Anh đọc tư liệu lưu trữ về cô ở trường và trong mục người thân viết rằng cha cô chính là Kiều Văn Vũ.
Mặc dù không thể nói là Kiều Văn Vũ giàu có nhất nước, nhưng ở thành phố Hải Châu phát triển kinh tế ổn định này, ông ta cũng là một người có tiếng. Con gái duy nhất của một doanh nhân giàu có như vậy sao có thể sống một cuộc sống khó khăn như thế.
Khuôn mặt của Quách Cao Minh dân trở nên khó coi, anh luôn có cảm giác nhà họ Kiều đã bắt nạt và đuổi cô ra khỏi nhà.
Quách Cao Minh quyết định đến thăm gia đình họ Kiều này.
Chiều thứ sáu môn tâm lí học mới dành cho năm ba, Tống Manh Manh khó khăn lắm mới báo danh được: ‘… Thầy mới sao lại không phải trai đẹp giàu có chứ” Thất vọng vô cùng.
Tống Manh Manh lần đầu kiên quyết phê phán ngăn chặn áp lực từ phía nhà trường đối với môn tâm lý học, điểm số thi đại học lại không được cộng điểm.
Nhưng cô ta không biết nghe được từ đâu, thầy giáo mới đến là một anh đẹp trai. Thế mà tất cả cô giáo ở trường đều sôi nổi cả lên.
“Tôi còn tưởng là người mà hôm trước tôi vô tình gặp được” Tống Manh Manh thực sự thất vọng.
Châu Mỹ Duy bật cười: “… Nghĩ thế nào cũng hiểu, người con trai lần trước chúng ta vô tình gặp sao có thể là thây giáo ở trường chúng ta được.”
Một ông già bảo thủ gần năm chục tuổi, trên bục giảng giảng về thời gian học của môn tâm lý, tất cả toàn là ngôn ngữ chuyên ngành, toàn học sinh năm ba nghe đều thấy mệt mỏi muốn ngủ.
Tống Manh Manh quyết tâm sau này cô ta sẽ không bao giờ tới nữa, dù sao tiết tâm lý này dù sao cũng không phải bắt buộc với lớp một, các lớp khác đều được trường học thả lỏng, không ai quản cả.
“kiều Bích Ngọc ở lớp các cô cậu đều thường xuyên trốn học sao?” Tiết tâm lí học hôm nay Kiều Bích Ngọc sớm đã đang ngủ rồi Tống Manh Manh khó khăn mới theo những học sinh lợi hại kia dồn lại thành một phòng, nhóm học sinh đi thi toàn quốc này thật lạ.
“Tuy rằng thành tích của tôi kém nhưng nếu như cha tôi mà biết tôi dám trốn tiết, nhất định sẽ mắng tôi một trận không cho tôi tiền tiêu vặt nữa.”
“Kiều Bích Ngọc trốn tiết, thầy giáo bình thường sẽ không quản cậu ấy” Quản cô ta cũng chả có tác dụng, lại luôn không thể đem cô đuổi học, Kiều Bích Ngọc thành tích tốt dù đi trường nào thì cũng được nhận chào đón nhận thôi.
Có thể tiết tâm lý học này thực tế giảng cũng quá khô khan rồi, tan lớp mọi người đều tỏ vẻ lần sau sẽ không tới nữa.
Vị thầy giáo dạy môn tâm lý học này sờ vào mái tóc trắng lưa thưa kia của mình, thở dài một hơi, cảm thấy nhóm học sinh căn bản không hiểu biết được cách thưởng thức sự huyền bí của môn này.
*… Ôi mẹ ơi, không chen vào được, một cái bàn mà có đến hai người ngồi tư?”
Tiết môn tâm lý học bây giờ thật sự nối quá rồi, từ đâu mà các lớp học bình thường đều chuyển qua đây rồi, trường học có rất nhiều giảng đường đa di năng chứa hơn 200 người, nhưng mà trước mắt là các lớp năm ba có hơn một nghìn người, còn năn nhất năm hai đêu náo nhiệt qua xem, giảng đường thực sự không thể chứa nổi nữa rồi Quách Cao Minh nhận vị trí thầy giáo mới đang ra mắt mọi người, lập tức bị học sinh vây rầm rộ xung quanh.
“Kiều Bích Ngọc, cậu xem, đây là thây giáo mới của chúng ta”
Tống Manh Manh vẻ mặt phơi phới như tắm gió xuân, cô ta cầm lấy tấm ảnh chụp trộm được mang ra ngoài khoe khoang.
“Không ngờ rằng là thật, anh ấy thực sự là thầy giáo mới của chúng ta” Sự xúc động này khó lòng nào có thể nói bằng lời Tống Manh Manh cảm thấy cha cô tháng trước đi núi quan âm cầu thần phù hộ cho cô ta thật là có tác dụng.