Kiều Bích Ngọc đang bị biệt giam và phải chịu đựng cơn đói bụng cồn cào.
Mỗi bữa, thị vệ chỉ ném cho cô một miếng thịt sống đầm đìa máu. Cho dù trước kia phải sống cùng với người hoang dã, cô cùng không có khổ cực đến mức phải ăn thịt sống bi thảm thế này.
Tại sao lại phải biệt giam cô, không biết đám người Quách Cao Minh bọn họ như thế nào rồi.
Kinh nghiệm sinh tồn trên đảo hoang đã giúp cô hiểu một điều rằng, muốn sống thì phải dựa vào chính mình, không thể dựa dẫm vào người khác.
Cô đã cẩn thận quan sát một lượt nhà giam này rồi. Nhà giam này làm bảng sắt, hình vuông, không gian vô cùng nhỏ hẹp. Cô chỉ có thể ngồi xổm chứ không thể đứng thẳng dậy.
Nhìn chẳng khác nào nhà tù thời cố đại là mấy.
Khóa bằng một dây xích to và một cái khóa sắt lớn. Kiều Bích Ngọc nhìn bốn phía sơn động này. Bên trong không có người, cho dù có gào thét thảm thiết cũng uổng phí mà thôi.
Mặc dù nhà giam này rỉ sét nhưng vẫn rất chắc chắn. Cô dùng kình khí tỏa lực ra bốn phía, điên cuồng giãm đạp nhưng mà mấy thanh sắt này vẫn không có dấu hiệu dãn ra.
Điều này khiến cho Kiều Bích Ngọc rất ủ rũ.
Chắc là bọn họ nghĩ rằng nhốt giam một cô gái yếu đuối như thế này lại thì không cần có quá nhiều người trông coi nên là trong sơn động này cũng không có người canh gác, rất u ám. Bên ngoài sơn động lập lòe ánh lửa chiếu vào. . Kiếm Hiệp Hay
Vừa rồi, lúc một tên lính canh xách cây đuốc vào, ném cho cô một miếng thịt sống, Kiều Bích Ngọc đã phát hiện ra ở bên ngoài nhà giam bằng sắt, cách đó khoảng sáu centimet có một cục đá sắc nhọn.
Lúc này, cô đang chật vật bò lốm ngổm trên đất, dùng sức đưa đôi tay dài ra, muốn nhặt lấy cục đá kia nhưng mà vẫn không với tới. Vậy thì chỉ có thể xoay người, đưa chân ra thôi. Thật may là có một đôi chân dài nên chẳng mấy chốc đã kéo được viên đá kia lại.
Ngay đúng lúc cô đang muốn lấy hòn đá kia lại thì đột nhiên, bên ngoài sơn động truyền tới tiếng vang.
kiều Bích Ngọc vội vàng cất viên đá nhọn mà mình vừa nhặt được, ngồi ngay ngắn rồi nhìn về phía bên ngoài sơn động đây căng thẳng.
Dường như có người muốn đi vào, cô ta đang tranh cãi với lính canh bên ngoài. Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nữ choa ngoa này có chút quen thuộc…
“Mắt chó của cậu mù rồi à, là ai sao?”
Vẻ mặt Cung Nhã Trang ngạo mạn, quát tên lính canh kia: “Cút ngay cho tôi.”
Tên lính canh đương nhiên là biết người bà chủ kiêu ngạo này. Cung Nhã Trang là người đàn bà mà thủ lĩnh yêu thương nhất.
Bình thường, mọi người đều đặc biệt phục vụ bà ta hết sức cẩn thận, tránh để bà ta đầu ấp tay gối thủ thỉ với thủ lĩnh, không cần giải thích lập tức bị thủ lĩnh hệ lệnh chém.
Tên lính canh cúi thấp đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bà chủ, thủ lĩnh nói rồi, chuyện này giao cho Trưởng lão toàn quyền xử lý…”
“Chỗ ở của các Trưởng lão bị cậu chủ làm, không biết tôi loạn, mọi người đều đang bận rộn truy bắt cậu chủ nên bây giờ bọn họ không giúp được. Mấy người cút hết ra cho tôi. Bây giờ tôi muốn vào, chẳng nhẽ các cậu còn không đồng ý sao?”
Ánh mắt Cung Nhã Trang hừng hực lửa giận, khí thế bừng bừng. Lucy đứng ở sau lưng bà ta, có một cảm giác làm nội gián được như ý, rất thoải mái.
Hai tên lính canh bốn mắt nhìn nhau, vô cùng khó xử nhưng cũng không dám chống đối lại người vợ mà thủ lĩnh hết mực yêu thương. Hai tên không thể làm gì khác ngoài việc cầm đuốc, cùng nhau đi vào bên trong.
Lúc Kiều Bích Ngọc nhìn được rõ người tới là ai. Cô rất ngạc nhiên, đó là mẹ cô, Cung Nhã Trang.
Không thể nào ngờ được rằng, người đầu tiên đến thăm cô lại là người mẹ tệ bạc của cô.
Cung Nhã Trang bảo tên lính canh mở khóa lồng sắt, thả Kiều Bích Ngọc ra.
Mặt Kiều Bích Ngọc vô cùng ngạc nhiên, cúi người đi ra.
Còn chưa kịp cảm động vì mẹ mình lại bất chấp nguy hiểm tới cứu cô thì Cung Nhã Trang đứng thẳng lưng. Bà ta trợn mắt nhìn cô rồi thẳng tay tặng cho cô một cái bạt tai.
Mặt Kiều Bích Ngọc bị đánh đến nỗi đau rát, đầu óc choáng váng, Ngay cả hai tên lính canh cũng không hiểu gì cả. Bọn họ còn cho rằng Cung Nhã Trang là nhân cơ hội vào thăm con gái ruột của mình, không ngờ răng bà ta đến để chuốc giân Bên tai là tiếng Cung Nhã Trang tức giận: “Sao mày lại phản kháng lại cha mày chứ?
Gòn chọc giận ông ấy rồi liên lụy đến tao”
“Tao phải chịu biết bao nhiêu đắng cay mới có thể đưa mày tới đảo. Mày không làm được chuyện gì tốt đẹp lại dám tranh đoạt quyền trượng với cha mình”
Sau khi nghe bà ta lẩm bẩm xong, đầu óc Kiều Bích Ngọc mới tỉnh táo lại. Đúng vậy, mẹ cô sao có thể bất chấp nguy hiếm đến cứu cô được chứ?
Khóe miệng Kiều Bích Ngọc nâng lên đầy tự giếu. Đối với người phụ nữ tự tay vứt bỏ con gái của mình thì đúng là không nên mong đợi quá nhiều.
Mặt Kiều Bích Ngọc lạnh lẽo, phản bác lại: “Là mẹ trói con rồi đưa đến đây. Bây giờ, con chỉ muốn rời khỏi cái nơi rách nát, khổ cực này thôi”
Vẻ mặt Cung Nhã Trang đầy tức giận: “Đúng là không được dạy dỗ, còn dám mạnh miệng” Bà ta giơ tay định tát cô cái nữa Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội bà ta lại gần liền trở tay, kéo lấy bả vai của bà ta. Sau đó, dí hòn đá nhọn mà mình vừa nhặt được lên cổ bà ta, muốn dùng điểm yếu này để uy hiếp người khác.
Cô muốn thoát thân thì nhất định không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Đáng tiếc, lúc tay Kiều Bích Ngọc vừa bấu vào bả vai Cung Nhã Trang thì thị vệ thân cận bên người của Cung Nhã Trang đã lập tức phát hiện ra hòn đá nhọn trên tay cô.
Đối phương cướp lấy hòn đá trên tay cô, đồng thời dùng sức đẩy Kiều Bích Ngọc ra. Lực này rất lớn, cô không kịp đê phòng mà ngã lui về sau, lưng đập vào lồng sắt, cơ thể vô cùng đau đớn.
Thân thủ của thị vệ thân cận bên người Cung Nhã Trang vô cùng bén nhạy, phản ứng nhanh mạnh. Kiều Bích Ngọc căn bản không phải là đối thủ của cô ta, cô đau đến nỗi thở hổn hển.
Cung Nhã Trang vẫn còn mơ hồ, nhìn thấy thị vệ thân cận bên người cung kính dâng hòn đá lên, giận dữ thốt lên: “Mày, mày dám tập kích tao à?” Sắc mặt giận dữ của bà ta vô cùng dữ tợn.
Lúc này, tên lính canh mới phản ứng lại được. Cô chủ bị giam giữ này đúng là không thức thời, lại còn dám nhân cơ hội lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác làm con tin.
Thật may, thị vệ thân cận bên người của Cung Nhã Trang phản ứng bén nhạy, nếu không thì hai người bọn họ phụ trách trông chừng cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Bọn họ liếc mắt nhìn thị vệ thân cận bên người Cung Nhã Trang. Mặt mũi của người này cũng bình thường, biểu cảm cứng ngắc, dáng vẻ gầy gò nhưng thân thủ lại linh hoạt như vậy. Khó trách sao Cung Nhã Trang lại tín nhiệm cô †a như vậy.
Thị vệ thân cận bên người đi tới bên tai Cung Nhã Trang, nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Bà chủ, nếu như cô chủ đã vô tình vô nghị không thèm để ý đến tình cảm mẹ con giữa hai người nữa. Vậy thì chí bằng để tôi ra tay xử lý cô ta”
“Vừa rồi, nếu như cô ta đạt được ý định của mình thì không những bà chủ cũng bị thương. Hơn nữa, thủ lĩnh mà biết được chắc chăn sẽ rất tức giận”
“… Dù sao thì thủ lĩnh cũng đã hạ lệnh để cho các Trưởng lão tự mình xử lý cô ta rồi. Với tính tình của cô chủ thì cô ta còn sống chỉ gây thêm phiền thức cho bà chủ. Từ nay về sau, thủ lĩnh nhất định sẽ càng có nhiều hiểu lš với bà hơn. Bây giờ giết cô ta, tránh đêm dài lắm mộng, có thể diệt trừ mối hại về sau.
Đồng thời, cũng có thể lấy lòng thủ lĩnh”
Kiều Bích Ngọc nhìn hai người trước mặt đầy căng thẳng. Cô không nghe ra được là tên thị vệ thân cận bên người kia nói gì bên tai mẹ cô, Cung Nhã Trang.
Cung Nhã Trang trầm mặc trong chốc lát.
Bà ta nhìn đứa con gái đang chậy vật dựa vào lông sắt đầy dò xét. Tù nhân đã được định là sẽ không được nhận khoan hồng, chỉ để cho mọi người cười nhạo bà ta thêm, thủ lĩnh sẽ càng bất mãn với bà ta.
“Hai người đi ra ngoài hết đi”
Sắc mặt Cung Nhã Trang đột nhiên tỉnh táo. Bà ta xoay người, nghiêm nghị ra lệnh cho hai tên lính canh.
“Nhưng mà, bà chủ..” Tên lính canh có chút khó xử.
“Tất cả đi ra ngoài!”
Âm thanh Cung Nhã Trang lanh lảnh, bà ta lại quát lên.
“Vâng”
Hai tên lính canh không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo mệnh mệnh, nhấc cây đuốc ở tường động lên rồi lui ra ngoài.
Vì để phòng ngừa rủi ro, bọn họ cũng không đần độn mà tăng thêm người canh gác, trông nom cửa động. Bên trong dù có xảy ra chuyện gì cũng không sao.
“Mẹ muốn làm gì?”
Kiều Bích Ngọc nhìn bà ta ra lệnh cho hai tên lính canh lui xuống, lập tức có dự cảm không lành.