Tư Viễn An tim đập loạn xạ, nếu không phải ánh đèn trong vườn trường quá mức mờ ảo, nhất định sẽ nhìn thấy vành tai của cậu ta đỏ bừng, cả người cứng đờ như hóa đá, tay chân vô thức đi theo phía trước, chính là tùy ý để Kiều Bích Ngọc dẫn mình đi đến bất cứ đâu.
Ngày hội ngộ đầu tiên là ở cửa phòng họp hội sinh viên, Tư Viễn An khi ấy cực kỳ khiếp sợ, tay chân không theo kịp đầu óc, ngã ngay trước mặt cô vừa đau vừa mất mặt, may mắn cô không nhận ra mặt cậu †a.
Một tiếng tiếp theo, Kiều Bích Ngọc đưa cậu †a đi ăn uống, Tư Viễn An căng thẳng quá chỉ biết gật đầu lia lịa, cô đưa bất cứ thứ đồ gì vào trong tay cậu ta đều bỏ vào trong miệng, cảm giác không khác nào người bị mộng du.
“.. Nơi này có thể viết được ước nguyện.”
Kiều Bích Ngọc cũng không ngoại lệ, học theo những bạn học khác cầm một tờ giấy viết lên đó những ước nguyện của bản thân mình: “Nghề nghiệp mơ ước, người bạn đời lý tưởng…
Tư Viễn An cũng đi theo nàng lấy một tờ giấy viết vào đó, mặc kệ là sau khi treo nó vào cây đại thụ có thể linh nghiệm hay không, cậu †a quay đầu lại nhìn cô, cảm thấy khi cô trở nên nghiêm túc rất nhiệt tình cũng rất đáng yêu, tuy răng khi không cười sẽ có chút hung dữ.
Sau khi Kiều Bích Ngọc viết xong, kiếng chân treo nó lên ngọn cây.
Dưới ánh trăng mờ ảo Tư Viễn An ngẩng đầu nhìn lên, thấy nghề nghiệp mơ ước của cô viết là bác sĩ.
Đúng vậy cô luôn muốn trở thành một bác sĩ.
Sau đó, cô chắc chắn sẽ điền vào chuyên ngành y học trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tư Viễn An lúc này cũng khơi dậy tinh thần chiến đấu đi học y, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cậu †a ngẩn người, liền vỗ một cái vào gáy cậi Ở đây cũng không còn gì để chơi, chị phải về ký túc xá nghỉ ngơi, em học ở trường nào, nghe nói ở lâu trong trường cũng không tốt đâu, tạm biệt”
Lời nói của cô rất thẳng thắn, đơn giản, nói xong, liền xoay người rời đi Tư Viễn An ở tại chỗ hồi lâu mới định thần lại, đêm nay thật sự không phải là mơ.
Cô gia sư đêm nay đối với cậu ta tốt như vậy, Tư Viễn An không biết diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nài phấn,dường như đầu óc đều rối bời Tư Viễn An vẫn còn đứng ở đó, cậu ta còn việc phải làm, chính là muốn xem cô viết gì vào tờ giấy ước nguyện về người bạn đời sau này.
Ngay khi Tư Viễn An kiểng chân muốn nhìn kỹ hơn, đột nhiên có một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra từ phía sau chính xác lấy đi tờ giấy ước nguyện của Kiều Bích Ngọc.
Tư Viễn An sửng sốt, lập tức tức giận quay đầu lại: “Như thế nào có thể lấy đi…”
Nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại Tư Viễn An không biết phải miêu tả người đàn ông trước mặt như thế nào, anh ta cao hơn mình một cái đầu, khuôn mặt thanh tú thuần khiết nhưng lạnh lùng uy nghiêm, khi đối phương đứng ở đây, tư thế xuất chúng,cho dù không để ý tới bộ quần áo đắt tiền trên người, nhưng một thân khí chất nghiêm nghị toát ra từ trên người đối phương, có thể đoán được không phải là người bình thường.
Quách Cao Minh không khỏi đánh giá cậu học sinh trước mặt mình một lúc lâu, trên tay phải cầm tờ giấy ghi ước nguyện, không nói một lời, liền xoay người rời đi.
Tư Viễn An vô thức muốn gọi đối phương hưng nhìn bóng lưng của người kia khi rời nói lại mắc vào cổ họng.
Lúc này Tư Viễn An dường như đã hiểu rõ thế nào là chênh lệch, tuy rằng gia đình cậu ta cũng có chút tiền, thành tích cũng có thể coi là thuộc hàng xuất sắc, nhưng so với những người khác thì mình lại chẳng khác nào một con mèo nhỏ, đột nhiên lại sinh ra vài phần tự ti.
Ánh trăng treo cao trên ngọn cây, hoạt động tối nay cũng sắp kết thúc, gió đêm cũng bắt đầu mang theo hơi lạnh.
Vừa rồi Quách Cao Minh có thể nghe rõ cô nói mình về ký túc xá nghỉ ngơi, vì vậy anh cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi.
Tối nay cô chơi cùng cậu nhóc kia, Quách Cao Minh đều nhìn thấy, từ trước đến nay cô đối với người khác giới chính là tránh không kịp, không hiểu vì sao đối với một cậu chàng tướng mạo bình thường lại trở nên nhiệt tình như vậy.
Quách Cao Minh luôn muốn biết lý do, nhưng anh lại không muốn bản thân mình nghĩ ra kết quả.