“Em vẫn nghe thấy những ảo giác đó chứ?” – Giọng điệu của Quách Cao Minh rất bình tĩnh hỏi Kiều Bích Ngọc.
Tất cả mọi người đều chờ cô trả lời, Kiều Bích Ngọc cảm thấy trên vai có gánh nặng, cô căng thẳng lắc đầu “Không có. Sau khi tôi đến đầm lầy, tôi không nghe thấy ảo giác thính giác trong đầu nữa”
Quách Cao Minh vẻ mặt bình tĩnh lại nhìn bản đồ, sau đó cất nó đi, ngẩng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Đi về phía trước nếu có đường thì chúng †a đi xuống, nếu không còn đường đi thì dừng lại”
“Được”
Đối với mấy người Ngụy Bắc, bọn họ không cần suy nghĩ nhiều, Quách Cao Minh nói gì, bọn họ đều tuân theo.
Sau khi sương sớm tan đi, họ nhìn xung quanh và thấy trước mặt là một vùng đồng bãng rộng lớn, đồng cỏ xanh mướt, gần như vô tận.
Bầu trời xanh ngắt, không khí trong lành và thảo nguyên trước mắt, môi trường ở đây hoàn toàn khác với những gì họ đã gặp trên hòn đảo hoang dã trước đây, ngay cả không khí cũng trở nên có chút ngọt ngào, đặc biệt yên bình và tĩnh lặng, như thể ở đây và bên ngoài là hai thế giới khác nhau.
Nhưng với một đồng bằng rộng lớn như vậy, rất khó để phân biệt bắc, nam, đông, tây, họ nên đi hướng nào tốt hơn? Quách Cao Minh không để tâm tới chuyện này, ngoại trừ cỏ vẫn là cỏ, anh cứ tùy tiện đi một hướng.
Họ đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, luôn luôn cảnh giác, chú ý đến chuyển động xung quanh, mặt trời trên đầu chiếu vào người họ ấm áp, không có gió, đồng cỏ dường như: đứng yên, cũng không nghe thấy bất kỳ con vật nào.
Điều này khiến họ hơi rùng mình.
Sau khi đi bộ gần 4 giờ đồng hồ trong vùng đồng cỏ yên tĩnh này, họ giống như đang đi qua một bức tranh sơn dầu chết chóc, đồng cỏ đẹp đẽ, hoàn mỹ nhưng là một vùng đất chết.
“Có một bức tượng đá đằng kial” – Cuối cùng, khi họ nhìn thấy một cảnh quan khác.
Cua Biển phấn khởi hét lên.
Quách Cao Minh dẫn đầu đoàn và tiến đến bức tượng đá không chút do dự. Khi tất cả bọn họ đi tới trước tượng đá, đều không khỏi kinh ngạc, bức tượng đá màu xanh sắm này có ba tâng, đứng dưới bức tượng đá, bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên “Loại đá này rất giống với thiên thạch của đảo” – Kiều Bích Ngọc có chút nhận ra.
“Thiên thạch trên đảo có màu đen, khác với loại đá này”
“Thiên thạch ở đảo bị ăn mòn bởi thời tiết quanh năm. Nếu nhặt thiên thạch lên và rửa nhiều lần, nó sẽ có màu xanh đậm như thế này” – Kiều Bích Ngọc hiểu rõ về thiên thạch này.
“Vậy tượng đá này được tạc từ thiên thạch?” – Ngụy Bắc lại kinh ngạc nhìn tảng đá lớn, xem ra thiên thạch cũng không nhỏ.
Tượng đá này tạc một ông già đang đứng, mặc áo giáp, tay cầm một thanh đại đao, đầu để tóc dài dày, mặt vuông, râu quai nón, mũi cao. Một đôi mắt sâu và sắc bén nhìn về một hướng.
Nhìn biểu cảm của bức điêu khắc trên đá, nó giống như một người bảo vệ.
Đôi mắt sắc bén của anh dường như luôn đề phòng kẻ bên ngoài muốn xâm nhập.
€ó một thành viên trong đội rất giỏi phác thảo, không nói gì lập tức bỏ ba lô xuống, lấy bút mực ra, lập tức vẽ bức tượng đá.
“Nó nhìn về hướng Tây Bắc” – Quách Cao Minh nhìn về hướng đôi mắt của bức tượng đá khổng lồ, rồi dừng lại – “Chúng ta hãy cùng đi xem điều gì đã dẫn chúng ta đến nơi này”
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng họ, bản tính tò mò, ham khám phá của con người đã khiến họ phấn khích tột độ. Dù cho chưa rõ sống chết nhưng mấy người Ngụy Bắc đều có tự tin, mọi người đẩy nhanh tốc độ.
“Em có sợ không?” – Quách Cao Minh bước đến chỗ Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại do dự suy nghĩ một hồi: “Em sợ” Nhưng dù sao chúng ta cũng không thoát ra được, giống như anh đã nói, chỉ cần có con đường thì cứ đi về phía trước thôi”
Kiều Bích Ngọc nghiêm túc hỏi anh: “Anh nói xem tại sao thảo nguyên này ng tính gì? Cảm giác ở đây khác với đầm lầy: Quách Cao Minh bật cười: “Anh không biết.”
“Anh thật sự không biết gì sao? Nếu không thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy?”
“Nếu anh không bình tĩnh, bọn họ sẽ hoảng sợ”
Họ sánh bước bên nhau, cùng nhau nói chuyện, dường như đã lâu rồi họ không có được sự bình yên trong nội tâm như vậy.
Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam đi càng lúc càng nhanh, hết lần này tới lần khác nhìn lại pho tượng đá to lớn phía sau, lòng hiếu kỳ cháy bỏng trong lòng bùng lên: “Hướng này có vẻ đúng rồi, chúng ta không có đi sai, chắc không có con dã thú nào nhảy ra đâu”
“Có thể là có bảo tàng”
“Nhìn cái dáng vẻ kia của tượng đa hẳn không phải chuyện tốt”
“Vậy thì khác nào đang đi tìm chết, mọi người cần gì hưng phấn thế?”
Bọn họ có lẽ thà chết ở đây còn hơn chết trong cung điện đầy bệnh dịch kia.
Mặt trời bắt đầu lặn, Lục Khánh Nam và những người khác nghĩ răng đêm nay họ sẽ ngủ trên thảo nguyên này, chỉ đến khi những vệt nắng cuối cùng mất hút họ mới phát hiện ra rằng mình đã quay lại chỗ cũ.
Họ vẫn ở dưới bức tượng đá, không đi được bao xa.
“Làm sao chuyện này có thể?”
Sương khói lại bắt đầu bao phủ, chúng ở trong đó, và mọi thứ bắt đầu trở nên mò Truyền thuyết kể rằng vào thời điểm hoàng hôn, hai thế giới có thể được kết nối với nhau.
Kiều Bích Ngọc không hiểu những truyền thuyết này, nhưng một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, dường như có một giọng nói đang gọi cô, khiến cô bất giác nhìn lại Gô nhìn thấy một bóng đen nhỏ.
Kiều Bích Ngọc lập tức túm lấy Quách Cao Minh bên cạnh, vội nói: “Hắc Miêu, ở kia…”
Quách Cao Minh nhìn về hướng cô và không thấy gì cả. Quách Cao Minh cau mày và trở nên cảnh giác: “Ở đâu?”
Kiều Bích Ngọc chỉ một hướng: “Nó ở đó, nó đang nói chuyện với em”