Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 546: Ký ức đau thương



Tối hôm đó, khi Châu Mỹ Duy từ đồn cảnh sát trở về phòng trọ đã là mười một giờ khuya.

Cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt nhoài.

Bình thường vào thời gian này, các bạn cùng trọ đều đã về phòng nghỉ ngơi Nhưng tối nay đèn trong phòng vẫn sáng.

Cô vừa bước tới trước cửa, theo thói quen rút chìa khóa ra định mở cửa thì tay khựng lại giữa không khí, Liya hấp tấp mở cửa phòng ra.

“Người đàn ông đó là chồng cô?” Cô ta đột nhiên cao giọng hỏi Liya trông bơ phờ, giống như không ngủ đợi cô về để hỏi cho rõ ràng.

Châu Mỹ Duy còn đang rối bời, bất chợt bị bô ta lớn tiếng thì ngây ra, trái lại càng ú ớ hơn Không biết Liya đã bị điều gì kích thích mà thấy cô không trả lời ngay thì càng tức giận hơn: “Sao cô lại lừa tôi như thế, người phương Đông các cô lúc nào cũng ra vẻ bí hiếm, chính ra là giả tạo nhất”

Camille cũng đang ở trong phòng, cô ta ngồi trên ghế ngoài phòng khách, quan sát Châu Mỹ Duy bằng vẻ mặt kỳ lạ Do dự một lúc, không nhịn được cất giọng   nói: ‘Hôm nay người đàn ông Armani đó đến nhà hàng chúng ta tìm cô, chính miệng anh ta nói, anh ta là chồng cô.

“Mỹ Duy, tại sao cô lại lừa chúng tôi và nói räng anh ta chỉ là bạn bè bình thường?”

Tính cách bộc trực của Camille không thể chấp nhận được điều này, chồng là chồng, sao lại lừa bạn bè nói rằng chỉ là bạn bình thường?

Liya lại thích người đàn ông đó như thế, mấy ngày nay luôn miệng nhắc về anh ta, còn nói sẽ học nấu ấm thực châu Á.

“Tôi và anh ấy li hôn rồi” Vừa về đến nhà, Châu Mỹ Duy đột nhiên phải đối mặt với màn tra khảo hung hăng của bạn cùng phòng, cô hạ giọng trả lời, giọng nói hờ hững “Hai người li hôn rồi?” Liya nhướng mày nhìn cô ấy.

“Anh ta đẹp trai, giàu có như thế, tại sao cô lại muốn li hôn với anh ta?” Trong con mắt của Liya, Châu Mỹ Duy không xứng với người đàn ông nho nhã thuộc tầng lớp thượng lưu kia Camille càu nhàu: “Cho dù hai người đã li hôn thì anh ta cũng là chồng trước của cô, tại sao cô lại nói dối chúng tôi?”

Camille rất khó chấp nhận chuyện bạn bè nói dối nhau.

“Tại sao chồng cũ năm lần bảy lượt tới tìm cô? Có phải vì vấn đề chia tài sản sau khi hai người li hôn không?” Liya gặng hỏi đến cùng.

“Tôi thấy anh ta không giống chồng cũ; Camille ngẫm nghĩ: “Vợ chồng đã li hôn bàn đến chuyện phân chia tài sản thì lạnh nhạt với nhau lắm” Châu Mỹ Duy không nói thêm lời nào, bên tai vang vang những câu hỏi sốt sảng của Liya và tiếng lẩm bẩm của Camille.

Đêm vắng thưa ngừa, ánh đèn trắng trong căn nhà trọ sáng lóa đến nhức mắt.

Châu Mỹ Duy mơ màng nhìn bốn phía, căn nhà trọ xa lạ, vài món đồ đạc sơ sài, bức tường ố màu cũ kĩ, và sắc mặt quạu cọ của bạn cùng phòng.

Tất cả, bồng khiến Châu Mỹ Duy có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Tại sao lại từ bỏ các mối quan hệ bạn bè trong nước đột ngột chạy đến thành phố xa lạ này, sực tỉnh giữa cơn mệ, cô ấy cảm thấy mình hoảng hốt, mơ màng, sợ hãi.

Cô ấy từng tự an ủi rằng ra nước ngoài để cho mình một cuộc sống mới, vượt qua hết rồi ngày tháng sẽ êm đêm Cô ấy những tưởng căn nhà trọ sập sệ sẽ là nơi nương náu, là mái nhà ấm cúng, nhưng thời khắc này, cô có một cảm giác không nơi nương tựa, thế giới này rộng lớn thế nhưng lại không có chỗ cho cô dung thân. Truyện mới cập nhật

Liya như thể rất giận dữ, cô ta dập mạnh cửa phòng, Camille thất vọng nhìn Châu Mỹ Duy ngoài cửa, rồi xoay người về phòng ngủ của mình.

Đèn ngoài phòng khách tắt ngứm, chỉ còn lại một ngọn đèn ngả màu đã cũ, ánh sáng hắt lên làm mọi thứ mông lung hơn, hệt như một giấc mơ.

Châu Mỹ Duy đứng ngây người trước cửa hồi lâu, lâu đến nối chân cô ấy tê dại, lúc này mới sực tỉnh, nhấc chân bước vào nhà, khế khàng khép cửa lại.

Cô ấy luôn sống rụt rè cẩn trọng, nguyên nhân phần nào là do từ nhỏ ăn nhờ ở đậu nhà bố dượng, anh kế, nơi cô ấy lớn lên không phải nhà của cô, cũng giống như bây giờ, căn nhà trọ này không phải nhà của cô ấy, mọi hành động của cô ấy phải thật nhẹ nhàng, cẩn thận, chỉ sợ làm phiền người khác.

Như một cái máy, cô ấy vào phòng tắm chung rửa mặt, uống nửa cốc nước ấm.

Rồi cô ấy ngồi xuống góc ghế sofa mờ mịt tối.

Thường ngày cô ấy ngủ cùng Camille trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, hai người vô tư dựa vào nhau mà ngủ, nhưng hôm nay, cô đã thấy rõ ánh mắt thất vọng, chán ghét mà Camille nhìn mình.

Cả người cô ấy co cụm lại, thu mình trên chiếc ghế sofa cũ kĩ đã hơi bong tróc giữa phòng khách, lớp da, cô ấy ngồi thu lu trên ghế, chỉ khẽ cử động là sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Hai tay Châu Mỹ Duy ôm gối, cuộn mình trên ghế sofa, bất động.

Bên ngoài cửa sổ một màu tối đen, ánh mắt cô ấy mơ màng nhìn ra ngoài song cửa, mong đợi khi nào trời sáng, nhưng có lúc cũng mâu thuần, cô ấy mong sao thời gian ngừng lại ở phút giây này, để cô ấy không cần phải suy nghĩ đến những vấn đề về sau nữa.

Tinh thần của cô ấy kiệt quệ, mình mẩy tê dại.

Bỗng điện thoại di động của cô reo lên.

Âm thanh thông báo tin nhắn Zalo cũng làm cô giật nảy mình, cúi đầu ngây ra nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn Henry gửi tới: “Trưa nay tôi rất vui vì cô đã nhận lời dùng bữa với tôi, và tôi rất xin lỗi, tôi không nên quá khích rồi đánh nhau với người đàn ông đó..”

Thật ra Henry đã rất kiềm chế rồi, cậu ta có vóc dáng tiêu chuẩn của dân châu Âu, cao to vạm vỡ, hơn nữa sức trai tuổi mới đôi mươi, nhiệt huyết căng tràn, do Bùi Hưng Nam liên tục khiêu khích nên cậu ta mới ra tay.

Mũi Henry sưng tím, phía bụng bên trái thâm đen.

Nhưng Bùi Hưng Nam cũng chẳng khấm khá hơn, mắt kính của anh ta bị hỏng, vốn đã ốm yếu trắng bệch, gầy gò mảnh khánh, không chịu nổi một cú đấm của Henry ngã lăn ra đất, vẫn sĩ diện bò dậy, lại bị Henry tức giận đá thêm một cú vào bụng.

Châu Mỹ Duy không trả lời lại Henry, buổi trưa đi ăn với cậu ta là muốn mượn dịp để tỏ rõ lập trường, cô ấy thật sự không hướng tới tình chị em, vả lại cô ấy chẳng có lòng dạ nào yêu đương, ra nước ngoài là bởi muốn trốn chạy.

Cô ấy ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, thần thờ gần hết đêm.

Châu Mỹ Duy vô thức xoa lên bụng mình, mắt đỏ he, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, lặng lẽ ngồi khóc, sự day dứt không lời.

“Cục cưng, mẹ không giữ được con. Nước mắt không kìm lại được Cô ấy vùi đầu giữa hai gối, khóc run lên.

Amma làm ca đêm ở quán bar, bốn giờ sáng   giao ca trở về, cô ta khẽ khàng mở cửa, hốt hoảng khi thấy Châu Mỹ Duy đang vòng tay tự ôm mình, co người trên ghế sofa, cô ấy đang khóc “Vì người đàn ông đó, nên cô mới đau lòng như vậy?” Emma rất chu đáo, hạ giọng thì thầm, yên lặng ngồi xuống cạnh cô ấy.

“Cô đột nhiên ra nước ngoài là vì trốn tránh anh ta?“ Châu Mỹ Duy vẫn cúi gảm, cố gắng kìm cơn nức nở, không muốn Emma trông thấy bộ dạng khóc lóc thảm hại của mình.

Emma không ép cô ấy phải nói, mà tự rót cho mình một cốc nước lạnh, uống hơn phân nửa, rồi   tự thuật lại quá khứ của mình: “Thật ra lí do tôi rời xa quê hương đến Paris không phải vì đã yêu người nào ở Paris.

Ở quê, tôi có một anh bạn trai đã yêu nhau mười năm, tôi với anh ấy biết nhau từ nhỏ, chúng ôi cũng lên kế hoạch tương lai, vẽ nên rất nhiều điều tốt đẹp, thế nhưng.” Giọng Emma chậm lại, nét mặt cũng hiện lên vẻ u bưồn: “Khi tôi hân hoan nói với anh ấy rằng tôi đã có thai, là đứa con của chúng tôi, thì anh ấy.

lại kêu tôi phá bỏ.

Có thế vì từng trải những chuyện tương đối giống nhau nên Châu Mỹ Duy khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Emma bằng đôi mắt sưng đỏ.

Emma liếc nhìn cô, thấy cô thật sự khóc lóc đau đớn như thếm cô ta khế cười, nói nhỏ: “Lúc ấy, tôi cũng như cô bây giờ, từ sáng đến tối ngồi khóc một mình trên giường.

“Thật ra bây giờ nghĩ lại tôi thật sự rất hối hận “Tôi có lỗi với con của tôi.

“Sao tôi lại có thể..” Emma nở nụ cười gượng gạo, cô ta hy vọng mình có thể gượng cười bình thản khi đối diện với ký ức: “Bạn trai tôi nói rằng khi đó chúng tôi chưa có đủ tiền để cho con một cuộc sống tốt, chúng tôi không thể nuôi nổi nó, nên tôi đã đồng ý phá thai.

“Nếu ban đầu tôi kiên quyết thì bây giờ cơ tôi đã cao bằng chừng này rồi” Emma giơ tay ngang eo.

“Đàn ông không thể nào hiểu được nỗi đau.

đứt ruột ấy, anh ấy cho rằng sau chuyện đso tỉnh thần tôi suy sụp chỉ là gây chuyên vô cớ, cuối cùng tôi chia tay anh ấy, và đến Paris.” Emma nhẹ nhàng võ vai Châu Mỹ Duy, giọng nói vẫn dịu dàng: “Kể ra thì tôi cũng chạy trốn đến Paris, mà chắc tôi còn thám hơn cô, cô đừng nghĩ ngợi nhiều, thời gian sẽ chữa lành tất cả” Châu Mỹ Duy nghe câu cuối cùng cô ta nói, nước mắt lại không kìm được tuôn ra.

Quay người lại ôm lấy Emma, thút thít: “Cảm, cảm ơn cô.” Từ nhỏ cô ấy đã cho rằng mình chỉ là con ghẻ, mẹ cô ấy chỉ làm tròn trách nhiệm nuôi cô lớn, nhà của cha dượng không có chỗ cho cô nương náu, cô thật sự rất thèm cảm giác dựa dẫm vào người nhà Không có người thân, không ai quan tâm.

Nên từ nhỏ cô ấy đã rất ngoan, luôn chu đáo suy nghĩ cho người khác, sợ làm mất lòng người ta, khiến người ta không vui thì biết làm thế nào, cô ấy ra sức đối tốt với mọi người, hy vọng người khác cũng có thể quan tâm đến mình.

Kiều Bích Ngọc quan tâm cô ấy, nhưng Kiều Bích Ngọc không tỉnh tế, cô ấy cũng có cuộc.

sống riêng của mình, thế là cô ấy gom hết tâm sự vào đáy lòng, không biết giãi bày ra sao, vì sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.

Cô ấy đã luôn sống một cách thấp kém, nhỏ bé như thế.

Emma là người bạn giống người thân nhất mà cô từng gặp, có lẽ là do xúc động nên Châu Mỹ Duy nghẹn ngào kể lại cuộc hôn nhân của mình với Bùi Hưng Nam, cuộc sống ở nhà họ Bùi, và cuối cùng là chuyện sảy thai về sau.

Sau một hồi dốc bầu tâm sự, áp lực trong lòng cô không còn lớn như lúc đầu nữa.

Emma nghe xong lấy làm kinh ngạc, trầm ngâm suy nghĩ, không nhận xét về quá khứ của cô mà hỏi ngược lại: “Vậy sau này cô dự tính thế: nào? “Mỹ Duy, cô còn yêu người đàn ông đó không? “Nếu anh ta bằng lòng thay đổi, cô có sẵn sàng tha thứ cho anh ta không?”

Châu Mỹ Duy im lặng, không biết “Cô đừng bao giờ cảm thấy cuộc sống này tuyệt vọng, cuộc đời của cô còn dài lắm, hiện tại giống như một phân cảnh trong cả bộ phim dài mà thôi, sau này sẽ còn nhiều tình tiết tốt đẹp hơn xảy đến” Emma đưa ra một lời khuyên: “Cô chủ động chọn một lúc nào đó hẹn anh ta ra gặp, mặt đối mặt nói cho rõ ràng, không thể cứ chạy trốn mãi được, chúng ta phải học cách đối mặt”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv