Vả lại…sắc mặt cô phức tạp nhìn anh, tay phải Quách Cao Minh
ôm một hộp cơm to, tay trái hình như còn cầm một quyển sách.
Anh ta muốn làm gì chứ?
“Ăn cái này đi…”
Quách Cao Minh mở hộp cơm ra, trực tiếp để trước mặt cô, giọng
điệu kia nghe giống như là đang ra lệnh cho cô vậy.
“Không cần đâu.”
Kiểu Bích Ngọc phụng phịu, không biết là lại hờn dỗi cái gì, cô
ôm hộp cơm của bệnh viện, gắp mấy miếng trứng gà và gan lợn mà
cô ghét nhất nhét thẳng vào miệng.
Lúc này bọn họ đang ở sảnh nhỏ trước phòng bệnh, ở đây có một
bộ ghế gỗ đơn giản và bàn trà bằng kính, bữa tối do Quách Cao Minh
mang đến được đặt trên bàn trà, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
“Cô Kiều, lúc nãy không phải cô không thích món ăn ở bệnh viện
của chúng tôi sao? Món canh gà đen hầm củ mài này rất thích hợp để
cho cô uống. Nó không có dầu mỡ và không có mùi vị của thuốc bắc,
hơn nữa canh của nhà hàng này nấu rất nổi tiếng…” Cô hộ sĩ mở
miệng khuyên nhủ một câu.
Nhưng khi Kiều Bích Ngọc ngửi thấy hương thơm ngào ngạt này,
dù nó đúng là món canh cô thích ăn nhất, sắc mặt lại càng tệ.
Cô không biết người đàn ông này có ý đồ gì, anh ta làm gì có
lòng tốt như vậy!
Nhỡ đâu có độc thì sao? Cô hơi trẻ con mà tự mình giận dỗi.
“Tôi cứ thích ăn cái này đấy.”
Cô đen mặt, gắp một miếng trứng gà thật to dứt khoát nhét vào
miệng, nhai nhai, giả vờ đang ăn rất ngon miệng.
Quách Cao Minh im lặng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở ghế đối
diện cô, ánh mắt nghĩ ngợi sâu xa nhìn cô.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc vốn đã ghét anh rồi, lại bị anh nhìn
chằm chằm, giờ có muốn nuốt lời không ăn nữa cũng không được.
Ăn xong bữa tối, cô leo lên giường, yên lặng làm một bệnh nhân.
Cô nhìn bộ phim truyền hình nhàm chán chiếu trên TV trên tường
bằng gương mặt vô cảm, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn về phía
sảnh nhỏ trước phòng bệnh, anh ta vẫn còn chưa đi à!
Không khí trong phòng bệnh rất kỳ lạ…
Anh và cô ở trong cùng một không gian nhưng không ai nói
chuyện, cô thì mất tập trung xem TV, còn anh…anh đang đọc sách.
Con ngươi Kiểu Bích Ngọc trợn tròn: “Anh ta đang đọc truyện
dành cho thiếu nhi ư.”
Đúng lúc này, Quách Cao Minh cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô,
hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nét mặt Kiều Bích Ngọc rất phức tạp, lập tức nằm lại trên giường,
quay lưng về phía anh.
Mà Quách Cao Minh lại cầm cuốn truyện cổ Grimm đi về phía
Anh đứng bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt lạnh lùng, hàng mi
đẹp đẽ chớp chớp như đang xoắn xuýt điều gì.
“Cô có muốn nghe kể chuyện cổ tích không?” Anh thấp giọng mở
miệng, ngữ điệu lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Kiểu Bích Ngọc cho rằng mình nghe lầm rồi.
Mãi cho đến khi người đàn ông này ngồi lên chiếc ghế bên cạnh
giường bệnh, anh đọc từng chữ một kể chuyện công chúa Bạch Tuyết
cho cô nghe. Chất giọng lạnh lùng của cậu chỉ nhà họ Quách hoàn
toàn không hợp với chuyện cổ tích tình yêu lãng mạn này chút nào.
Nhưng Kiều Bích Ngọc có thể nghe ra được anh đọc rất nghiêm
túc, tất nhiên là cũng rất mất tự nhiên.
“Đọc cái này làm gì chứ? Tôi không thích nghe kể chuyện cổ
tích.” Cô vẫn quay lưng về phía anh như trước, âm thầm phỉ nhổ một
câu, nhưng không thể phủ nhận là trong lòng cô dâng lên một cảm
giác khác lạ.
Khi anh đọc đến đoạn công chúa Bạch Tuyết cắn một miếng táo
độc, con ngươi trầm lắng của Quách Cao Minh hơi sáng lên, hình như
anh rất kinh ngạc.
Biểu cảm ngạc nhiên ấy sạch sẽ đơn thuần, không giống như
biểu cảm có thể xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhưng lúc này Quách Cao Minh đúng là có chút sửng sốt.
“Hóa ra thật sự có tác dụng này.” Anh thì thầm, trong lòng hơi
xao động.
Người con gái trên giường bệnh ngủ say sưa, Quách Cao Minh hạ
mắt nhìn cuốn truyện cổ Grimm trong tay một cái thật sâu.
Trước đó anh từng bắt gặp một đôi tình nhân ở đại sảnh của
bệnh viện, cô bạn gái bị bệnh làm nữũng muốn bạn trai cô kể chuyện
cổ tích dỗ cô ngủ, lúc đó anh cảm thấy đó là một cách làm rất trẻ
con, không hề khoa học.
Chỉ là không hiểu tại sao anh lại mua cuốn truyện cổ Grimm này.
Đột nhiên cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng cười khe khẽ.
Lúc Quách Cao Minh ngẩng đầu nhìn qua đó đã đổi lại sắc mặt
lạnh lùng ngày thường, cô hộ sĩ đứng ở cửa lập tức bị dọa sợ, nhanh
chóng dọn đồ đạc, cấp tốc đi ra ngoài.
Bác sĩ y tá ở đây đều biết người ở phòng bệnh này chính là cậu
chủ và mợ chủ nhà họ Quách ở thành phố Bắc An, chỉ là hình như cậu
chủ nhà họ Quách này cũng không âm trầm đáng sợ như trong lời
Dáng vẻ khi Quách Cao Minh bị giật mình không hiểu sao có chút
đáng yêu.
Đáng tiếc, cô Kiều đang ngủ nên không nhìn thấy.
Kiểu Bích Ngọc ngủ rất say, cô mơ thấy cảnh tượng trong chuyện
công chúa Bạch Tuyết mà Quách Cao Minh kể cho cô, thấy mụ phù
thủy Diệp Vân đưa quả táo độc cho cô ăn.
Cô cướp lấy quả táo độc đó, một tay bóp nát nó ra: “Tôi ăn cái
con em gái bà!” Cô vô cùng giận dữ đạp cho Diệp Vân một phát.
Bất thình lình cảnh tượng trong mơ lại thay đổi, cô đứng trên một
cây cầu bằng đá rất đẹp, có một người đàn ông cưỡi trên lưng con
ngựa trắng chầm chậm lại gần cô.
“Bạch mã hoàng tử?”
Trái tim thiếu nữ của cô rung động, vẻ mặt chờ mong nhìn người
đàn ông đang đến gần.
Nhưng đến khi thấy rõ kia khuôn mặt lạnh lùng của người đàn
ông, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc lại hoảng hốt như thấy quỷ mà la hét:
“Tôi không muốn tảng băng đâu…”
Cô sợ hãi kêu một tiếng, mở mắt ra thì phát hiện thì ra mình đang
nằm mơ thôi.
Nắng sớm chiếu rọi, đồng hồ treo trên tường hiển thị bây giờ là
bảy giờ sáng, lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, rất yên
tĩnh.
Kiều Bích Ngọc nằm trên giường bệnh, hít sâu mấy hơi, tim vẫn
còn đập thình thịch.
“Trả lại bạch mã hoàng tử ấm áp dịu dàng cho tôi!”
Không hiểu sao cô có hơi bực mình, tại sao cô lại mơ thấy Quách
Cao Minh chứ. Trong mắt cô, nếu như Quách Cao Minh mà cưỡi ngựa,
anh ta hẳn là nên trang bị cho mình một thanh trường kiếm, khí chất
lạnh lùng âm u của anh ta giống thần chết hơn.
Bảy giờ cũng không được coi là sớm.
Cô dứt khoát đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, vì lúc
tám giờ bác sĩ trực ca sáng sẽ kiểm tra phòng nên sau khi rửa mặt
xong, cô lại nằm trên giường bệnh.
Lúc cô vừa mới trở về giường, cửa phòng bệnh đã bị người khác
mở ra.
Kiểu Bích Ngọc theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên nhìn đồng hồ
trên tường, mới bảy giờ ba mươi, lẽ ra bác sĩ còn chưa đi làm chứ.
Cửa phòng “cạch” một tiếng bị mở ra, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc
cứng đờ, anh ta đến đây làm gì!
Lúc Quách Cao Minh nhìn cô, sắc mặt bỗng nhiên tối di.
Ngay sau đó, anh lạnh mặt sải bước nhanh chóng lại gần cô.
Khí thế đó khiến Kiều Bích Ngọc bị dọa sợ: “Này, anh làm gì
đấy…”
Anh vừa đi tới đã cúi người ghé sát vào cô, hai tay còn sờ soạng
trên ngực cô, Kiều Bích Ngọc căng thẳng muốn đẩy anh ra, sáng sớm
ngày ra đã bị t*ng trùng lấp não rồi!
Quách Cao Minh thấy vẻ mặt cô cảnh giác bài xích mình, nhất
thời giận tái cả mặt: “Cài cúc áo cho cẩn thận, lát nữa Lục Khánh
Nam và Bùi Hưng Nam sẽ đến đây…”
Kiểu Bích Ngọc nghe nói thế thì cúi đầu xuống, lúc này mới chú ý
đến cổ áo bệnh nhân của mình mở rộng, ngón tay thon dài của anh
quả thật là đang cài lại cúc áo cho cô, không hề làm chuyện cầm thú
gì.
“Tôi là phụ nữ này, có thấy chắc cũng không sao đâu nhỉ?” Hộ sĩ
cầm mấy bình thuốc truyền đi vào, khẽ cười thành tiếng trêu chọc.
Kiểu Bích Ngọc liếc nhìn cô hộ sĩ này, gương mặt tức khắc đỏ
bừng lên.
Cô mạnh mẽ đẩy người đàn ông đứng đằng trước ra, vừa thẹn
vừa giận: “…Được rồi, cúc áo trên cùng không cần cài đâu!”
Quách Cao Minh lại vô cùng kiến nhẫn: “Cài hết lại, ngồi yên!”
Hộ sĩ thấy Kiều Bích Ngọc xấu hổ thì nhanh chóng cắm kim
truyền dịch cho cô rồi đi ra ngoài.
“Nếu tôi cũng có bạn trai như vậy thì tốt, xuất thân và giá trị
nhanh sắc có giảm đi một nửa tôi cũng mừng muốn chết được.”
“Nhỏ giọng một chút, cô đừng có mơ nữa, đấy là nhà họ Quách
đến từ thành phố Bắc An đấy…”
Mấy ngày gần đây hộ sĩ trong bệnh viện đều đặc biệt hưng phấn,
Kiểu Bích Ngọc mơ hồ có thể nghe được các cô đang bàn luận về
Quách Cao Minh.
“Hình như cả ngày hôm qua anh ấy không ăn gì cả, vốn dĩ anh ấy
mang hai phần cơm tối đến đây, nhưng người phụ nữ kia lại không
chịu ăn…”
Liên quan gì đến tôi chứ!
Nhưng mà hình như tối hôm qua đúng là Quách Cao Minh mang
hai phần cơm tối đế đây, vốn dĩ anh ta định ở đây ăn tối với mình sao?
Nghĩ một hồi, mặt mày Kiều Bích Ngọc càng nhăn tít lại.
Kiểu Bích Ngọc nhìn về phía ban công phòng bệnh, Quách Cao
Minh cầm di động đang gọi điện thoại, hình như là công ty có việc
gấp cần tìm anh, người bận rộn như anh ta quả thật không nên ở chỗ
này lãng phí thời gian.
“Kiểu Bích Ngọc, cô nhìn Quách Cao Minh như hổ đói rình mồi
làm gì đấy?”
Lục Khánh Nam mới vừa đi vào đã ngứa miệng cười hì hì trêu
chọc cô.
Kiều Bích Ngọc sầm mặt, không hề khách sáo với Lục Khánh
Nam: “Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.”
“Tôi đến đây thăm cô đó, rõ ràng là thuốc đã hết phản ứng, sao
cô vẫn nóng nảy vậy?” Lục Khánh Nam mặt dày đặt mông ngồi lên cái
ghế bên cạnh giường bệnh, rõ là muốn chọc tức cô.
“Cô Kiều, chúng tôi đến đây là muốn hỏi cô một chuyện.”
Bùi Hưng Nam mặc một bộ tây trang màu đen đắt tiền, đeo kính
mắt gọng bạc, nói chuyện nho nhã lịch sự.
“Hưng Nam, cậu không cần nói mấy lời khuôn phép với cô ấy như
vậy, Kiều Bích Ngọc thích kiểu đơn giản thô bạo vào thẳng chủ đề.”
Lục Khánh Nam có mái tóc màu nâu nhạt, chỗ tóc mai bên tai trái
lộ ra một chiếc hoa tai kim cương màu xanh lam lấp lánh, cũng giống
như tính cách của anh ta, một cậu chỉ quần là áo lượt thẳng tính.
Anh em của Quách Cao Minh tuy còn trẻ nhưng đều xuất thân từ
danh gia vọng tộc, là người không thể đắc tội.
Kiểu Bích Ngọc nhìn bọn họ, nhất thời lại nghĩ đến chênh lệch
giữa cô và bọn họ.
Hàng mi dài cụp xuống, che giấu ánh mắt tự ti: “Có chuyện gì thì
hỏi nhanh đi.”
Lục Khánh Nam để ý hình như cô không được vui, đảo tròng mắt,
giật mình cầm một quyển sách ở đầu giường lên, lập tức cười ngả
ngớn chọc cô: “Kiều Bích Ngọc, cô đọc truyện cổ Grimm à? Không
ngờ cô già như vậy rồi mà còn giữ tâm hồn trẻ thơ đó nha.“
Kiểu Bích Ngọc lập tức lườm anh ta, đó là của Quách Cao Minh
đấy!
“Bỏ sách xuống.” Quách Cao Minh cúp điện thoại, từ ban công
bên kia đi tới.
Lục Khánh Nam vừa thấy Quách Cao Minh thì nhăn mặt, để
quyển sách xuống không dám táy máy nữa.
Bùi Hưng Nam đứng bên cạnh nhìn bọn họ, không nhịn được bật
cười thành tiếng.
Bọn họ đều biết Lục Khánh Nam kiêu ngạo thế nào, ở trước mặt
Quách Cao Minh cũng chỉ có thể nhận thua, Kiểu Bích Ngọc hoàn
toàn không cần phải cảm thấy tự ti.
“Cô Kiều, tối hôm cô xảy ra tai nạn, cô đang nói chuyện điện
thoại với ai?” Bùi Hưng Nam nghiêm túc hỏi chuyện.
“Không có ai đặc biệt.” Cô tùy ý có lệ.
“Cô còn dám nói không có!” Lục Khánh Nam lập tức có ý kiến.
“Kiều Bích Ngọc, tối hôm đó trùng hợp tôi có gọi điện thoại cho
cô, di động cô vẫn luôn báo máy bận, lần này cô đến thành phố Hải
Châu, ngoại trừ đi thăm bà nội cô ra, có phải còn để gặp ai đúng
không?”
Kiều Bích Ngọc nhìn ánh mắt dò xét của bọn họ, liền cảm thấy
bọn họ đang chất vấn chính mình, cụp mắt xuống, trong lòng có chút
khó chịu.
“Chúng tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, có thể cô đang bị ai đó lợi
dụng.” Bùi Hưng Nam là người tinh ý, liếc mắt một cái là nhìn ra sự
thận trọng của cô.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu, phát hiện Quách Cao Minh đang
đứng bên cạnh cô, ánh mắt anh trầm lắng lại nóng bỏng, như đang
chờ cô nói tiếp.
Chỉ là…trong lòng Kiều Bích Ngọc hơi xoắn xuýt: “Tôi cũng không
đi gặp ai cả.” Cuối cùng cô chỉ thấp giọng nói một câu này.
Đôi mắt của Quách Cao Minh thoáng chốc nheo lại, mà Lục
Khánh Nam và Bùi Hưng Nam thì bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều biết
Kiều Bích Ngọc có điều giấu diếm không nói ra.
Thật ra trước khi đến đây bọn họ đã điều tra rồi, sau giờ tối hôm
đó Kiều Bích Ngọc nhận được một cuộc gọi lạ, không lâu sau thì cô ra
khỏi khách sạn gọi xe taxi ra ngoài một chuyến.
Kiểu Bích Ngọc có thể được gọi là một đại mỹ nhân, ngoại hình
của cô rất nổi bật, rất nhanh người lái xe đã nhận ra cô, liền nói ra địa
điểm lúc ấy mình đưa cô đi.
Vả lại cho dù cô không nói đi chăng nữa, bọn họ đi điều tra tin
tức cũng có thể dễ dàng tra được tối đó cô đi gặp ai, chỉ là hiện giờ
cô vẫn không muốn chủ động nói ra, đúng là có chỗ kỳ lạ.
“Trước kia cô từng vì những người ngoài kia mà đánh nhau vào
đồn cảnh sát, bây giờ vẫn còn muốn giúp…” Quách Cao Minh có vẻ
vô cùng tức giận, lần nào cô cũng để mình thân tích đầy người.
“Quách Cao Minh, đừng…” Trong lòng Kiều Bích Ngọc nhảy dựng
lên, vương tay nắm chặt lấy vạt áo anh.
Bằng thủ đoạn của anh, nếu như thật sự phải truy cứu, xảy ra án
mạng như vậy…
“Kiểu Bích Ngọc cô đừng có lương thiện quá như vậy!” Lục
Khánh Nam xụ mặt liếc mắt nhìn cô một cái.
Kiều Bích Ngọc nhìn bọn họ không nói gì không phải là lương
thiện, mà là cô có nỗi khổ riêng…