Thợ mộc người hoang dã xây nhà tranh cực kỳ dốc sức, hắn ta bò lên rồi lại leo xuống, một hồi loay hoay với gỗ, một hồi điều chỉnh góc độ. Một ngày hắn ta chỉ ăn có một bữa, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời làm việc không biết mệt mỏi.
Vị “thợ mộc” còn rất vui vẻ nói cho Tang Ba, nếu hắn ta đã bỏ ra rất nhiều vàng thay đổi một ít công cụ nên có thể làm gỗ càng tốt hơn.
Kiều Bích Ngọc rất hóng chuyện đến gần nhìn xem. Người hoang dã thu gọn lưỡi dao, những dụng cụ đao đục của nghề mộc hiện đại thật sự rất đầy đủ.
Bỏ quá ấn tượng gàn bướng, hung ác đối với người hoang dã trước đây, cô giật mình phát hiện, hoá ra người hoang dã cũng có hứng thú và ham muốn của chính mình.
Kiều Bích Ngọc hi vọng thợ mộc còn có thể giúp cô chế tạo một cái ‘xe bò kéo”
Bởi vì không có giấy bút, cô vẽ trên đất một cái bản đồ đơn sơ đại khái. Kết cấu “xe bò kéo” rất đơn giản, đầu tiên làm hai cái “bánh xe”, đẽo trục có thể dùng lưỡi dao, những công cụ đao đục này vừa vặn có thể hỗ trợ hoàn thành.
Kiều Bích Ngọc thông qua Tang Ba để giao tiếp với vị thợ mộc người hoang dã. Sau khi nghe xong yêu cầu của Tang Ba, vị này vô cùng vui vẻ đáp ứng giúp Kiều Bích Ngọc làm ra một món đồ mới.
Bánh xe tạm thời quyết định dùng một mặt cắt ngang của thân cây, đúng lúc nó cũng hình tròn Vị thợ mộc này thật sự là mọt thợ thủ công vô cùng có lý tưởng, vì để gấp rút chế tạo “xe bò kéo” cho Kiều Bích Ngọc mà không ăn không ngủ, hi sinh làm việc, bào gỗ trắng đêm, loay hoay bố trí sắp đặt “,„.Người thợ mộc này thật thông minh giống như Tang Ba”
Kiều Bích Ngọc nhớ tới trước đây chính mình còn mới khen Tang Ba là người hoang dã thông minh nhất, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm Dưới sự chỉ điểm hỗ trợ của Kiều Bích Ngọc, thợ mộc người hoang dã đúng là vẫn chế tạo được một cái ‘xe bò kéo” phiên bản đầu tiên trên đảo.
Kiều Bích Ngọc rất kích động, cứ như vậy thì cô vận chuyển đá đánh lửa sẽ không phí sức như vậy nữa Cô rất biết cảm kích người khác, rất hào phóng nhờ Tang Ba nói với thợ mộc “tài hoa” này, nói sau này hẳn có thế chế tạo “xe bò kéo” như vậy để bán lấy tiền. Hơn nữa còn cố ý nhắc nhở hẳn, lúc định giá nhất định phải đòi năm khối vàng trở lên, Phần lớn người hoang dã trên đảo này đều ngốc nghếch, không biết có phải là bị kẻ thống trị nghiền ép riết thành quen hay không.
Ban đầu Tang Ba không biết làm thể nào dùng “xe bò đẩy ta”. Hắn đem xe này khiêng ở trên vai, nhấc chân bước đi.
Kiều Bích Ngọc ôi một tiếng, chạy lên giáo dục một phen.
Lăn lộn đúng hai tiếng đồng hồ, bất đắc đĩ Tang Ba mới học được cách đẩy xe bò bước đi, Tang Ba cảm thấy như vậy rất kỳ lạ, tự hắn bước đi còn nhanh hơn, tại sao phải đẩy thứ này.
“.. Có thể đẩy đi, cũng có thể để bò kéo.”
Nói nhiều hơn chỉ bắng trực tiếp biểu diễn một lần.
Cùng ngày, Kiều Bích Ngọc mua ba con bò vàng lớn. Phía trước xe đẩy của cô cột một con, còn trước xe đẩy cực khủng của Tang Ba cô cột hai con.
Bọn họ lại đi tới khu vực nham thạch, bỏ ra thời gian một ngày kiếm đá, nghỉ ngơi bên ngoài một đêm, ngày hôm sau Kiều Bích Ngọc và Tang Ba chất đá lên trên xe bò kéo, bọn họ chỉ cần nắm con bò kéo đi là được.
Thỉnh thoảng Tang Ba lại quay đầu nhìn xe bò phía sau, ánh mắt trợn trợn, lại nhìn tay mình chỉ nắm vỏn vẹn một sợi dây thừng một chút, vậy mà có thể kéo lấy nhiều hàng như vậy, hắn cảm thấy khó mà tin nổi.
Kiều Bích Ngọc thẳng thừng ngồi trên lưng bò, ngay cả kéo bò cũng lười rồi.
“… Tang Ba, cân nặng của ông vượt mức cho phép, hết cách rồi, ông chỉ có thể kéo bò dắt đi thôi.” Ngồi trên lưng bò mà cô vẫn chưa cao bằng Tang Ba.
Tuy rằng xe bò kéo không phải là sản phẩm công nghệ cao gì, nhưng sử dụng tại địa phương như hòn đảo nguyên thuỷ này cũng xem như là một phương tiện rất tân tiến.
Kiều Bích Ngọc và Tang Ba vận chuyển đá đánh lửa về chợ, dọc đường đi dẫn theo không ít người hoang dã hiếu kỳ quan sát Chuyến này vận chuyển đá đánh lửa đi về, thời gian chỉ mất ba ngày, so với lúc trước khi bọn họ dùng vai thì bớt đi một nửa thời gian Kiều Bích Ngọc nhìn hai xe đá đánh lửa to lớn, trong lòng cô rất vui mừng. Nhà tranh lớn của cô đã xây xong, cố ý chừa ra một căn phòng để chứa những viên đá này.
Tang Ba rất có trí tuệ lấy mấy lưới dây leo đan lần trước dùng làm túi lưới, từng túi từng túi cẩn thận nâng đá đánh lửa lên.
Tang Ba đã quen với việc đem hai cái thùng nước bằng đá to bày ở trước cửa gian nhà của mình, mỗi ngày đều mang chút nước ngọt sạch sẽ từ dòng sông bên kia về.
Còn có hoa tươi, Tang Ba hái được chút trái cây trong rừng, còn mang về một bó hoa tươi lớn màu sắc diễm lệ. Mặc dù chồng hoa tươi loạn xạ lên thành một đống, nhưng hương hoa nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ gian nhà, hoa đẹp cũng khiến cho nhà tranh đơn sơ này trở nên ấm áp.
“… Tang Ba, ông thật sự quản lý nhà cửa rất tốt” Kiều Bích Ngọc cũng không nhịn được khen hắn Mặt khác, điều làm Kiều Bích Ngọc hài lòng nhất là nhà tranh còn ngăn một gian “phòng tẩm”.
Tang Ba mang một thùng đá đựng nước đi vào, để cô tắm rửa cho tiện lợi. Mỗi ngày đều có thể tắm thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Kiều Bích Ngọc còn dạy Tang Ba mặc quần áo: “Đừng kéo căng quát” Cô bỏ ra rất nhiều vàng đối vải vóc. Vải bố thô ráp màu xanh lam này tuy không phải là một vật liệu gì tốt, nhưng trên đảo nhỏ này, chỉ có “người có tiền” mới mặc được.
Rayner cái mũi vểnh lên trời cũng mặc quần áo, trang phục như Sari của Ấn Độ vậy. Màu sắc quần áo diễm lệ như con chim công, còn mang theo một chuỗi đá quý.
Kiều Bích Ngọc muốn Tang Ba cũng mặc quần áo cho quen, vừa bắt đầu Tang Ba không quá tình nguyện, hẳn ghét bỏ phiền phức, nhưng không chịu nổi Kiều Bích Ngọc dăn vặt hắn. Cô dùng sức đem đống vải vóc gói hắn như gói hàng, cuối cùng hản cũng chịu phục tùng.
Ngay chính giữa nhà tranh của bọn họ là cái đống lửa, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba ngồi đối diện nhau. Một cái nồi sắt cũ kỹ gác lên đống lửa nấu nước. Ném vào nồi một khối thịt to luộc thành canh thịt, Tang Ba bỏ thêm một ít cà tím nhỏ làm gia vị. Kiều Bích Ngọc dùng bát nếm thử một miếng, mùi vị này rất ngon.
Bỗng nhiên Kiều Bích Ngọc có một loại cảm giác an cư lạc nghiệp.
Nhà tranh của bọn họ có một cây đại thụ chống đỡ ở trung tâm. Chỉ cần không có sét đánh, thì cái ổ rơm này cũng rất thoải mái.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba lại bắt đầu bày sạp làm ăn.
Cũng có những người hoang dã khác bắt chước họ nướng thịt bán. Có điều, người hoang dã nơi này cũng không biết là do lười, hay là do không khắc phục được chứng ngại tâm lý. Bọn họ làm thịt nướng là trực tiếp ném thẳng con mồi vào đống lửa đốt thành than, không có vặt lộng, càng không có mổ bụng vứt ruột.
Mùi vị thịt nướng dĩ nhiên là chênh lệch một con đường rất dài. Bởi vậy nên có người khác cạnh tranh cũng không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.
‘Vân như cũ thu tiền tới mức tay mềm nhũn.
“.. Tang Ba, ông nói cho bọn họ biết, chúng ta tăng giá. Hiện tại muốn mua đá đánh lửa, tặng một xiên thịt nướng, ba khối vàng Kiều Bích Ngọc bàn giao rõ ràng cho Tang Ba.
Cô lười biếng chính mình thì trốn dưới bóng cây ngủ trưa.
Tang Ba tiếp tục một mình nỗ lực kiếm tiền.
“Xe bò kéo?”
Lúc này, trong đám người hoang dã có mấy bóng người đặc biệt xuất hiện. Lục Khánh Nam nhìn về phía hai thứ tương tự như “xe bò kéo” được đặt bên cạnh thì cực kỳ giật mình.
“Đồ chơi này là vận chuyển vào đây từ bên ngoài, hay là người hoang dã tự mình chế tạo?”
“Nhất định là vận chuyển từ bên ngoài vào, người hoang dã nào có đầu óc như thế này”
Rốt cuộc bọn họ cũng đợi được quầy hàng này bày sạp, đám người Lục Khánh Nam vô cùng có hứng thú với tiểu thương người hoang dã này.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Tang Ba đang bận rộn đứng bán hàng thì không khói có chút thất vọng.
Tiểu thương ở quầy hàng này xem ra cũng chỉ là một người hoang dã tướng mạo bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt