Ngày thứ ba sau lễ giáng sinh, Kiều Bích Ngọc bị bắt đến câu lạc bộ để tập bắn súng.
“Nếu như tôi không nhìn nhầm, hình như
bên ngoài có treo một tấm biển nghỉ ngơi.”
Cô có chút tức giận, cả cái câu lạc bộ này không hề có ai cả, tại sao cứ phải nhất quyết bắt cô đến đây tập bắn súng cơ chứ?
Trước mặt là một huấn luyện viên người Mỹ thân thể rắn chắc, ông chú có chút bất lực cười cười.
“Hôm nay vợ tôi oán thán cả một buổi sáng, nói rằng tôi thất hẹn không đưa bà ấy đi dạo phố. Đưa phụ nữ đi mua quần áo túi xách thật là mệt nhọc, giờ đột nhiên tăng ca, đây có phải là câu nói người Việt Nam các người hay nói, trong cái rủi có cái may.”
“Chú đột nhiên phải tăng ca sao?”
Kiều Bích Ngọc trở lên cảnh giác: “Là ai bảo chú tăng ca, có phải chú làm việc cho Quách
Cao Minh không?”
Tên khốn đó là ông chủ của câu lạc bộ này, chắc chắn là anh taI
Huấn luyện viên không nói gì, chỉ là cười càng sâu hơn.
Mặc dù huấn luyện viên người Mỹ này nhìn có vẻ rất lắm chuyện, nhưng ông ấy làm việc không hề qua loa chút nào. Kiều Bích Ngọc bị ông ấy bắt đến chỗ bắn súng, hướng súng về mục tiêu, chỉ làm một vài động tác đã khiến hai tay cô mỏi nhừ.
Mồ hôi chảy nhễ nhại uống ba chai nước khoáng, thở hổn hển nói: “Bao giờ mới xong?”
Cô đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, mà huấn luyện viên đứng phía sau vẫn tiếp tục đưa súng cho cô, tiện thể thông báo với cô: “Nghe nói cô có luyện Karate, tí nữa chúng ta đến chỗ sàn đấu quyền anh.”
Kiều Bích Ngọc suýt chút nữa thì chửi bậy, đột nhiên có ác cảm với huấn luyện viên. Nổi lên nhỏ mọn, sau khi đến sàn đấu quyền anh, chưa đợi đối phương đeo xong găng tay, liền lập tức bắt đầu, hoàn toàn đánh thật.
Đối phương không ngờ rằng thân hình cô
mảnh mai mà lại có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ
trong vòng hai giây đã bị cô ném từ trên vai xuống dưới sàn, có chút xấu hổ.
Mà sau đó khi học hỏi lẫn nhau, huấn luyện viên cũng không thể coi cô là người phụ nữ bình thường nữa, không thì phải vào bệnh viện nằm
một chuyến rồi.
“Cô căn bản đã đạt đến trình độ của một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, người đàn ông bình thường thật sự không dám lại gần cô.“ Sau khi hoàn thành khóa luyện hôm nay, hai người vừa thở hổn hển vừa uống nước, không câu nệ tiểu tiết mà trêu chọc lẫn nhau.
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc rất tốt, thân hình cô cao gầy, có nền tảng tốt từ bé, phản ứng cũng đủ nhanh, thân thể nhạy bén thiên phú cũng cao.
Ông chú huấn luyện viên nói đúng trọng tâm: “Có điều, ánh mắt của cô rất dễ bán đứng cô, cô không đủ nhẫn tâm.”
Kiều Bích Ngọc lấy khăn sạch lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó trầm
ngâm suy nghĩ.
Cô đột nhiên nhớ đến Lucy, ánh mắt của người phụ nữ đó khi đánh nhau, lạnh lùng tàn nhẫn.
Đã rất lâu rồi Lucy chưa liên lạc với cô, kể từ lần yêu cầu cô tham gia buổi tuyển chọn người quay quảng cáo của TP&G thì không xuất hiện nữa. Lúc đó cô còn lo lắng nếu như không được chọn thì kết quả sẽ như thế nào, có phát sinh ra chuyện gì không tốt không.
Giống như Lucy chỉ đang trêu đùa cô vậy.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh cũng chú ý đến vẻ mặt nghiêm trọng của cô, quan tâm hỏi:
“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Kiều Bích Ngọc lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn vị huấn luyện viên này một hồi lâu.
“Tôi cảm thấy chú không phải là một huấn luyện viên bình thường của câu lạc bộ bắn súng?” Cô đột nhiên hỏi.
Đối phương không ngờ đến sẽ bị hỏi ngược lại, ngơ ra một hồi, rồi nói thật với cô: “Nói đúng ra, tôi là một quân nhân đã về hưu.”
“Nước nào, Mỹ?”
“Không thuộc về bất cứ nước nào cả.” Ông ta cười.
“Lính đánh thuê?”
Kiều Bích Ngọc đoán thử, lúc này trên mặt
đối phương lóe lên tia kỳ lạ, nhưng cũng không tiếp lời.
Kiều Bích Ngọc cũng không hỏi tiếp nữa, hai người cùng nhau bước ra câu lạc bộ, chắc là do cùng nhau luyện tập bắn súng, lại đánh một trận trên sàn đấu quyền anh, nên có thêm chút giao tình.
“Cô Kiểu, tuần sau cô có chủ động đến không?” Lần này cũng phải gọi đến chín cuộc điện thoại mới có thể mời được vị này đến đây, thật sự không dễ dàng gì.
“Tâm tình không tốt thì không đến.”
Kiều Bích Ngọc rất kiêu ngạo quay lại nhìn ông ấy, giọng điệu có chút tức giận, nhưng hiển nhiên là giận một người khác.
Dựa vào cái gì mà lần nào cũng muốn tôi nghe lời, dựa vào cái gì!
Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng tức giận, nhất là khi câu lạc bộ này do tên khốn kia điều hành, thật là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“Cô Kiều, cô không cảm thấy vận động có hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào chữa trị bệnh suy nhược thần kinh sao, hơn nữa còn có thể khiến tâm trí càng thêm vững vàng hơn”
Kiều Bích Ngọc nghe vậy, sắc mặt càng khó nhìn hơn: “Ồ, hóa ra chú cũng biết tôi bị bệnh trầm cảm sao, thật là vinh hạnh của tôi mà.”
Dứt lời cô nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này huấn luyện viên mới nhận ra mình nói ra những lời không nên nói, có điều dường như cô không hề cố ky lắm.
Lời nói của ông ấy vẫn tùy ý như bình thường, nhưng lại có hàm ý hơn: “Cô Kiều, cô rất ưu tú, nhưng cô phải càng ưu tú hơn mới xứng được với cậu ấy. Nếu không cô sẽ kéo chân cậu ấy
Kiều Bích Ngọc quay lại nhìn ông ấy, nhưng vị huấn luyện viên này đã đi vào lối đi dành cho nhân viên rồi.
Cô không hề đuổi theo, nhìn bước đi của huấn luyện viên bắn súng, trần vứng vàng, trầm ổn, quả nhiên không phải là người bình thường.
Người bên cạnh anh đều không phải là người bình thường.
“Kiều Bích Ngọc!”
Đột nhiên trước cửa vào của câu lạc bộ, một thân hình quen thuộc có chút cao hứng chạy
nhanh qua đây.
Kiều Bích Ngọc nhìn Châu Mỹ Duy trước mắt, có chút kinh ngạc: “Sao cậu vào đây được?”
Mặc dù hai người đã sớm hẹn thời gian gặp nhau ở đây, nhưng cô nhớ rằng cái câu lạc bộ này rất khinh người, lần trước còn không cho cô vào, nói cái gì mà cần thẻ VỊP siêu phiền phức.
“Mình nói mình là bạn của cậu, sau đó bọn họ cung kính đưa mình vào đây.” Châu Mỹ Duy có chút tự hào.
“Kiều Bích Ngọc, sao đột nhiên cậu lại đến nơi này luyện tập bắn súng chứ?” Bị hỏi như vậy, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc rất thối.
Sau đó cô miễn cưỡng, giọng điệu cứng nhắc nói: “Luyện tập thân thể tốt cho việc điều
trị bệnh trầm cảm” Cô đang bị ép đấy!
Châu Mỹ Duy không nghỉ ngờ gì: “Súng bên nước ngoài là hợp pháp, tính cách của cậu cũng rất thích hợp với sinh hoạt nước ngoài.”
Nếu như là cô ấy thì không được rồi, Châu Mỹ Duy rất sợ cuộc sống có nhiều thử thách như vậy, tính cách của bọn họ rất tương phản với nhau.
Châu Mỹ Duy biểu thị cô ấy không hứng thú với mấy loại như bắn súng đánh đấm này, cũng không tham gia, hai người trực tiếp rời đi.
“Mỹ Duy, hôm giáng sinh sao cậu lại đến thành phố Hải Châu?” Kiều Bích Ngọc tùy ý hỏi.
Châu Mỹ Duy cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi nhé,
hôm đó đã cho cậu leo cây.”
Vốn dĩ hai người đã nói rõ với nhau sẽ cùng đi ăn vào hôm giáng sinh.
Kiều Bích Ngọc nghĩ đến hôm giáng sinh, tâm tình lập tức trở lên phức tạp. Hai người đều có suy nghĩ riêng, không hề nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó, nói chuyện một lúc, rồi quyết định đi đến một siêu thị gần đó.
“Kiều Bích Ngọc, có phải rất lâu rồi cậu chưa tự mình nấu ăn không? Ai da đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài.”
Châu Mỹ Duy vừa chọn thực phẩm tươi sống trong khu thực phẩm tươi của siêu thị, vừa nhắc đến cô.
Sau đó cô ấy cầm mấy quả ớt chuông: “Thịt bò xào ớt chuông, cậu cảm thấy được không?”
Kiều Bích Ngọc không trả lời cô ấy, mà cứ
luôn nhìn về phía sau.
“Sao vậy?” Châu Mỹ Duy cho dù chậm chạp đến mức nào cũng nhận ra được sự kỳ lạ.
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, không chắc chắn lắm nói một câu: “Hình như có một người đàn
ông luôn đi theo chúng ta.”