“Những người nào có quan hệ với Cung Nhã Trang tôi đều phải phá hủy, ông vĩnh viễn muốn nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Diệp Vân đột nhiên quay người lại, chạy ra ngoài cửa lớn, hung dữ đưa tay ném vòng cổ bạc
ra ngoài.
Dưới ánh nắng chói mắt, vòng cổ lóe lên ánh sáng bạc bay đi xa dần. Bay thành một đường cong pa-ra-bôn lạnh lẽo, mãi đến khi nó rơi xuống không nhìn thấy nữa.
Dường như ngay lúc cô ta ném vòng cổ di, Kiều Văn Vũ lập tức đứng dậy, luống cuống chạy theo, bước chân nặng nề, mất trật tự đi tới.
Ông ta mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy vòng cổ bay tên không trung, sau đó biến mất.
Giống như đã được định trước, ông ta bắt, cấu, cào một trận trên không trung. Ông ta muốn bắt lấy gì đó, nhưng cho dù có dùng sức cỡ nào, cũng không thể bắt được như trước.
“Cha!” Kiều Bích Ngọc phản ứng theo bản
năng, hoảng sợ hô to một tiếng về phía ông ta.
Thân thể nặng nề của Kiều Văn Vũ đột nhiên
ngã xuống đất.
Diệp Vân quay đầu lại, sắc mặt vốn đang kích động oán hận, dần dần bình tĩnh lại, một cảm giác sợ hãi dần nảy lên trong lòng, thân thể
cứng ngắc.
Lúc xe cứu thương tới, bác sĩ của nhà họ Kiều và bà cụ Kiều cũng vừa từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy cảnh trước mặt này, bà cụ Kiều sợ tới
mức mất hồn mất vía, hoảng sợ nhào tới. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Văn Vũ lại bất tỉnh? Sao sắc mặt nó lại tái nhợt như vậy?” Bà cụ Kiều khóc lớn kêu trời gọi đất.
Động tác của Kiều Bích Ngọc rất máy móc, hỗ trợ một y tá khác cẩn thận nâng cáng chứa Kiều Văn Vũ lên xe cấp cứu.
Bà nội của cô loạng choạng tới gần cô, không ngừng truy hỏi, giọng như sắp khóc.
Não của Kiểu Bích Ngọc dường như không thể suy nghĩ được gì, không nói chuyện. Mà trên
tay phải của cô còn lưu lại một ít hơi nhiệt độ do vừa rồi động vào bàn tay thô ráp của cha cô, rất lạnh lễo.
Hốc mắt Cung Nhã Yến phiếm hồng, cố gắng kìm nén sự sợ hãi ở đáy lòng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy. Bà đỡ bà cụ Kiều, không ngừng thì thào: “Không có việc gì. Anh rể không có việc gì.”
“Sao lại không có việc gì? Vì sao lỗi mũi Văn Vũ lại chảy máu, vì sao nhìn bộ dạng nó đau khổ như vậy? Nó còn tại nôn mửa, rốt cuộc nó bị sao vậy? Rõ ràng nó đã hết bệnh rồi mà.”
Bà cụ Kiều khóc quay lại nắm chặt tay Cung Nhã Yến, hai người dựa vào nhau, trong lòng đều rất hoảng loạn.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc cũng có chút lạnh lẽo, quay đầu lại, giọng bình tĩnh nói với Cung Nhã Yến một câu: “Ở lại đây với bà nội, cháu đi cùng xe cứu thương.”
Bác sĩ nhìn thấy bệnh tình Kiều Văn Vũ nghiêm trọng như vậy nên cũng không dám chậm trễ, lập tức đem nâng người lên xe cứu thương. Kiểu Bích Ngọc chui vào bên trong xe, đột nhiên bị Diệp Vân ở phía sau túm xuống.
“Diệp Vân, cô muốn làm cái gì? Cô đã hại
chết cha tôi.”
Kiều Bích Ngọc vẫn chưa định hồn, đột nhiên bị cô ta túm một cái ngã xuống xe. Cô bò lên, ngẩng đầu nhìn vào bên trong xe mắng to, mà Diệp Vân đã dùng tốc độ cực nhanh, đem cửa xe cứu thương đóng lại một tiếng “Rầm”.
Bác sĩ cũng không quan tâm bọn họ đang tranh nhau cái gì, tranh thủ thời gian cứu người.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên khắp vùng, làm cho người ta nghe mà cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Kiều Bích Ngọc trực tiếp lên xe của bác sĩ gia đình đuổi theo, Cung Nhã Yến và bà cụ Kiều cũng nhanh chóng đi bệnh viện. Giờ phút này không ai nói nhiều, sinh tử cấp bách, tim đập rối
loạn.
Xe cứu thương đến một bệnh viện lớn gần đây, Kiều Bích Ngọc không thể lái xe vào bệnh viện theo đường khẩn cấp, chỉ có thể đỗ ở bên
ngoài, sau đó chạy nhanh theo.
Ngay lúc cô đang chen chúc, lo lắng, bất an nhìn xung quanh ở khu cấp cứu của bệnh viện thì nghe thấy một bác sĩ vội vàng nói một câu: “Vỡ mạch máu não, chảy rất nhiều máu.”
“Người bệnh còn tại nôn mửa, nghiêng cơ
thể ông ấy, đừng làm cho nôn làm cho ông ấy hít thở không thông…”
“Đồng tử người bệnh tan rã, đã không còn ý thức, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.”
Kiều Bích Ngọc thấy Kiều Văn Vũ tái nhợt nằm trên giường bệnh, nghe lời nói của bác sĩ vừa rồi, cả người cô có một loại cảm giác đang bị vây trong thế giới hư ảo. Cô cảm thấy được ngọn đèn của bệnh viện này thật sự rất chói mắt, mọi chuyện dường như không phải sự thật.
Không thể nào.
Không thể xảy ra chuyện này được.
Sinh ly tử biệt, thậm chí ngay cả một lời trăng trối cũng không kịp để lại.
“Đừng… Đừng như vậy.”
Kiều Bích Ngọc đứng ở bên cạnh, cô không dám tiến lên, cô sợ quấy rầy đến công việc của bác sĩ, sợ tiến lên một bước nhỏ, cô chợt nghe thấy tin tức không tốt.
Trái tim đang đập điên cuồng, trong đầu hình ảnh lần lượt hiện lên. Cô không nhớ rõ trước kia mình hận người cha lạnh lùng này bao nhiêu, nhưng cô không nghĩ, không muốn nhận kết cục
như vậy.
Cái gì mà oán hận, cái gì mà có phải cha ruột hay đều không sao cả. Cô không cần kết cục như vậy.
Sinh ly tử biệt đáng sợ như vậy, cô chán ghét mình không thể khống chế, không thể giúp được gì.
Trong nháy mắt, cô nhớ tới một người đàn ông, Kiều Bích Ngọc không rõ vì sao trong lúc mình tuyệt vọng nhất, bất lực nhất lại nhớ tới Quách Cao Minh.
Nhưng cơ thể của cô đã phản ứng nhanh hơn, tay cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi tới số
điện thoại quen thuộc kia. Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc.
Giống như có cái gì đó nắm chắc một chút hy vọng cuối cùng của cô.
Cô chờ đợi.
Nhưng cuối cùng chỉ có tiếng trả lời máy móc của tổng đài.
Mà một nhóm bác sĩ và y tá khác đã khẩn cấp chuẩn bị xong phòng phẫu thuật, nhanh chóng đẩy giường bệnh của Kiểu Văn Vũ đích đi vào.
Diệp Vân không khóc, cô ta vẫn đi theo
giường bệnh, Kiểu Bích Ngọc nhìn hành động của bọn họ cũng lập tức bối rối chạy theo.
Diệp Vân đột nhiên hướng về phía người đàn ông trên giường bệnh la to: “Kiều Văn Vũ, ông không thể chết được. Tôi biết, Cung Nhã Trang căn bản không chết ở trong ngục giam, là ông đã phái người lén lút đưa bà ta đi.”
Cuối cùng vẫn không ngăn chặn được sự băn khoăn trong lòng, Diệp Vân khóc lớn lên: “Kiểu Văn Vũ, ông có nghe thấy không? Cung Nhã Trang của ông vẫn chưa chết, Cung Nhã Trang không chết, bà ta còn có thể trở về. Ông không được chết… Không… Không được có việc gì. Tôi cầu xin ông.”
Cuối cùng cả người Diệp Vân xụi lơ quỳ xuống, cúi đầu, khóc lóc, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trên cửa phòng phẫu thuật.
Tấm biển màu đỏ sáng lên, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Kiểu Bích Ngọc cũng đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, cô đứng thẳng người, tâm trạng phức tạp nhìn Diệp Vân đang quỳ trước cửa phòng phẫu thuật. Từ trước tới giờ cô vẫn không ngờ, người phụ nữ này cư nhiên khóc đau khổ như vậy. Giờ phut này, cô ta cũng không
phải đang diễn trò.
Kiều Bích Ngọc hạ thắt lưng muốn đỡ cô ta
lên. “Cút ngay!”
Giọng Diệp Vân khàn khàn, bộ dạng cũng rất đáng sợ.
Nhưng khi cô ta đứng đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt. Cô giống như một diễn viên chuyên nghiệp, nháy mắt liền có thể thay đổi sắc mặt, giống như vừa rồi đau khổ đều giả, che dấu rất sâu như vậy.
“Kiều Bích Ngọc, thế giới hư ảo này đã sụp đổ, không phải cô rất đau khổ, tuyệt vọng sao?”
Con người Diệp Vân giống như lập tức thay đổi, khôi phục bộ dạng độc ác lúc trước, cắn răng phun ra một câu: “Tôi nói cho cô biết, đã không còn đám người Kiều Văn Vũ che chở cô ở sau lưng, sau này cuộc sống của cô sẽ càng thêm đau khổ, càng thêm tuyệt vọng.”
Kiều Bích Ngọc chỉ im lặng nhìn thấy cô ta, không nói chuyện.
Trước cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, nơi này được sắp xếp một hàng ghế trống
không, bốn phía là cửa sổ rất lớn, vách tường
sơn màu trắng, đèn huỳnh quang rất chói mắt, cả không gian như bị phóng lên vậy, rộng lớn như vậy khiến ngay cả nhỏ giọng nói cũng có tiếng vọng lại.
Có thể là bởi vì không gian trống không, rất yên tĩnh.
Diệp Vân thấy cô không nói lời nào, thấy cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Bộ dạng cô thờ ơ như vậy, không có gì thái độ gì, bỗng nhiên cô ta cảm thấy rất tức giận.
“Kiều Bích Ngọc, cô không phải con ruột của Kiều Văn Vũ, cô không phải con cháu nhà họ Kiểu. Mẹ cô và người đàn ông khác thông đồng qua lại với nhau.” Diệp Vân giống như đang chọc giận cô, giọng nói càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Diệp Vân, đừng giả vờ nữa, tôi biết bây giờ cô đang rất sợ hãi.”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên mở miệng, đồng tử bên trong đôi mắt trong trẻo nhìn đối phương. Trên mặt Diệp Vân có chút khiếp sợ, ngạc nhiên rồi im lặng.
Diệp Vân nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc này của cô, Kiều Bích Ngọc càng ngày càng giống bà mẹ Cung Nhã Trang của cô, càng
nhìn càng làm cho người ta căm ghét. Nhưng
hiện tại, cô nhìn khuôn mặt này trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu, sau đó từ từ tỉnh táo lại.
Một người bởi vì quá kích động, quá thù hận mà không ngừng giận chó đánh mèo, trả thù đối phương, thật ra chính là muốn che dấu tình cảm thực sự không thể nói ra ở trong lòng.
Tra tấn, dây dưa với nhau cả đời, có mấy người có thể nhìn thấu.
Kiều Bích Ngọc cúi đầu, không nhìn cô ta nữa, thì thào một tiếng: “Cha tôi sẽ không có việc gì.”
Giọng rất nhỏ, cũng rất thành khẩn, thật
lòng cầu nguyện.