò lớp Nấm Nhỏ phát hiện, tiểu đồng bọn của các bé là Bé Bo đột nhiên bắt đầu say mê với vẽ tranh.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, bé ngồi lại vị trí tự vẽ tranh.
Lúc xếp hàng kiểm tra sức khoẻ, bé ngồi xổm vẽ tranh.
Cho dù khi báo cáo xong cân nặng, bị con số trên cân đả kích đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhưng bé cũng chỉ tiu nghỉu ngồi xổm một lát, sau đó lại lạch bạch lạch bạch chạy tới góc, cầm lấy giấy vẽ và bút sáp, rưng rưng vẽ tranh tiếp.
Buổi trừa lúc ăn cơm, Cát Thanh nói với Tạ Diệc Thư: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa nhỏ đó nhập tâm vào một việc như vậy đấy."
Tạ Diệc Thư nhìn nhóc mập thành thành thật thật vét sạch một hạt cơm cuối cùng, lấy yếm đeo cổ lau lau miệng, sau đó tung tăng chạy tới một bên vẽ tranh, trong lòng vô cùng mềm mại: "Bé đang vẽ mama bé."
Ban đầu có hơi giống một vách tường có hai ô cửa sổ.
Sau khi ngắm nghía thêm vài bức tranh mới của bé, đã có mắt có mũi, có thể nhìn ra được là bé đang vẽ chân dung.
Cát Thanh không nghĩ tới là nhóc con này vẽ mama. Nghĩ tới cột thông tin về mẹ vẫn để trống trên hồ sơ của trẻ nhỏ, nhất thời có chút cảm khái.
Cũng rất đáng thương.
Cô đổi sang một đề tài khác: "Thầy Tạ, hôm nay lúc nghỉ trưa tôi đã tới xem. Lát nữa thầy Vương ở lớp Súp Lơ Nhỏ sẽ dẫn cậu tới ký túc xá của giáo viên, cậu tới ký túc dọn dẹp qua một chút."
Trong đầu vang lên âm thanh điện tử uể oải của 001.
Tạ Diệc Thư biết 001 đang thất vọng bởi vì chưa được kể chuyện xưa ở Cổ Lam Tinh cho đám nhỏ nghe. Cậu vừa an ủi nó rằng tương lai còn dài, vừa cảm ơn Cát Thanh: "Vâng. Làm phiền cô rồi, cô Cát."
Là một giáo viên trẻ duy nhất ở trường mầm non Vân Sơn không mua nổi nhà, sống tạm tại ký túc xá giáo viên của trường, Vương Tử Kiệu rất vui mừng vì đã có đồng nghiệp mới tới làm bạn cùng mình. Cho nên sau khi cùng giáo viên sinh hoạt dỗ một đám Súp Lơ Nhỏ lên giường, Vương Tử Kiệu hứng thú bừng bừng tới dẫn người đi.
Xuống tầng dưới, Vương Tử Kiệu vừa liếc mắt đã nhìn thấy đồng nghiệp mới của mình.
Tiếp đó là nhìn thấy nhóc mập mạp được đồng nghiệp mới của mình nắm tay.
"Chào anh, tôi là Tạ Diệc Thư, giáo viên sinh hoạt mới của lớp Nấm Nhỏ." Đồng nghiệp mới tự giới thiệu.
Vương Tử Kiệu tiến lên bắt tay cậu, nhiệt tình nói: "Chào anh, tôi là Vương Tử Kiệu, phụ trách lớp Súp Lơ Nhỏ trên tầng. Sau này hai ta chính là bạn cùng phòng, nên quan tâm nhau nhiều hơn."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn nhóc mập: "Đây chẳng phải là bạn nhỏ ở lớp Nấm Nhỏ các anh sao? Sao bé lại ở chỗ này thế?"
Nói ra thì dài lắm.
Tạ Diệc Thư giải thích đơn giản: "Bé không ngủ được, cô Cát còn phải đi trông chừng mấy đứa nhỏ khác, nên tôi dẫn bé theo."
Bé Bo ngoan ngoãn chào hỏi: "Con chào thầy Vương."
"Chào con chào con." Vương Tử Kiệu vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, sau đó lại nhìn về phía Tạ Diệc Thư, "Vậy, thầy Tạ, tôi dẫn anh tới ký túc xá trước. Mấy gian phòng để không đã lâu không có người ở, nhiều bụi lắm, trưa nay có thể anh sẽ phải tới trước quét tước đi một chút, nếu không buổi tối không ở được đâu."
Hai tai nho nhỏ của Bé Bo dựng lên.
Tạ Diệc Thư hiểu ý gật gật đầu: "Vâng."
Bé Bo nhăn mặt lại.
Đã lâu không có người ở, nhiều bụi, không quét tước sẽ không ở được.
Vừa nghe thấy mấy từ miêu tả này, Bé Bo đã không muốn thầy Tạ ở lại. Tuy rằng vẫn chưa thể xác định rằng rốt cuộc thì thầy Tạ có phải là mama của bé không, nhưng bé không muốn để thầy Tạ phải chịu khổ.
Ký túc xá của giáo viên ở cạnh sân thể dục.
Toà nhà bốn tầng màu vàng nhạt, ba tầng dưới bị lấy để sử dụng làm các phòng sinh hoạt khác, tầng cao nhất là ký túc xá của giáo viên.
"Phòng này là của tôi." Vương Tử Kiệu chỉ vào một phòng ở cạnh cầu thang, lại chỉ chỉ mấy phòng bên cạnh, "Ba phòng này đều là phòng trống. Anh cứ chọn trong số ba phòng này đi, mấy phóng đối diện với hai phòng bên trong kia bị hiệu trưởng lấy để chất đồ rồi, nếu muốn ở thì phải dọn đồ ở bên trong trước đã."
"Được rồi." Tạ Diệc Thư không chọn, lấy luôn căn phòng bên cạnh Vương Tử Kiệu, "Vậy tôi chọn phòng này."
"Ok." Vương Tử Kiệu lấy thẻ ra quẹt, vừa mở cửa vừa đưa thẻ cho Tạ Diệc Thư, "Chìa khoá anh cầm đi, lát nữa buộc định với thiết bị đầu cuối, ngày thường ra vào chỉ cần quét thiết bị đầu cuối là được."
"Được." Tạ Diệc Thư nhận lấy chìa khoá, nắm tay Bé Bo, theo Vương Tử Kiệu bước vào ký túc xá.
Hai lớn một nhỏ chen vào, gian ký túc cũng đã gần chật.
Bé Bo nhìn nhìn bốn phía, thấy ký túc xá của giáo viên còn không to bằng một nửa phòng đồ chơi của bé, phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ.
Sao có thể ở lại nơi này được!
Bé Bo không nghĩ ngợi gì thêm, nâng cánh tay mũm mĩm lên, kéo kéo góc áo Tạ Diệc Thư.
Bé không muốn thầy Tạ ở chỗ này, bé muốn đưa thầy Tạ về nhà!
Chưa kịp mở lời mời, bé đã nghe thấy giọng nói của thầy Vương: "Thế nào? Cũng không tệ lắm đúng không."
Còn có giọng nói có vẻ vừa lòng của thầy Tạ: "Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi...... Có lẽ đây chính là ký túc xá tốt nhất tôi từng ở."
Tạ Diệc Thư đánh giá gian ký túc trước mắt.
Tuy rằng phòng nhỏ, nhưng mọi công năng đều rất đầy đủ.
Có giường, bàn, thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, tủ quần áo, còn có một nhà vệ sinh nho nhỏ.
So với một phòng sáu người chen chúc nhau hay một tầng hầm ẩm mốc, thì căn phòng này đã khá hơn rất nhiều.
Có điều cũng đã rất lâu rồi chẳng có ai ở đây.
Một tầng bụi phủ trên đồ đạc, rèm cửa hé mở, ánh mặt trời rọi vào, có thể nhìn thấy rất nhiều bụi đang bay bay giữa không trung.
Người anh em Vương Tử Kiệu đẩy đẩy cậu: "Đây cũng là ký túc xá tốt nhất tôi từng ở đấy."
Bé Bo vểnh tai nghe hai người họ nói chuyện, nghe được câu cuối cùng, bé chậm chạp buông tay ra.
Nếu thầy Tạ là mama của bé...... Thì ra mama thích những nơi như vậy, khó trách mama không chịu về nhà sống chung với bé và baba.
Tâm trạng của nhóc mập dần trùng xuống.
Hai người lớn đang thảo luận xem nên quét tước như thế nào, không nhận thấy nhóc mập có điều gì không ổn.
"Anh dùng máy hút bụi của tôi trước nhá? Tôi đi lấy cho anh." Vương Tử Kiệu dứt lời liền về phòng mình, một lát sau đã mang một thùng dụng cụ vệ sinh tới, "Giẻ lau là mới, anh cứ dùng trước đi."
Tạ Diệc Thư nhận thùng nước, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, thầy Vương."
"Không cần cảm ơn đâu mà. Đúng rồi, thầy Tạ, trước kia anh sống ở đâu vậy? Có cần phải dọn dẹp thứ gì mang qua đây không? Hôm nay tôi rảnh, tan làm xong tôi tới dọn cùng anh."
"Trước đây tôi...... không sống ở Chủ Tinh." Tầm mắt của Tạ Diệc Thư dịch ra hướng cửa, cũng không nói rằng cái balô để ngoài cửa kia chính là toàn bộ hành lý của cậu, "Đồ đạc gửi sang đây cũng không tiện, tôi định tối nay ra ngoài mua vài thứ."
"Vậy được rồi, tối nay tôi cùng ra đi ra ngoài, dẫn anh tới làm quen với hoàn cảnh xung quanh nơi đây một chút, đúng lúc tôi cũng cần mua bổ sung vài món đồ."
......
Vương Tử Kiệu không yên tâm về đám khỉ con nghịch ngợm trong lớp, thấy Tạ Diệc Thư không cần hắn hỗ trợ làm gì, hẹn cậu tan làm xong rồi hai người cùng ra ngoài, sau đó rời đi trước.
Tạ Diệc thư nhìn thùng dụng cụ vệ sinh, tới mở cửa sổ ra cho thông gió trước, sau đó mới mở máy hút bụi dọn dẹp.
Có máy hút bụi ở đây, công tác dọn dẹp cơ bản đã giảm đi một nửa.
Còn lại cũng chỉ là đánh rửa sạch sẽ đồ đạc một lần, bật máy khử trùng để vệ sinh các ngóc ngách trong phòng.
Tạ Diệc Thư giặt ướt giẻ lau, định lau ghế dựa trước để Bé Bo ngồi.
Cúi đầu xuống lại nhìn thấy nhóc mập đã cuộn tay áo lên gọn gàng, lộ ra hai cánh tay mum múp thịt: "Thầy ơi! Bé Bo tới giúp thầy nha!"
"Được rồi." Tạ Diệc Thư không do dự, "Cảm ơn Bé Bo."
Cậu đưa cho nhóc mập một tấm giẻ lau để bé cùng lau đồ đạc với mình.
Tuy rằng nhóc mập trông có vẻ vụng về, nhưng lau rất chăm chỉ. Thân hình bé thấp thấp, không lau được phần mặt trên của đồ đạc, cho nên bé chỉ lau ghế dựa, chân bàn hay những chỗ bé có thể với tới được.
Có bé hỗ trợ, rất nhanh sau đó gian phòng ký túc đã được dọn dẹp đâu vào đấy.
Công việc còn lại chỉ là rửa sạch máy hút bụi, tối nay đem trả trực tiếp cho Vương Tử Kiệu.
Tạ Diệc Thử bảo Bé Bo ngồi lên ghế nhỏ chờ cậu, còn cậu cầm máy hút bụi vào phòng vệ sinh.
Lúc ra liền nhìn thấy nhóc mập đang ghé vào bàn sách ngồi vẽ tranh.
Lần này bé vẽ ba người.
Tạ Diệc Thư phỏng đoán, có lẽ Bé Bo đang vẽ ba mẹ của bé.
Tạ Diệc Thư lại nghĩ tới lời mà cô Cát từng nói với cậu.
Bé và baba sống nương tựa vào nhau.
Baba bé là công nhân sửa xe, nợ tiền bên ngoài, thường xuyên phải đổi nhà trẻ cho bé.
Tạ Diệc Thư không nhịn được bổ não ra một người cha đơn thân dẫn theo con trai sống lay sống lắt.
Người cha cả ngày làm việc vất vả bên ngoài, kiếm được đồng nào thì hơn nửa số đó phải cầm đi trả nợ, số còn lại đều dùng cho con, để đứa nhỏ có thể được ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, không thua thiệt so với những đứa trẻ khác.
Đứa nhỏ còn biết người cha vất vả, tuổi tuy nhỏ nhưng hiểu chuyện sớm, giúp đỡ cha làm việc nhà, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cha, mỗi ngày đều nhớ mong mẹ mình......
Bé Bo nhận thấy ánh mắt của Tạ Diệc Thư, theo bản năng ngồi thẳng lưng hóp bụng lại.
Lần này, bé vẽ ba bức tranh về mẹ bé.
Mama đưa lưng về phía bé, mama đang ngồi xổm, còn có mama đang ngồi bên cạnh bé.
Vẽ liền tù tì ba bức, nói không chừng thầy Tạ đã nhìn ra được.
Bé Bo khẩn trương hít một hơi thật sâu, nghe Tạ Diệc Thư hỏi bé: "Bé Bo, có phải con đang vẽ gia đình con đúng không?"
Bé Bo mang theo hai mươi mấy bức tranh về nhà.
Sau đó bé lại lục tục vẽ thêm mười bức nữa, nhưng thầy Tạ vẫn chưa nhìn ra rằng bé đang vẽ thầy.
Chẳng lẽ thầy Tạ thực sự không phải mama của bé?
Rõ ràng giống như vậy mà!
Nhóc mập nghĩ trăm lần cũng không ra, ôm tác phẩm nghệ thuật của mình nằm trên sofa lăn qua lộn lại nhìn nhìn ngắm ngắm hơn nửa ngày.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bé Bo ngồi dậy từ sofa, cầm bức tranh, hai chân ngắn nhỏ vội vàng lao vào lòng ngực Cố Duyên Chi: "Baba! Ba xem Bé Bo vẽ nè!"
Một tay Cố Duyên Chi cầm lấy bức tranh, một tay còn lại bế con trai lên.
Bé Bo ôm cổ anh, muốn baba giúp bé phân tích xem rốt cuộc thầy Tạ có phải là mama của bé hay không. Trước khi phân tích, lại không nhịn được muốn nhử mồi: "Baba, ba đoán xem Bé Bo đang vẽ ai đây?"
Cố Duyên Chi nhìn bức tranh của con trai mình, trầm tư trong giây lát.
Anh chỉ có thể nhìn ra là con trai có lẽ đang vẽ người nào đó.
Còn về phần người kia là ai...... Kết hợp với biểu hiện của nhóc mập, Cố Duyên Chi dò hỏi một cách chắc chắn: "Có phải Bé Bo đang vẽ baba đúng không?"
+++++++
Sắp Noel rồi, tôi đang định sáng tạo cây thông bằng chồng sách:)) mà khó xếp qué:))
23/12/2021
Truyện chỉ đăng trên W.?️.t.t.?️.?️.d của chính chủ