Với thâm niên trong quán bar, cô ta có thể dễ dàng nhìn ra được mình không nên chọc vào ai, vị trước mắt này chính là một ví dụ.
Người phụ nữ kia không dám nói thêm một câu nào nữa, mà chỉ rời đi với vẻ ngượng ngùng.
Cơ thể Quách Cao Minh vẫn còn ám mùi nước hoa của cô ta, điều này khiến anh hết sức khó chịu, nhưng cảm giác này không giống với hồi chiều.
Quách Cao Minh không thể hiểu được vấn đề năm ở đâu, nhưng anh mơ hồ nhận ra, anh không chán ghét thời gian lúc chiều ấy đến vậy.
Quách Cao Minh tùy tiện vớ lấy một ly ïl trên bàn rồi ngửa đầu uống, ly rượu có màu sắc xinh đẹp như một người phụ nữ vậy, bình thường anh không thích uống mấy thứ này, uống hết một ly, vẫn cảm thấy không hợp với khẩu vị của mình, hôm nay anh chỉ uống vì tò mò mà thôi.
Là vì cô nữ sinh hồi chiều ấy, nên anh mới thấy hiếu kỳ sao?
Không hiểu vì sao, Quách Cao Minh bỗng thấy phiền não, bất an, anh uống cạn từng ly cocktail như đang uống nước, như đang vội vã tìm kiếm một đáp án, nhưng mãi vẫn chẳng tìm ra.
Lucy thầm quan sát anh, sắc mặt Quách Cao Minh u ám, cô ta biết điều này có nghĩa là tâm trạng anh lúc này rất kém. Cô ta càng không dám lên tiếng Cho đến khi Quách Cao Minh uống hết hơn mười ly cocktail, có vẻ như đã có hơi say, suy nghĩ đến chuyện gặp phải lúc chiều mà cảm thấy như mình đang mơ.
“Ông chủ” Lucy liều lĩnh bước tới gọi anh một tiếng.
Đầu óc Quách Cao Minh vẫn còn lơ lửng nơi đường phố, giữa ánh hoàng hôn, anh vừa say vừa tỉnh, nói vẩn vơ, “Hình như tôi đã gặp được một người, thiên thần”
Thiên thần.
Thiên thần là một từ lãng mạn, sao có thể phát ra từ miệng Quách Cao Minh được?
Lucy nghe vậy cũng giật mình kinh hãi.
Cô ta có nghe lầm không?
Thiên thần sao, không phải, không thể nào là thiên thần được.
Quách Cao Minh cố gợi lại kỉ niệm buổi chiều trong trí nhớ, mặt trời hoàng hôn, cây cối xanh tốt, đường phố tĩnh lặng, và cô hạ cánh từ trời cao…
Đâu có thiên thần nào vô lý như vậy.
Quách Cao Minh uống nhiều đến mức quên luôn mình đã trở về khách sạn kiểu gì, bởi tâm trí anh chỉ lặp đi lặp lại một cảnh tượng, một người duy nhất.
Đến ngày thứ hai tỉnh lại, Quách Cao Minh hung hăng đập vỡ chiếc đèn thủy tinh trước giường khách sạn, một tiếng động lớn vang lên, anh nhìn những mảnh vụn bừa bãi trên mặt đất, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, sắc mặt anh đầy vẻ phiền muộn.
Trong lòng như có lửa đốt, không gì có thể dập tất được cơn thịnh nộ.
Nhưng anh rất tức giận, tại sao lúc này mình lại chật vật đến vậy.
Cảm giác như đã mất khống chế.
Anh ghét cảm giác này, vì nữ sinh kia, vì anh vẫn khao khát cô từ tối qua, nên cơ thể anh mới có phản ứng phóng túng…
Nhưng anh thậm chí còn không biết cô là ai, làm sao có thể…
Sao có thể nghĩ đến cô suốt đêm, còn có suy nghĩ kiểu đó với cô.
Vòi hoa sen vẫn không ngừng phun nước lạnh xuống thân thể nóng bỏng của Quách Cao Minh, nhưng vẫn không thể khiến anh hiểu ra cái cảm giác mất khống chế này.
Có khi nào cơ thể anh có vấn đề rồi không?
Lucy và Quách Cao Minh ở cùng trong một khách sạn, cô ta ở ngay bên cạnh phòng của anh, tối hôm qua khi rời khỏi quán bar, sau khi nhìn anh quay về phòng của mình, coi như tất cả đều bình thường mà đóng cửa lại.
Luey biết tửu lượng của Quách Cao Minh rất tốt, không có khả năng bởi vì mười ly cocktail mà đã khiến bản thân mình say, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu không phải bởi vì dãy phòng tổng thống của khách sạn này quá lớn, hiệu quả cách âm lại quá tốt, cô ta thật sự đã tính đến chuyện nghe lén.
Đối với một người như Quách Cao Minh, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ luôn có lý do nên Lucy cảm thấy lo lắng của mình là thừa.
Anh đã uống rất nhiều loại cocktail mà bản thân không thích, có lẽ đã tính toán đến chuyện bản thân mình mở một câu lạc bộ đêm thì sao, ai biết được, dù sao người như anh ta đâu có thiếu tiền.