“Được.”
Trong lúc giằng co, bầu không khí căng thẳng và ngưng trọng.
Dường như rất lâu sau, Diệp Vân mới thả lỏng và thỏa hiệp: “Để Kiều Bích Ngọc thả Diệp Tuyết đi thì hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô ta.”
Tuy Diệp Vân vẫn để dao nằm trên cổ Kiều Bích Ngọc nhưng cô không quá sợ hãi. Cô lắng nghe cuộc trò chuyện của Diệp Vân với cha mình, trong lời nói của bọn họ như có gì đó, hình như đã giấu cô gì đó.
“Diệp Tuyết xứng đáng bị bắt.”
Kiều Bích Ngọc khó khăn quay mặt sang một bên, ánh mắt nặng nề nhìn Diệp Vân đang đứng sau mình, cô ngang bướng: “Tôi sẽ không cầu tình cho Diệp Tuyết, muốn tôi thả cô ta à, cô
nằm mơ đi.”
“Cô giỏi lắm!”
Diệp Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô và nghiến răng giận dữ, ấn mạnh lưỡi dao vào mạch máu cô. Kiều Bích Ngọc cau mày đau đớn, một dòng máu đỏ tươi chạy trên cổ trắng của cô, đặc biệt chói mắt.
Cung Nhã Yến nhìn họ, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, vội vàng khuyên nhủ: “Diệp Vân, cô muốn gì chúng tôi cũng đều đồng ý. Diệp Tuyết đã xảy ra chuyện gì, cô hãy nói rõ ràng. Cô thả Bích Ngọc ra, đừng làm tổn thương nó. “
Nhưng đương sự lại như không muốn sống nữa, Kiều Bích Ngọc nói rõ ràng: “Diệp Vân, con dao này cũng như vậy, nếu muốn dùng nó để cắt mạch máu của tôi thì cần rất nhiều thời gian, chưa tới nửa giờ nữa sẽ có bác sĩ tới. Cô cần ra tay nhanh lên, nếu không máu tôi chưa chảy hết thì cô đã phải vào tù rồi.”
“Câm miệng!”
Kiều Bích Ngọc vốn dĩ muốn chọc giận Diệp Vân, nhưng cô không ngờ rằng người cha lạnh lùng Kiều Văn Vũ lại vội vã bắt đầu quát mắng, ông ta vẫn còn ho vì tức giận.
Cung Nhã Yến thấy mặt ông hơi tím lại, lập tức lo lắng đi tới vỗ lưng.
Diệp Vân đầu tiên là theo bản năng liếc nhìn
Kiều Văn Vũ.
Khuôn mặt cô ta tối tăm và buồn bực, cô ta biết Kiều Văn Vũ gần đây bị ốm, ngày nào cũng có bác sĩ đến khám vào giờ cố định, cô ta cầm con dao kim loại, hận không thể giết chết Kiều Bích Ngọc.
“Thả con bé ra. Tôi sẽ đồng ý tất cả những yêu cầu của cô.” Kiều Văn Vũ thở bình thường lại, khàn khàn hứa hẹn với Diệp Vân.
Kiều Bích Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Vân đẩy ra.
Thực ra, Diệp Vân cầm dao kề cổ cô cũng chỉ là hành động trong lúc nhất thời tức giận, trước giờ cô ta luôn lý trí, có được lời hứa hẹn của Kiểu Văn Vũ, cô ta cũng đã tìm được bậc thang, nếu thật sự làm Kiều Bích Ngọc bị thương thì đó là chuyện ngu ngốc.
Kiều Văn Vũ dùng tay phải đỡ ghế ăn và ngồi xuống, điều chỉnh lại nhịp thở.
Mặt Diệp Vân âm trầm, nắm chặt con dao, tức giận đập con dao xuống bàn, kéo ghế ra ngồi đối diện ông.
Cung Nhã Yến lập tức chạy đến chỗ Kiều Bích Ngọc, nhìn cổ cô có vết máu, trong lòng trở
nên lo lắng: “Cổ thế nào? Có đau không? Bây giờ
dì sẽ bôi thuốc cho cháu.”
Cổ của Kiều Bích Ngọc chỉ bị thương nhẹ, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Vân vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng cha cô Kiều Văn Vũ giận dữ hét lên: “Đáng đời, đừng để ý đến nó!”
“Không sao đâu.”
Kiểu Bích Ngọc tiện tay lấy một vài tờ khăn giấy trên bàn ấn vào vết thương trên cổ.
Khuôn mặt cô rất thối, cô không để chút tổn thương này trong lòng, nhưng cô rất khó chịu khi lại nghe cha mình thiên vị Diệp Vân như thế, rõ ràng người bị thương là cô nhưng lần nào cha cô cũng hung dữ như vậy.
Cô và Cung Nhã Yến cùng kéo ghế ngồi xuống, bốn người nhìn nhau, mỗi người một ý nghĩ.
“Diệp Tuyết bị làm sao?”
Kiều Văn Vũ lên tiếng trước, có lẽ là vì bệnh của ông ta mà giọng trầm hơn bình thường.
“Con gái ngoan của ông không nói cho các người biết sao?”
Diệp Vân cười khẩy, nhìn Kiều Bích Ngọc có chút căm hận: “Kiều Bích Ngọc đưa Diệp Tuyết vào bệnh viện tâm thần.”
Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, cau mày và lần lượt quay sang nhìn Kiều Bích Ngọc.
Kiều Văn Vũ tức giận hét lên: “Mày đã làm chuyện tốt gì vậy?”
Kiều Bích Ngọc không lạ gì cái giọng điệu mắng mỏ này, dù sao nếu có chuyện gì xảy ra thì đều do cô, cô nghiêm mặt, lạnh lùng và ngừng nói.
Cung Nhã Yến thấy vậy, lập tức dùng cùi chỏ chạm vào cô, hạ giọng khuyên: “Cha cháu còn đang bệnh, đừng giận ông ấy, có chuyện gì thì từ từ nói rõ.”
Kiều Bích Ngọc ăn mềm nhưng không cứng, đó là lý do tại sao cô luôn thích sống với Cung Nhã Yến, cách giáo dục của Kiều Văn Vũ sẽ chỉ
phản tác dụng với cô.
“Diệp Tuyết lái xe đâm vào bạn tôi, cô ta đã bị cảnh sát bắt giữ.“ Kiều Bích Ngọc nói rất ngắn
gọn, bỏ qua phần liên quan đến mình.
“Tại sao Diệp Tuyết lại lái xe đâm bạn cháu?” Cung Nhã Yến khó hiểu.
“Châu Mỹ Duy không bị thương và được xuất viện vào ngày hôm sau. Thay vào đó, Diệp
Tuyết đã bị chấn động não một tuần rồi mới
chuyển đến phòng bệnh thường”
Diệp Vân lạnh lùng quay lại nhìn vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: “Lê Yến Nhi xúi giục nên nó mới lái xe đâm người ta. Từ đầu đến cuối Diệp Tuyết đều là nạn nhân.”
Kiều Bích Ngọc lạnh lùng không quan tâm: “Diệp Tuyết có phải là nạn nhân không thì cảnh sát sẽ điều tra”
Cô không có hứng thú với chuyện của Diệp Tuyết.
Diệp Vân nghe vậy càng thêm phẫn nộ, giọng nói sắc bén: “Để cảnh sát điều tra, nói chính nghĩa cỡ nào, tôi khinh. Kiều Bích Ngọc, cô giở trò sau lưng, cô để cho Lục Khánh Nam định tội Diệp Tuyết, cô để nó ở bệnh viện tâm thần cả đời, cả đời! Kiều Bích Ngọc, cô điên rồi!”
“Tôi không có!”
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc hơi kỳ lạ, cô lập tức phản bác lại.
“Diệp Tuyết bị cảnh sát giao thông bắt, tại sao cô ta lại bị giam trong bệnh viện tâm thần là vấn đề của chính cô ta”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy Diệp Vân lại đến vu khống mình, ban đầu giật mình cũng từ từ
bình tĩnh lại, nhìn người phụ nữ này càng thêm chán ghét, cô liền đoán hỏi.
“Diệp Tuyết được bệnh viện chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần. Tôi nói xem, hai chị em cô đang có âm mưu gì, dùng bệnh tâm thần để trốn trách nhiệm vụ tai nạn giao thông đúng không?”
Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến nghe mỗi người mỗi ý, trong nhất thời bọn họ không thể phán xét sự việc.
“Chờ điều tra xong lại nói tiếp.”
Kiểu Văn Vũ có vẻ hơi mệt mỏi, ông ta nhắm mắt, trầm giọng nói.
“Kiều Văn Vũ, chuyện này là do Kiều Bích
Ngọc gây ra. Cô ta muốn giết Diệp Tuyết, tiếp theo nhất định là tôi.
Diệp Vân kích động chửi bới, đôi mắt u ám âm trầm, tràn đầy oán hận: “Tôi đã chịu đựng cô ta nhiều năm như vậy, hôm nay tôi chịu không nổi nữa rồi. Hoặc là lập tức thả Diệp Tuyết ra, không thì hôm nay tôi sẽ nói hết mọi chuyện, ông đừng nghĩ thiên vị cho Kiều Bích Ngọc. Cô ta cũng ích kỷ và độc ác như mẹ mình vậy.”
“Diệp Vân, cô có quyền gì mà nhắc đến mẹ tôi? Lúc đó cô đã nói gì? Cô và cha tôi thực sự
yêu nhau, hy vọng mẹ tôi chủ động ly hôn để tác
thành cho hai người. Vậy tại sao gần đây khi cha tôi bị bệnh, cô lại đi ra ngoài tìm đàn ông.”
Kiều Bích Ngọc cũng tức giận, cô ghét nhất người khác nhắc đến mẹ cô, đặc biệt là hung thủ Diệp Vân.
“Bây giờ tôi nói cho cô biết, cho dù Lục Khánh Nam có can thiệp vào vụ án của Diệp Tuyết hay không, tôi cũng sẽ không cầu tình thay chị em cô. Các người đã làm hết những chuyện xấu, đây đều là báo ứng mà các người đáng phải chịu!”
“Báo ứng?”
Diệp Tuyết không nhịn được đập mạnh vào bàn, giận dữ chửi rủa: “Báo ứng, Kiều Bích Ngọc, sao cô dám nhắc đến hai từ báo ứng. Loại người như cô suốt ngày sống trong thế giới hư cấu đẹp đế, cô có biết quả báo là gì không? Kiểu Bích Ngọc, cô sinh ra chính là báo ứng lớn nhất của nhà họ Kiều.”
Kiều Bích Ngọc đổi sắc mặt: “Cô nói gì, ý cô là gì?
“Đủ rồi, đủ rồi. Tất cả câm miệng!”
Kiều Văn Vũ giữ mặt bàn đứng dậy khỏi chiếc ghế, hét lên với bọn họ, như thể ông đang
lo lắng, tức giận đến mức lại ho khan, khuôn mặt
ông có chút tái nhợt.
Mặt của Diệp Vân tối tăm dữ tợn, đứng dậy chạy đến chiếc tủ dài trong phòng khách nhặt một tấm ảnh đen trắng của một người đã chết, giơ lên cao rồi đập vỡ khung ảnh như để hả giận, sau đó giẫm lên người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trong ảnh.
“Cung Nhã Trang, con đàn bà khốn kiếp
này!”
Kiều Bích Ngọc sững người khi thấy bà ta đập nát di ảnh mẹ mình.
Cung Nhã Yến quay đầu lại nhìn tức giận:
“Diệp Vân, có phải cô điên rồi không?”
Cung Nhã Yến chạy đến đẩy cô ra để lấy ảnh chụp đen trắng dưới chân. Cả người Diệp Vân đầy oán hận và chấp niệm, cô ta giậm mạnh tấm ảnh, ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, cười không ngừng: “Tôi điên rồi sao?”
“Chính nhà họ Cung nhà cô mới điên.”
Cô ta quay lại nhìn người chồng yếu ớt và thở hổn hển ở đằng kia: “Cả ông nữa, Kiều Văn Vũ, ông cũng điên rồi, tất cả các người đều điên
rồi!”
Cung Nhã Yến nghe cô ta nói vậy, khuôn mặt bà ngay lập tức đầy kinh ngạc và phức tạp.
Diệp Vân nhìn Kiều Bích Ngọc đang trầm ngâm trên bàn ăn, đột nhiên cười điên cuồng hơn, dùng hết sức hét lên: “Tất cả các người đều lừa cô ta.”
“Kiều Bích Ngọc, mẹ cô đã mang thai với một người đàn ông khác bên ngoài, ông ngoại cô đã yêu cầu Kiều Văn Vũ kết hôn với mẹ cô để không bị người ngoài chê cười, còn cô lại là cô Kiều được mọi người nuông chiều từ nhỏ. Mọi người đang giấu cô, lừa gạt cô, cô sinh ra đã là một chuyện cười.”