Kiều Bích Ngọc nhân lúc Tang Ba ngủ say cướp đi con dao Thụy Sĩ, mài đứt dây thừng buộc ở eo mình rồi bỏ chạy.
Bây giờ là ngày thứ ba sau khi cô bỏ trốn thành công.
Cô vẫn như chim sợ cành cong, quan sát động tính khắp nơi.
Kiều Bích Ngọc thấy mình rất may mắn, đồng thời cũng thấy thuận lợi quá.
Ba ngày rồi, Tang Ba vẫn không đuổi kịp.
Dựa vào kinh nghiệm bỏ trốn trước đây, mỗi lần anh ta đều trong vòng nửa này bắt được cô.
“… Tang Ba có lẽ đã một mình đi về nương rẫy rồi.
“Mình bây giờ đang đi đường nhỏ, rẽ đông quẹo tây, anh ta không tìm được mình cũng rất bình thường”
Điện thoại của Kiều Bích Ngọc vẫn còn khoảng 20% pin, lo lắng bản thân ngủ quá say, cô chỉ đành đặt báo thức.
Trên hòn đảo này, nếu điện thoại hết pin, chắc chắn sẽ không có cách nào sạc pin, vì thế cô luôn rất giữ gìn, không nỡ mở máy.
Thực sự là quá lâu không chạm vào màn hình điện thoại rồi, cô nhanh chóng xem qua một chút, tin nhắn, số điện thoại con có một số mạng xã hội quen thuộc.
Thế giới văn minh hiện đại từng có giờ cách cô rất xa.
Thông báo mạng xã hội và tin nhắn điện thoại, cuộc gọi đến vấn ngưng trệ, không có tin nhắn mới, ở đây không có một chút tín hiệu nào.
Ánh mặt trời ban ngày rất gay gắt.
Kiều Bích Ngọc chọn một tảng đá đó, tìm phương hướng ngược nắng, dựa vào tảng đá ấm áp dễ chịu ngủ thiếp đi Cô cuộn tròn người, ngủ rất bình yên.
Vào lúc này, Tang Ba đang nhìn từ chỗ cách đó không xa.
Tang Ba luôn rất hứng thú với điện thoại di động của Kiều Bích Ngọc, anh ta không biết là thứ gì, nhưng nó là của cô, nên anh ta sẽ không cướp, cũng không động vào.
Tang Ba cảm thấy anh nhặt được con vật nhỏ vô cùng đặc biệt, có lúc rất thông minh sẽ dạy anh đào lỗ để săn bắt, nhưng những lúc khác, anh †a thấy cô vừa xấu vừa gầy lại còn rất ngốc nghếch.
Kiều Bích Ngọc ba ngày liền không chợp mắt, ngủ được hai tiếng, báo thức điện thoại liên tục kêu cũng không làm cô tỉnh giấc, đến lúc đột nhiên nghe thấy có tiếng vang cô mới sợ hãi mà tỉnh dậy.
Kiều Bích Ngọc sợ hãi mở mắt nhìn khắp nơi, tim đập thình thịch, vào lúc thần kinh căng thẳng sợ có người đột kích, nhưng cô phát hiện bên cạnh cô có một con chim từ trên trời rơi xuống.
Con chim to này thế mà lại chết ngay dưới chân cô.
Con chim này rất to, cánh nó dang rộng ra tới hai mét, lông đen giống chim kền kền, nặng khoảng năm kỉ lô gam.
Kiều Bích Ngọc cảnh giác đứng dậy đá đá cô, thật sự không động đậy.
Cô mơ hồ nhìn xung quanh, cảm giác mọi thứ khó mà hiểu được.
“Con chim này cứ bay cứ bay rồi bị cảm nắng sao?”
Con chim này không có vết thương ngoài nào rõ ràng, đối với Kiều Bích Ngọc đây chính là thức ăn từ trên trời rơi xuống.
“Cảm ơn trời đất”
Kiều Bích Ngọc vô cùng nghiêm túc hướng về bầu trời chắp tay vái Ba ngày bỏ trốn, cô phải vặt cỏ bên đường ăn †ạm, bây giờ bụng sôi sùng sục lên rồi.
Kiều Bích Ngọc thực sự vô cùng đói Cô nhặt một ít củi, dùng đá đánh lửa, vứt luôn con chim vào đống lửa, lửa mạnh đốt lông chim kêu lộp bộp.
Cái cách nướng nguyên thủy như thế này trước đây Kiều Bích Ngọc rất coi thường, nhưng lấy chân bây giờ làm gì còn dám kén ăn nữa, cũng chẳng có nước mà đun sôi Kiều Bích Ngọc học Tang Ba, cắn lông và phần bị cháy bên ngoài bỏ đi, ăn phần thịt ở trong.
Hai tay nắm lấy thịt nướng đen sì, cô ăn như hổ đói, miệng, răng, mặt cô đều phủ một lớp bụi than Cuối cùng cũng no, Kiều Bích Ngọc chia phần còn lại thành mấy miếng, Cô hái lá cây to rộng để gói, dùng cây leo để buộc, học Tang Ba buộc hết những thứ đó lên eo, giống như lục lạc từng miếng từng miếng buộc ở thắt lưng.
Kiều Bích Ngọc coi thường mình, phương thức sống của cô bây giờ giống hệt Tang Ba.
Cô nhìn ra xa theo hướng đông nam, tiếp tục lên đường Tang Ba theo cô từng bước từng bước đẳng sau.
Ở đẳng sau Tang Ba còn có một con mèo đen, lông toàn thân đen bóng, đôi mắt màu vàng kim chớp chớp nhìn theo họ.
Con mèo của bá tước váy đuôi, đôi mắt nó lộ ra ánh mắt nghỉ hoặc như có linh tính vậy.
Bá tước nhìn thấy người hoang dã ném vật đi săn được dưới chân Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc nhặt lên rồi còn ngu ngốc cảm ơn trời đất, bá tước ngồi xổm trong đám cỏ nhìn theo hai người trước mặt đang gấp rút lên đường, cảm.
thấy rất khó hiếu Đến tối, Kiều Bích Ngọc thông thường sẽ tìm một cây đại thụ, trèo lên cây, trong tay cầm một bó đuốc, cứ ôm cây như thế chống chọi qua đêm.
Ở bình nguyên bằng phẳng sợ sẽ gặp phải thú dữ, cho dù chỉ là người hoang dã đi qua, cô cũng có thể bị đánh lén Cô lấy từ thắt lưng một miếng thịt chim nướng, cắn vài miếng nhỏ, sau đó Kiều Bích Ngọc bắt đầu thao thức, chờ đợi tới lúc trời sáng Buổi tối vô cùng gian nan với cô, ban đêm sẽ làm con người ta càng dễ cảm thấy thương cảm, nghĩ đến bản thân bây giờ lếch tha lếch nhếch một mình chống chọi trên hòn đảo này, mắt cô đỏ lên, nhưng dù thế nào cũng không dám khóc.
“.. Cố gắng thêm vài ngày nữa là có thể đến chợ phiên rồi, Luey nhất định sẽ chịu được, có khi cô ấy bây giờ cũng đang tìm mình”
Suy nghĩ này giúp cô có thêm sức mạnh.
Mấy ngày nay cô đi đường rất thuận lợi, không gặp phải việc gì đáng sợ, có lẽ rất nhanh nữa sẽ đến chợ phiên, nhưng tối nay Kiều Bích Ngọc không còn may mắn như thế.
Đến nửa đêm, cô đột nhiên cảm thấy đau bụng, cô ôm bụng, trán bắt đầu ra mồ hôi lạnh, Có lẽ cô ăn phải cái gì rồi, nhưng mấy ngày nay ngoại trừ cây cỏ cô chỉ ăn con chim “từ trên trời rơi xuống”, không biết ăn phải cái gì ngộ độc rồi.
Kiều Bích Ngọc thở sâu, cô cảm thấy cùng lắm chỉ đau một trận, cố chịu một lúc sẽ đỡ.
Nhưng tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, cô bắt đầu thấy chóng mặt, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng, cả người không có chút sức lực nào…
Lúc này cô đang ngồi trên cành cây cao, cả người đung đưa, Kiều Bích Ngọc giờ mới biết sợ.
Cô cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, tay cấu mạnh vào đùi, muốn cơn đau kích thích bản thân, nhưng một giây sau, việc làm cô càng thấy sợ hãi đến rồi, cô cảm thấy hai chân bắt đầu tê dại, cấu cũng không thấy đau chút nào.
Dần dần, tay cô, cả người cô cũng bắt đầu tê liệt Cô sợ hãi, nhưng bất lực, cả người rơi thẳng từ trên cây xuống đất.
Mông cô chạm đất trước, cả người rơi cái rầm, giống như một con búp bê thảm hại, sau khi ngã, tứ chi cương cứng thành hình thù rất kỳ dị, bởi vì toàn thân cô đều đã tê liệt, không cảm thấy đau, cũng không thể duỗi ra, không thể cử động được nữa rồi