“Mẹ nó, ai đã đào nhiều hố trong rừng thế này!”
Lục Khánh Nam đã té xuống hai lần rồi, mông anh ta đã đau nhói, cả người chật vật dính bùn dính đất bò ra, may là dưới cố không có dụng cụ săn thú gì, nếu không anh ta thảm rồi Bọn họ chạy đi mấy ngày liền, bây giờ là chiều tà, đường rừng đêm khó đi nên bọn họ đã cực kì cẩn thận là ngờ được trong khu rừng này lại có mấy cái hố sâu “kì khôi” thế này.
Hố sâu tầm một mét, miệng hố to nửa mét: “Chắc chắn. đây không phải là tạo tác của thiên nhiên, mấy cái cố đã được người ta dùng gỗ để che giấu..”
Hầu Tử bổ sung thêm: “Đúng vậy, trên hố có cả một chùm cà chua nhỏ, chắc chắn là bấy thú”
Cua Biển bên kia lại hào hứng hét to: “Tôi bắt được hai con thỏ hoang trong hố náy”
Cua Biến xui xẻo ngã xuống một cái, không ngờ anh ta lại ngã cùng một hố với hai con thỏ béo nên nhanh chóng cười tít mắt.
Xem ra trên hòn đảo này có người dùng hố để dụ con mồi.
“Dân trên đảo này cũng có chút đầu óc.” Lục.
Khánh Nam thì thào.
Anh ta còn tưởng thứ bị ngăn cách trên đảo này là sinh vật không có “trí tuệ”.
Bọn họ cầm cây đuốc đi về phía trước, bởi gì trên người có vũ khí, hơn nữa con mồi trên đảo cực kì nhiều nên bọn họ đi dọc con đường này.
không hề đói bụng, ngoài việc mỏi chân ra thì tất cả đều tốt, Bọn Ngụy Bắc biết ngoài miệng Quách Cao Minh không nói gì nhưng thật ra lòng anh nóng như lửa đốt, tất cả mọi người không sợ chịu khổ, cho nên thực ăn ý, chỉ cần có sức thì dù trời có tối cũng phải tiếp tục di chuyển.
Bọn họ từ hòn đáo ben đầu mới đến, men theo hướng đi trên bản đồ, xuyên qua rừng rậm, con sông, đầm lầy, không nhớ rõ mình đã đi bao nhiêu cây số, sáng sớm hôm nay bọn họ vừa mới lên hòn đảo mới này, rừng bên này rậm rạp và hệ sinh thái đa dạng hơn rất nhiều, chim bay dã thú cũng nhiều hơn hẳn.
Điều này làm cho bọn họ nhận ra rằng hòn đảo này cực kì lớn và mọi thứ mênh mông vô bờ hơn.
Đã có chuẩn bị tâm lý là sẽ đụng phải mãnh thú mới thế nhưng trước mắt có một cái hố “nhân †ạo” này lại khiến bọn họ cực kì hoảng hốt.
Nó có nghĩa là người dân bản xứ trên hòn đảo này nguy hiểm hơn những gì họ tưởng, Bọn Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam liếc nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ, người trên hòn đảo này không dễ chơi, phải cẩn thận.
Cùng lúc đó, mọi người cầm vũ khí trên tay và siết chặt: “Mọi người cẩn thận chú ý xung quanh!” Mỗi một bước đi đều cực kì cẩn thận Lo lắng có những cái bẫy khác.
“Hay là chúng ta tạm thời nghỉ lại ở đây đêm nay đi” Suy nghĩ cho tình trạng an toàn, Bùi Hưng Nam đề nghị Cứ mò mắm đi trong khu rừng đầy rẫy cạm bấy thế này thật sự quá nguy hiểm.
Ngụy Bắc suy nghĩ trong chốc lát và cũng đồng ý với suy nghĩ của Bùi Hưng Nam, anh ta tới gần Quách Cao Minh hỏi: “Anh Cao Minh, chúng †a có nên nghỉ chân lại đây không…”
Quách Cao Minh thì lại đi tới chỗ Rafael, giọng nghiêm túc: “Đây là hòn đảo người nguyên thủy.”
Quách Cao Minh dùng câu khẳng định.
Rafael nhíu mày, khóe miệng khế nhếch lên nụ cười lạnh, không trả lời Ánh mắt truê ngươi đó của Rafael đã nói cho anh biết đây chính là hòn đảo người nguyên thủy.
Sắc mặt Quách Cao Minh trở nên phức tạp, thấy vẻ mặt anh ta thì anh đã biết được hòn đảo người nguyên thủy này tiềm tàng rất nhiều nguy cơ, Kiều Bích Ngọc sống trên hòn đảo nhỏ này suốt một tháng.
Tuy Rafael đi cùng với tất cả mọi người nhưng rõ ràng anh ta cực kì lạc loài, bọn Ngụy Bắc cũng nhìn anh ta với ánh mắt cực kì khó chịu, đề phòng đủ kiểu, Rafael ngạo mạn khinh thường không muốn sánh vai với bọn Ngụy Bắc, Rafael luôn đi cuối cùng, anh ta cố tình thả chậm bước đi, trông chẳng có gì sốt ruột.
Nơi này chính là hòn đảo người nguyên thủy, chỉ số thông minh của người nguyên thủy cao thế ư?
Ngụy Bắc cũng khá là kinh ngạc và khó hiểu, hình ảnh về người nguyên thủy trong lòng anh ta là loại khổng lồ, chỉ có tay chân không có não, thế thì làm sao biết cách đào hầm săn bắt?
“Cao Minh, chúng ta vẫn chưa gặp phải người nguyên thủy trên hòn đảo nhỏ này nên tạm thời chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thôi”
Lục Khánh Nam đi tới nói, với tình huống hiện nay thì chắc bọn họ thà đụng phải hổ báo gì đó trong rừng cũng không muốn đụng độ với bọn người nguyên thủy, không biết phải làm thế nào.
“Anh nghĩ xem người nguyên thủy này có chỉ số thông minh cao hơn chúng ta không?” Hầu Tử trêu chọc.
Mọi người lại nhìn về phía Rafael theo bản năng, bởi vì chắc chắn anh ta biết người nguyên thủy trên hòn đảo này có sức mạnh và trình độ nào, nhưng vấn để là anh ta lại tranh chấp bất hòa với bọn họ, thái độ hống hách không ai bằng, hoàn toàn xem bọn họ là không khí.
Hầu Tử cực kì tức tối muốn chạy tới đánh cho anh ta một trận Nếu không có Quách Cao Minh dặn dò trước thì bọn họ đã đánh hội đồng anh ta từ lâu rồi, để xem tên người không ra người này có thế hống hách đến khi nào, mẹ nó.
So với sự tức giận bất bình của bọn Hầu Tử thì Quách Cao Minh vẫn lịch sự. đối xử với Rafael như người bình thường, anh cân nhắc giữa lợi và hại, hơn nữa cũng không cần phải dùng đến những thủ đoạn lỗ mạng như thế, nếu cần thiết thì Quách Cao Minh cũng không nương tay đâu.
“Nghỉ ngơi tại đây”
Giọng Quách Cao Minh cực kì bình tĩnh, anh vừa nói xong thì Rafael lại chen mồm, chậm rì ì nói: “Đi về phía trước thêm ba tiếng nữa là có thể rời khỏi khu rừng, có nơi nghỉ chân Mặt Hầu Tử cực kì giận dữ nói: “Tại sao chúng tôi phải nghe lời anh, đồ làm màu.”
“Nơi dừng chân gì?”
“Anh muốn dẫn chúng tôi tới hang ổ của người nguyên thủy ư?”
Sau khi lên đảo, bọn họ thường là đóng quân dã ngoại qua đêm, hơn mười cái lều không đủ chia cho tất cá mọi người nên bọn họ phải nắm ngoài trời, quần đảo này có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, bọn họ thường bị sương sớm thấm ướt quần áo, lạnh run rẩy.
Nếu có nơi nghỉ chân thì chắc chắn sẽ tốt hơn, không cần phải năm dưới b=màn trời và nhất là cái nơi rừng rậm có quá nhiều hơi nước, ngủ lại trong rừng thì dù có đốt lửa ban đêm cũng hoảng hốt lo sợ, tiếng côn trùng, tiếng chim hót đủ kiếu, lo lắng dã thú có thể nhào tới bất kì lúc nào.
Nói thế thì chắc Rafael cũng không thích qua đêm trong rừng “Này, nơi dừng chân anh nói có nguy hiểm gì không?” Có người trong đội ngũ bắt đầu gào lên với Rafael Rafael vẫn tỏ thái độ mọi việc không liên quan đến mình, quyết định thế nào là chuyện của mấy người Vì thế mọi người lại nhìn sang Quách Cao Minh theo bản năng, tất cả mọi người đều nghe lệnh Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh nhíu mày suy nghĩ, mỗi một lời anh nói đều đại diện cho_sinh mệnh của tất cả mọi người Dường như Rafael thật sự rất ghét qua đêm trong rừng, thấy Quách Cao Minh định bác bỏ đề nghị của mình bèn bố sung thêm: “Có thể nhanh chóng thấy cô ta.”
Quả nhiên, vẻ mặt Quách Cao Minh lập tức thay đổi Có thể thấy lời anh ta đang chất chứa hàm ý gì đó, cô ta, chính là Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc ở xung quanh khu vực này.
Không cần Quách Cao Minh phải lên tiếng, bọn Ngụy Bắc đã nháo nhào lên: “Mọi người sửa soạn hành lý, chúng ta tiếp tục di chuyển!”
Quách Cao Minh quan tâm thì bọn họ lên núi đao xuống biến lửa cũng không thành vấn đề, một chuyến đi lên đảo này là để tìm Kiều Bích Ngọc, nếu tên không ra người này nói Kiều Bích Ngọc ở gần đây thì làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội này được.
Lục Khánh Nam sung sức như vừa được sạc điện, hăng như đánh tiết gà vội vàng giục mọi người: “Nhanh lên, nhanh lên, Kiều Bích Ngọc cố gắng kiên trì trên hòn đảo này lâu như thế để chờ chúng ta…
Mọi người đều cực kì tích cực, tuy Châu Mỹ.
Duy đã mệt lả nhưng nghe thấy tin này cũng hào hứng hẳn, nhanh chóng bò dậy lên.
Mọi người cầm bó đuốc trên tay và me theo ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả đêm đen, khu rừng này cũng trông như sáng lên, mọi người di chuyển về phía trước.
Quách Cao Minh cũng bước nhanh hơn, anh cố nén sự xúc động từ trong đáy lòng, ánh mắt dâng trào cảm xúc.
Kiều Bích Ngọc đang ở đây, chẳng mấy chốc sẽ được gặp cô ấy.