Trận tuyết lở rất hung hãn, ào ào ập đến, tiếng kêu sợ hãi thảm thiết bên tai.
Kiều Bích Ngọc khá mừng vì khi ấy cô bị ép trượt tuyết xuống núi cho nên trên người có mặc áo chống lạnh, lúc cô lao người đến ôm lấy Bùi Thanh Tùng, phản ứng đầu tiên tiên là kéo dây kéo áo khoác chống lạnh trên người xuống sau đó ôm chặt lấy cậu bé.
Bị tuyết lớn ập vào khiến cô lăn liên tục xuống núi.
Cô cảm giác như có thể sẽ thật sự phải chết trên mảnh núi tuyết này rồi, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ thêm gì khác nữa, lúc trán cô đập thật mạnh vào tảng đá cứng, cảm giác đau khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút, khó khăn bò đến sau
tảng đá to này nấp.
Trán Kiểu Bích Ngọc đau nhức, ở nơi trời
băng đất tuyết này mở miệng thở ra một ngụm
khói trắng, cả người đều lạnh đến cứng lại. Ít ra cô vẫn còn sống.
Dựa vào tảng đá chầm chậm đứng thẳng dậy, Bùi Thanh Tùng khóc đến mệt rồi sợ hãi ôm chặt lấy cổ cô, không dám nhúc nhích chút nào, Kiểu Bích Ngọc đứng thẳng người, nhìn vào
mảng tuyết trắng xóa trước mắt.
Không biết trận tuyết lở này đã vùi lấp biết
bao nhiêu sinh mạng đây.
Sống mũi Kiều Bích Ngọc cay cay nghẹn ngào, nỉ non thấp giọng nói: “Không biết Mỹ Duy
sao rồi…” Tâm trạng cổ rất suy sụp.
Cô đã không còn nhớ rõ tình cảnh lúc đó nữa rồi, quá đột nhiên, hoảng loạn.
Tiếng la hét thất thanh của đám người, xô đẩy chen lấn giành nhau chạy trước, dấu chân chẳng chịt trên mặt tuyết, tất cả mọi người đều hoảng loạn chạy tung tứ phía.
Sau trận tuyết lở ào ào ập đến, đổi lại sự tĩnh lặng lúc này, yên tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng.
Bây giờ cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Kiều Bích Ngọc đi về phía trước mấy bước,
cô ngước đầu lên vẫn không thấy được khách sạn trên đỉnh núi, có lẽ là do tuyết lở ập vào sườn núi rồi.
Đột nhiên, trong đống tuyết bên tay trái cô có chút động tĩnh.
Buổi tối tầm mắt rất mông lung, bên trong đống tuyết có vẻ như có người, khó khăn đưa tay cầu cứu, đang vùng vẫy, có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt.
Kiều Bích Ngọc lập tức đặt Bùi Thanh Tùng xuống nền tuyết, cô mau chóng chạy qua đó, cố dùng sức lôi kéo người dưới đất lên.
“Mỹ Duy!”
Cô trông thấy đó là cánh tay nhỏ nhắn của con gái, phản ứng đầu tiên là nghĩ đó là Châu Mỹ Duy, nhưng sau khi kéo người từ trong tuyết ra, Kiều Bích Ngọc mới nhìn rõ đó là Hạ Thủy Tiên.
“Cứu tôi, cứu tôi với…”
Hạ Thủy Tiên sau khi được kéo ra thì gương mặt đầy đáng thương ướt đẫm nước mắt, hình như cô ta bị dọa đến ngốc luôn rồi, quần áo bị xước rách, đầu tóc rối loạn khó coi, nằm sấp trên nền tuyết, cứ khóc mãi, Kiều Bích Ngọc thấy dáng vẻ cô ta sợ hãi của cô ta, bản thân cô cũng
không có tâm trạng đi an ủi người khác.
Lòng như tro tàn nhìn ngọn núi tuyết này,
còn ai còn có thể sống đây.
Quần áo trên người Bùi Thanh Tùng không đủ chống lạnh, cộng thêm việc trước đó cậu bé còn có dấu hiệu sốt cao, Kiều Bích Ngọc điều chỉnh cảm xúc, lập tức quay người lại bế Bùi Thanh Tùng để sưởi ấm cho cậu.
Còn Hạ Thủy Tiên thì mất khống chế khóc một lúc lâu trên nền tuyết, mãi đến khi ý thức của cô bắt đầu rõ ràng, phản ứng đầu tiên của cô ta là lao đến bên chân của Kiều Bích Ngọc, đối mặt với chuyện sống chết, cô ta muốn sống, muốn tiếp tục sống tiếp.
“Đừng bỏ rơi tôi mà, tôi cầu xin cô đấy…”
Lúc Hạ Thủy Tiên bị tuyết lở đập trúng, ngã đập trúng một cái cây lớn khiến hai chân bị trật, nơi đầu gối còn vương vấn máu, cái đau này trong trời tuyết lạnh băng khiến cô ta bị tê liệt, chân cô ta không thể động đậy được nữa.
Qua khỏi cái chết từ trận tuyết lở ấy, sinh
mệnh mỏng manh như ngọn đèn trong gió.
Nếu như Kiều Bích Ngọc mặc kệ cô ta tự mình rời khỏi, cô ta chắc chắn sẽ chết ở đây mất,
cô ta không muốn chết, không muốn chết đâu.
Chân phải của của Kiều Bích Ngọc bị hai tay Hạ Thủy Tiên ôm chặt lấy, cô không hề làm gì nữa, đáy mắt có chút do dự, cô phải bế Bùi Thanh Tùng để sưởi ấm cho cậu bé, nếu như đưa cả Hạ Thủy Tiên đi cùng, e là, thật sự không cách nào ra khỏi ngọn núi tuyết tuyệt vọng này.
Nhìn Hạ Thủy Tiên chết trước mặt mình, Kiều Bích Ngọc không làm được.
“Bùi Thanh Tùng, sợ không?”
Kiểu Bích Ngọc đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn của cậu, miễn cưỡng cười với cậu một cái.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Thanh Tùng đầy vệt nước mắt, cậu bé đã nín rồi, cậu nghẹn ngào một lúc, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, đầu gục lên vai cô, không nói gì.
“Dì Hạ của con đang rất sợ, cho nên chúng ta không thể sợ được, niết không.” Cô nhỏ giọng nói với cậu bé.
Bùi Thanh Tùng nghe không hiểu, gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt trắng bệch của cậu bé ngước lên, đôi con ngươi sáng ngời nhìn cô, sau đó gật đầu.
Kiều Bích Ngọc lấy điện thoại từ trong túi áo ra, bật đèn pin điện thoại, để Bùi Thanh Tùng cầm lấy đèn pin điện thoại, trên ngọn núi tuyết tuyệt vọng này, ít nhất họ cũng có một chút ánh sáng yếu ớt.
May là cơ thể Hạ Thủy Tiên khá nhỏ bé, không quá nặng, trên người Kiều Bích Ngọc không có vết thương lớn, chỉ là trán bị đập trúng một chút, cô cúi người cống Hạ Thủy Tiên lên, phía trước còn phải bế Bùi Thanh Tùng.
Thời tiết rất giá lạnh, cô chống đỡ họ rất nặng, bản thân cô cũng mệt rồi.
Nhưng Kiều Bích Ngọc biết cô bắt buộc phải đi về phía trước, từng bước từng bước, cắn răng nghiến lợi đạp lên nền tuyết để lại những dấu chân thật sâu trên tuyết.
Hạ Thủy Tiên được cô cõng, khoảnh khắc này khó nói ra thành lời. Cô ta thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ lại.
Sau Kiểu Bích Ngọc cứu cô ta ra, thậm chí không nói thêm câu nào, từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy cô cô chủ lớn này họ Kiều Kiều Bích Ngọc này chỉ được cái xuất thân không tồi thôi, đặc biệt là cô ta vốn không cần bỏ ra bao
nhiêu tình cảm mà vẫn khiến Quách Cao Minh
chấp mê về cô ta.
Dựa vào cái gì chứ, người đan tông mà cô ta luôn cố gắng để đến gần, dựa vào cái gì mà Kiểu Bích Ngọc có thể dễ dàng có được như vậy.
Tận đáy lòng từ đầu đến cuối vẫn không
phục, nhưng bây giờ đã có chút lay động. “Cảm ơn.”
Giọng Hạ Thủy Tiên khàn khàn nói nhỏ, cô ta không chắc Kiều Bích Ngọc có nghe thấy không, nhưng cô có thể nghe thấy, từng bước của Kiều Bích Ngọc đều dốc hết toàn bộ sức lực.
Đi khoảng chừng hai mươi phút.
Màn đêm tối đen, núi tuyết lạnh băng mà âm u đến đáng sợ, mặc dù có ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại chiếu sáng, nhưng bản thân Kiều Bích Ngọc cũng không rõ phương hướng cô lựa chọn có đúng hay không, mãi đến khi cô có cảm giác cơ thể lạnh đến tê liệt, hô hấp gấp rút, nhịn lấy, đi về phía trước thêm bước nữa.
Hình như có tiếng động.
Kiều Bích Ngọc dừng lại tại chỗ, tầm mắt của cô do mệt mỏi mà không còn thấy rõ nữa, hít sâu một hơi, muốn để đầu óc mình tỉnh táo hơn đôi chút.
“Phía trước, phía trước có tiếng tranh cãi kìa.” Tay Hạ Thủy Tiên trên lưng cô chỉ về phía trước, kích động la lớn: “Phía trước có người!”
Kiều Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy, đáy lòng có thêm một tia hy vọng.
Có người, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Dốc hết sức gia tăng tốc độ bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Xem ra, tinh thần của cô còn tốt quá nhỉ.”
Màn đêm đen tối phía trước, đột nhiên truyền đến một giọng nói, âm thanh này mang theo giọng điệu đùa bốn nhẹ nhàng.
Trong tình cảnh khó khăn này mà lại có thể nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như thế này.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi ngạc nhiên cô có thể nhận ra giọng nói này, là nhiếp ảnh gia nam ở khách sạn trước đó.
Cô bước về phía trước thêm vài bước, ánh sáng của đèn pin yếu ớt rọi vào những dán g người phía trước, không chỉ là nhiếp ảnh gia, còn cả người có chòm râu lớn, và cả vợ con anh ta vẫn còn sống.
Không được tính là vui vẻ gì, nhưng ở ngoài núi tuyết như thế này, có thể gặp được vài người còn sống, Kiều Bích Ngọc cũng yên tâm hơn đôi chút.
Ở nơi đất bằng phẳng này, Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn về phía bên trái, ánh mắt cô sáng lên, hình như là một cửa hang động, nhìn nghiêm túc thì thấy là kiến trúc nhà đá do con người tạo thành.
Đây có nghĩa là họ có thể nghỉ ngơi ở trong đó.
Kiều Bích Ngọc bỏ Hạ Thủy Tiên trên lưng cô xuống dưới nền tuyết, ôm lấy Bùi Thanh Tùng đi gần về phía nhà đá.
“Đây là nhà đá do tôi tìm ra trước.” Người có chòm râu lớn chạy qua ngăn cản cô, ý không
muốn cô vào trong nghỉ ngơi.
Kiều Bích Ngọc chau mày, sắc mặt âm u khó
coi quát anh ta: “Cút ra!”
Những chuyện tồi tệ liên tiếp đã khiến cho cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cũng không
lại bao nhiêu tính nhẫn nại nữa rồi.
Người có chòm râu lớn rất hung hãn, giơ nắm đấm hù dọa cô: “Tôi nói rồi, căn nhà đá này
do tôi tìm thấy trước, cô không có tư cách…”
Kiều Bích Ngọc sắc lạnh trừng mắt nhìn anh ta, cảm thấy nói chuyện với những người thô lỗ này thêm một câu cũng là điều không cần thiết, cô cúi người xuống, đang định Bùi Thanh Tùng trong lòng xuống, sau đó xử lý tên đầu đá không có não này.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng động vào cô ấy.” Nhiếp ảnh gia đi gần về phía họ, ngữ điệu rất bình thản.
Người có chòm râu lớn quay đầu, sắc mặt âm trầm trừng anh ta, có về như muốn mắng anh ta lo chuyện bao đồng.
Nét mặt nhiếp ảnh gia vô cảm, ngón tay thon dài của anh ta chỉ vào Kiểu Bích Ngọc vẫn đang ngồi xổm trên đất, sau đó chậm rãi mở
miêng nói: “Anh đánh không lai cô ta đâu.”