Bảo bảo cứ khóc nháo mãi Nữ bảo mẫu giúp việc nhà họ Quách nghị cách dỗ đứa nhỏ nhưng vắn không cách nào làm được, mấy ngày nay hai ông thần này bị cái gì ấy không biết, cứ khóc cứ nháo mãi, cổ họng cũng sắp hỏng đến nơi này.
“Sao lại thế này? Có phải là đứa nhỏ cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Hai đứa bé sinh đôi khóc lớn: “Oe oe oe… Hai mắt khóc sưng đỏ lên, cả thể cứ vùng vấy mãi, bàn tay liên tục đẩy bảo mẫu ra, không ai ôm được cả. Đứa nhỏ khóc nháo thế này trông cực kì khó chịu, tim Lục Khánh Nam sắp bị bóp nát đến nơi rồi.
Ngoài Lục Khánh Nam ra thì ông cụ Quách đang nghỉ ngơi ở Nguyên Hải nghe người giúp việc báo cáo cũng vội vàng ra đây giải quyết “Sao hai đứa nhỏ lại thế này?”
Gương mặt già nua của ông cụ đấy vẻ nghiêm nghị nhìn cháu trai Quách Cao Minh hỏi.
Quách Cao Minh trông có vẻ đang vội vàng ra ngoài, bị ông nội gọi lại hỏi thế bèn đừng bước, nhíu mày nhìn về phía hai đứa nhỏ đang khóc ầm lên: “Tâm trạng chúng nó không được tốt, cáu kinh” Giọng anh trầm trầm.
Ông cụ Quân và Lục Khánh Nam cùng giật mình nhìn anh, không ngờ Quách Cao Minh lại dùng lý do như thế để giải thích.
Đứa nhỏ khóc ầm lên mãi thế này mà anh lại bảo là bọn nhỏ tâm trạng không tốt nên cáu kỉnh thôi?
“Đứa nhỏ là con ruột cháu mà tại sao lại không quan tâm gì thế hả!” Ông nội Quách nhanh chóng nổi cáu: “Con nhanh chóng đưa hai đứa nó đến bệnh viện xem thế nào, kiểm tra sức khỏe…”
“Con phải đi một thời gian ngắn” Quách Cao.
Minh không chờ ông nội nói xong đã chen miệng nói “Cái gì?” Ông cụ nhanh chóng trợn trừng mắt, cực kì khó chịu “Đi tìm mẹ mấy đứa nó về” Quách Cao Minh xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
Lục Khánh Nam nghe anh nói thế cũng vội vàng sải bước ra ngoài, không quên lễ phép nhản lại với ông cụ: “Ông nội, chúng cháu ra ngoài một thời gian ngắn, chắc là nhờ ông chăm sóc cho đứa nhỉ nhé”
Ông cụ nhíu mày thật chặt nhìn hai chàng thanh niên vọt ra ngoài vội vàng, ông không nói gì, quản gia già bên cạnh lặng lẽ nói: “Phải trở về bình an đấy”
Quần đảo Tê La Kì Đại Đám người Quách Cao Minh lên du thuyền đi thẳng về phía hòn đảo này.
“Trước đó chúng ta lái máy bay sang, khu vực biển đó đang có biến động khí hậu, nếu đụng phải bão táp thì chắc tất cả thành viên sẽ mất mạng”
Nhóm Ngụy Bắc đều phụ trách các vị trí các nhau, ai cũng bận rộn ngồi trong khoảng điều khiển để chỉnh các loại số liệu.
Chiếc du thuyền chợt nổ vang rồi đi về phía vùng biển sâu, “Anh Cao Minh, tôi cảm thấy anh ta không đáng tin”
Chiếc du thuyền đi dọc theo đường bay, mọi người đều cảm thấy vui vẻ nhưng cũng thấy bất an, Hầu Tử đến gần Quách Cao Minh và nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: “Rõ ràng ba ngày trước chúng ta có thể xuất phát nhưng anh ta muốn chúng ta chuẩn bị nhiều trang bị và vũ khí như thế”
“Quần đảo đó là một nơi xa lạ chúng ta không biết nhưng lần trước chúng ta cũng đã nhìn thấy từ trên máy bay một lần rồi, nơi đó sương mù dày đặc, trông có vẻ là hoang đảo không người, nơi chẳng có con chim nào đẻ trứng, anh ta lại bảo chúng ta chuẩn bị nhiều vũ khí như thế để làm gì?”
Hầu Tử nghiêm túc nói, vừa nói vừa nhìn bóng người điều khiển phương hướng con thuyền.
Ngụy Bắc đã điều chỉnh hết các thông số cần thiết rồi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Tôi lo lắng anh ta cố tình chọn một thông số sai cho chúng †a, một khi vào đến vùng biển đó thì dù chúng ta có lái du thuyền cũng chưa chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tất cả bọn họ đều cảm thấy “Rafael’ này cực kì quái dị, chắc chẳn phải có rắp tâm bất lương nào đó nên không muốn tin tưởng Quách Cao Minh hợp tác cùng với Rafael khiến bọn họ đều có những suy nghĩ khác.
Quách Cao Minh vỗ vai Hầu Tử bên cạnh để nói rằng anh biết rất rõ những tình huống này, anh không nói gì nữa, du thuyền dùng tốc độ cực kì nhanh lao đi, anh lẳng lẳng đứng trước mũi thuyền nhìn vùng biển mênh mông không thấy bờ.
Bấy giờ, Rafael đang đứng một mình bên mạn thuyền đang nhìn mặt biển với ánh mắt tăm tối.
Du thuyền nhanh chóng lướt trên mặt biển suốt năm ngày và bọn họ đã tới khu vực biển Đại Tây Dương, tiếp tục đi nhanh về phía nam và qua một ngày nữa sẽ đến mục tiêu.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
Thế nhưng càng đến gần mục tiêu thì thành viên trong thuyền lại càng phiền chán “Tôi bảo chứ… Đã bảo là không cần phải theo rồi, chúng tôi đâu có đi du lịch”
“Bạn thân của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm cô ấy, hơn nữa mấy người lấy tư cách gì nói chuyện với tôi, tôi đã không còn quan hệ gì với anh nữa rồi”
Thường thì tầng ba của khoang thuyền là sảnh giải trí nhưng vì lần này mục đích của bọn họ không phải là du lịch nên tất cả những thứ dùng để giải trí đều bị bỏ lại, chiếc du thuyền xa hoa dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, không hề cho bất kì ai thời gian thở dốc và mọi người đều làm việc trong tình trạng căng thẳng đầy áp lực.
Bấy giờ, khoảng giải trí của tầng ba đang có tiếng cãi vã của hai người nam nữ.
Bùi Hưng Nam cực kì bực bội nhìn Châu Mỹ Duy, nghe cô ấy nói đến câu “tôi với anh đã không còn quan hệ gì” thì lại không biết phản bác thế nào.
Bọn họ ly hôn rồi nên anh ta không có tư cách nói đến cô ấy.
“Quên đi, đẳng nào cô ấy cũng lên thuyền rồi, chẳng lẽ lại bảo cô ấy xuống thuyền bơi về à?”
Lục Khánh Nam đang bực bội khó chịu, thấy vợ chồng bọn họ đang cãi nhau bèn đi tới.
Bùi Hưng Nam trừng mắt nhìn anh ta, tất cả là do tên Lục Khánh Nam này miệng rộng nói chuyện Kiều Bích Ngọc ra cho Châu Mỹ Duy biết, sau đó cô ấy cứ khăng khăng đòi đi theo, Bùi Hưng Nam không muốn tham dự vào vụ này, cũng không thể trách anh ta vô tình vì bây giờ nhà họ Bùi chỉ có một đứa con trai là anh ta, nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó nói chuyện với phụ huynh ở nhà ‘Thế nhưng Châu Mỹ Duy cứ khăng khăng đòi lên thuyền tới đảo, Bùi Hưng Nam lo lắng quá đành phải đi theo.
Khi đó Lục Khánh Nam đã nói với Quách Cao.
Minh rằng: “Tôi có ba anh trai, tôi cũng muốn chạy tới đó xem thử coi quần đảo đấy trông thế nào”
Cậu ấm nhà họ Lục không hề có tí gánh nặng tâm lý nào.
Thế nhưng Lục Khánh Nam không nói cho bọn họ biết mẹ anh ta đã mảng anh ta nửa ngày, cầu cho anh ta một đống bùa bình an, ai mà lại không lo lắng cho con cái nhà mình cơ chứ.
“Một dám yếu nhớt mà cứ nẵng nặc đòi theo, không biết sọ nấo của mấy người có hỏng rồi hay không nữa, nếu có tình huống khẩn cấp gì thì chúng tôi không thế chăm sóc được cho các người: Mấy ngày nay Ngụy Bắc luôn làm việc trong khoảng điều khiến, hôm nay thay ca mới xuống đây, chẳng mấy khi xuống dưới khoang giải trí lén uống mấy ngụm rượu để thả lỏng tỉnh thần.
Bùi Hưng Nam nghe anh ta nói thế lập tức mất bình tĩnh: “Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không?” Thật ra Bùi Hưng Nam chẳng biết gì về hòn đảo đó cả, chỉ nghe nói đó là một quần đảo bị ngăn cách.
“Không có gì cả” Ngụy Bắc nhấp một ngụm Brandy, giọng là lạ: “Chúng ta rời bến mấy ngày nay rồi, thời tiết mưa thuận gió hòa, cực kì thuận lợi…
Nói xong bèn dừng lại một lát, Ngụy Bắc quay.
ra nhìn cánh cửa số thủy tinh trên thuyền, đã về đêm nên ngoài cửa sổ tối om không thấy một thứ gì, chẳng mò nổi năm ngón tay. Ở biển sâu thế này, ban đêm luôn khiến con người ta có cảm giác hồi hộp căng thẳng.
“Tôi chỉ lo lắng cho ngày ma.”
Ngày mai họ sẽ vào đến khu vực vùng biển đó, dù có là vùng biển phẳng lặng không chút gợn sóng nào cũng có thể biến thành cơn giông bầu trời tối om và mây đen dày đặc, chớp giật đùng đùng.
Tuy là Châu Mỹ Duy vẫn kiên trì đòi rời bến nhưng giọng điệu của Ngụy Bắc thế này khiến trong lòng cô ấy cảm thấy căng thẳng bất an.
Lục Khánh Nam nhanh chóng ngồi bên cạnh Ngụy Bắc giành lấy một ly rượu: “Xem như đi du lịch thôi, đừng nói kiểu đáng sợ như thế”