Châu Mỹ Duy trước giờ chưa bao giờ được tiếp đãi như một công chúa, đêm Giáng Sinh ngày hôm qua, anh ta đưa cô tới một nhà hàng cao cấp được đặt trước để thưởng thức bữa tiệc Giáng Sinh. Sau đó vào ở căn phòng tổng thống xa hoa nhất ở thành phố Hải Châu này.
Kỳ thực chính cô ấy cũng không hiểu rõ, bản thân rốt cuộc là cảm thấy tò mò về lối sống thượng lưu của đời người, hay là bởi vì anh ta.
“Tối hôm qua có tính là hẹn hò không?” Cô ấy nghĩ nghĩ một lát, hai má hơi ửng hồng.
“Cô Châu, đừng ngây ra như vậy, chúng ta đang đi làm việc.”
Bùi Hưng Nam đã bắt đầu sửa sang lại bộ vest của mình, quay đầu bắt gặp bộ dạng ngẩn ngơ của cô gái ở phía sau, lập tức muốn trêu chọc cô: “Đang nghĩ cái gì?”
“Không, không có gì.”
Bùi Hưng Nam nhìn chằm chằm gương mặt
cô, bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Sao mặt lại đỏ như vậy, tôi biết rồi, có phải đang nghĩ tới một người đàn ông nào đúng không?”
“Bùi Hưng Nam, anh đi chết đi, anh đừng có mà nói lung tung, tôi… Tôi chỉ là nhớ tới bộ dạng tối hôm qua giả chết ngồi ở ven đường của anh thôi, thật sự rất đáng xấu hổi!”
Châu Mỹ Duy nói ra một tràng như vậy, dường như là thẹn quá hóa giận.
Bùi Hưng Nam liền nhớ tới tối hôm qua một hồi rồi thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thật là có chút thủ đoạn lưu manh.”
Sau đó bổ sung một câu: “Tôi là học được từ bạn tốt của Kiều Bích Ngọc, quả nhiên là có thể dùng được.”
Trước kia Quách Cao Minh cùng với bọn họ uống rượu, một lần uống hơi quá chén, liền nhớ lại chuyện Kiều Bích Ngọc không đuổi kịp anh ta, liền mặc kệ anh ta ngồi ở trên đường lớn thành người lang thang, sau đó anh ta cũng đành chịu thua.
Châu Mỹ Duy không ngừng tự hỏi, quả thật đó chính là phong cách của Kiều Bích Ngọc. Bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng khách sạn, cùng nhau vào trong thang máy rồi đi xuống.
Bùi Hưng Nam phát hiện khi cùng Châu Mỹ Duy nói về Kiều Bích Ngọc, biểu hiện của cô ấy dường như trở nên tự nhiên thoải mái hơn.
“Thực ra trước kia tôi có gặp Kiều Bích Ngọc một lần, khi đó cô ấy mới lớn như vậy”
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người họ, Bùi Hưng Nam vừa nói, vừa lấy tay ước lượng chiều cao: “Đoán chừng khi đó cô ấy mới chỉ có ba bốn tuổi.”
“Anh rất thân quen với nhà cô ấy đúng không?” Châu Mỹ Duy lập tức cảm thấy đầy hứng thú.
“Không quen, khi đó tôi thay mặt cho trường tiểu học tới phỏng vấn ông ngoại của Kiều Bích Ngọc.”
Bùi Hưng Nam lớn hơn mấy người Châu Mỹ Duy các cô bảy tuổi, khi anh ta bắt đầu biết đọc sách thì bọn cô mới bắt đầu đi nhà trẻ.
Khi đó ông ngoại của Kiều Bích Ngọc chính là người đức cao vọng trọng ở thành phố Hải Châu, có rất nhiều người muốn phỏng vấn cuộc sống sau khi rời khỏi quân đội của ông ấy. Nhưng tính tình của ông Cung có chút quái gở, nhiều năm như vậy cũng chỉ tiếp nhận phỏng vấn
mà đại diện lại là một học sinh tiểu học đến nhà
ông ấy để phỏng vấn.
“Tôi chưa từng thấy ông ngoại của Kiều Bích Ngọc.”
Châu Mỹ Duy quen biết Kiều Bích Ngọc khi hai người học trung học, lúc đó ông ngoại của cô ấy vừa mới mất.
“Cô không cần đích thân nhìn thấy ông ngoại của cô ấy, cô chỉ cần cẩn thận ngẫm lại tính tình hiện tại của Kiều Bích Ngọc thì sẽ hình dung ra được ông ngoại của cô ấy là người như thế nào.”
Nói xong, Bùi Hưng Nam liền nở nụ cười.
“Lúc ấy mấy phóng viên nhỏ chúng tôi căng thẳng cầm vở mà ghi chép lại, Kiều Bích Ngọc khi đó hẳn là mới đi nhà trẻ. Cô ấy mặc một chiếc váy hoa nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, trên đầu cột hai bím tóc, khuôn mặt non nớt trắng nõn, đôi mắt đen to tròn, trông rất đáng yêu. Khi đó hình như cô ấy cảm thấy tủi thân mà
khóc lớn, nói những bạn nhỏ khác bắt nạt cô ấy.”
“Có cái rắm! Bị bắt nạt thì phải bắt nạt lại chứ”
Cố lão tướng quân khi ấy vừa giận vừa quát, điều này khiến cho Bùi Hưng Nam lập tức chấn
kinh, có thể thấy, cô nhóc này dưới sự giáo dục
như vậy, sau này lớn lên khẳng định chính là một nữ thổ phi.
Châu Mỹ Duy sau khi nghe xong, cười rất thoải mái: “Cũng không trách được. Vốn dĩ đều là công lao dạy dỗ của ông ngoại cô ấy.”
Vừa lúc thang máy đến đại sảnh, cửa thang
máy mở ra.
Bùi Hưng Nam bất động thanh sắc khi nhìn thấy cô lúc này rất tự nhiên mà cười to, nhíu mày, khóe môi liền xuất hiện một nụ cười nhạt: “Cô Châu, đừng quên hôm nay chúng ta phải tới nhà
khách hàng, nên nghiêm túc một chút.”
Châu Mỹ Duy liếc nhìn anh ta một cái, vô cùng oán giận nói: “Anh thật phiền phức. Lúc nãy nói tôi đừng trưng ra vẻ mặt khó chịu, một lát lại nói tôi phải nghiêm túc. Làm trợ lý của anh đúng
là rất thảm.”
“Tôi thấy tới nhà khách hàng không cần trợ lý, hơn nữa trợ lý của tôi đều là nam, không đến lượt phụ nữ các cô.”
“Ý của anh chính là coi thường phụ nữ chúng tôi, hiện tại phần lớn phụ nữ đều làm
trong các bộ phận, đặc biệt là vị trí trợ lý đều là
phụ nữ.”
Dường như Châu Mỹ Duy đã hình thành thói
quen tranh luận cùng anh ta như vậy.
“Cô gái, tôi sợ nhất chính là dây dưa với phụ nữ.
Bùi Hưng Nam đi đến mở cửa xe ngồi vào bên trong, quay đầu, cảm xúc trong giọng nói cũng dần trở nên phức tạp: “Ngộ nhỡ, xảy ra chuyện lâu ngày sinh tình, như vậy rất phiền toái.”
Khởi động xe, bọn họ bắt đầu rời khỏi nhà ăn, Châu Mỹ Duy ngồi bên cạnh anh ta, hai người ở trong xe không nói thêm gì nữa.
Châu Mỹ Duy trộm nhìn sườn mặt của anh ta, trong lòng có chút bối rối.
Có thể là bởi vì vừa rồi anh ta thuận miệng đề cập đến chuyện ‘mê gái’ hay “lâu ngày sinh tình, theo đó mà nói, hẳn là anh ta đang nói cô tự mình sinh tình.
“Làm gì lại ngây người vậy?” Tới khi hai người xuống xe, Bùi Hưng Nam cố ý đưa tay vò rối mái tóc ngắn của cô.
Châu Mỹ Duy buồn bực: “Này, tóc rối như Vậy, còn nói phải gặp khách hàng, chú ý giữ hình tượng của tôi chứ.”
Xem ra tâm trạng của Bùi Hưng Nam không
tệ: “Cô muốn hình tượng gì, trước kia hình tượng chủ yếu của cô không hề ăn nhập. Cô không phải trợ lý của tôi. Tới bây giờ cô cũng không cần cảm thấy phiền toái.
Bùi Hưng Nam cũng đã tỉnh ý đoán được khúc mắc trong lòng cô gái này, nhẹ nhàng bổ sung một câu.
Ánh mắt Châu Mỹ Duy nhìn về phía anh ta, có chút sợ hãi. Đúng thực là sợ hãi, anh ta đang
quan tâm cô.
Bùi Hưng Nam hài lòng vỗ vỗ mái tóc ngắn màu rám nắng của cô, nói: “Cô đúng là rất phiền phức.”
Châu Mỹ Duy buồn bực theo sau anh ta vào nhà hàng, cô dùng chân giẫm lên cái bóng của anh ta, biết rằng anh ta sẽ không nói những lời
dễ nghe!
Mười một giờ, chính là thời gian dùng bữa trưa.
Tại bệnh viện của thành phố Bắc An, Kiều Bích Ngọc đã xếp hàng một lúc lâu, rốt cuộc cũng đến lượt cô vào khám bệnh.
Bác sĩ đang xem tư liệu bệnh của cô, ngẩng đầu nhìn về người bệnh đang đứng trước bàn
làm việc: “Cô Kiều, tôi đã xem qua một ít bệnh án
trước kia của cô, xét tình huống lúc đó, hẳn là sau khi cô bị sinh non do tai nạn liền lập tức tiếp nhận điều trị tâm lý.
“Tôi không có sinh non.” Kiều Bích Ngọc lập tức đứng bật dậy, có chút kích động.
Vị nữ bác sĩ tâm lý nổi danh thấy tình huống lúc này của cô, lập tức nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, cách diễn đạt của tôi có chút khiến cô hiểu lầm, tôi xin được thứ lỗi.”
“Cô Kiểu, cô ngồi xuống trước đã, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
Là bác sĩ tâm lý nên cô ấy cũng đã gặp rất nhiều ca bệnh kỳ quái liền mở miệng trấn an: “Tôi biết sau chuyện kia đã ảnh hưởng rất lớn tới cô, mặc kệ trước kia vì lý do gì cô không chịu chấp nhận trị liệu tâm lý, nhưng hiện tại là cô chủ động tới tìm tôi. Nếu như cô thật sự muốn có được sự trợ giúp tốt nhất thì cô nên đem những chuyện bí mật trong lòng nói ra, như vậy tôi mới có thể giúp cô.”
“Tôi không cần bất cứ trợ giúp nào, tôi chỉ muốn cô xem giúp tôi rốt cuộc thuốc này có tác dụng phụ là gì? Có phải nó khiến tôi xuất hiện ảo giác hay không?”
Thanh âm của Kiều Bích Ngọc có chút
bướng bỉnh, rất xa cách, rõ ràng cô không muốn nói với người lạ về chuyện của mình. Vừa dứt lời, cô liền lấy lọ thuốc từ trong túi xách của mình đặt lên bàn.
“Đây chính là thuốc lúc trước bệnh viện kê cho tôi, trước kia tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy không thoải mái sẽ dùng. Nhưng gần đây tôi luôn nghi ngờ sau khi tôi dùng thuốc này, đầu óc dần trở nên mơ hồ, cảm thấy không thể phân biệt được thực tại với giấc mơ.”
Chính là trên người cô sẽ thường xuyên xuất hiện một vài “dấu vết:
“Cô Kiều, nếu như tỉnh thần của cô phải chịu áp lực trong một thời gian dài sẽ dễ dàng xuất hiện tình trạng không thể phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thực.”
Bác sĩ tâm lý cầm lọ thuốc nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó lấy ra một viên ngửi thử: “Thuốc của cô là thuốc tốt, loại thuốc này hiện tại chỉ được sản xuất tại Mỹ, trong nước cũng chưa hề nghiên cứu được loại thuốc này, trên lọ thuốc cũng có chứng nhận, tôi nghĩ không hề liên quan tới nó.”
“Vậy ý cô nói, những chuyện kỳ lạ phát sinh trên người tôi, đều thật sự xảy ra, không phải do tôi tưởng tượng ra.”
Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm nói, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Bác sĩ tâm lý đối với những lời vừa rồi của cô càng cảm thấy tò mò: “Có phải đã xảy ra chuyện khó tin đúng không?”
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu, trầm mặc không muốn nói.
Giọng nói của bác sĩ rất nhẹ nhàng chậm rãi, khuyên một câu: “Nếu cô cái gì cũng không sẵn lòng nói, bất luận là ai cũng đều không giúp được cô. Không thì như vậy, cô tiếp nhận trị liệu thôi miên…”
“Tôi không cần làm thôi miên!“ Kiều Bích Ngọc rất nhanh vung tay lên, trong mắt tràn
ngập địch ý cùng cảnh giác.
Bác sĩ tâm lý nhíu mày, cũng phát hiện ra trạng thái tỉnh thần lo âu bất an của cô. Suy nghĩ một lát, mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Cô có
chuyện khó nói đúng không?”
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc thoáng lộ vẻ xúc động.
“Cô cảm thấy chuyện này quá khó khăn, một mình cô không thể giải quyết được, cô rất sợ hãi?”
Bác sĩ tâm lý cực kỳ có thâm niên trong chuyện này, từng bước một dụ dỗ cô.
“Bởi vì cô sợ phải đối mặt với kết quả không tốt, cho nên cô tựa như một người đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật quỳ gối cầu nguyện cho người thân ở bên trong, giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện, cho dù căn bản cô không tin vào thần phật, nhưng cũng chỉ có thể dùng phương thức tuyệt vọng như vậy mà khẩn cầu.”
Cả người Kiều Bích Ngọc trở nên cứng ngắc, nghe thấy những lời này của bác sĩ tâm lý, sắc mặt cô càng ngàng càng lúng túng, giống như sợ đối phương có thể nhìn thấu chính mình.
“Cô Kiều, rốt cuộc cô đang sợ hãi điều gì?”
“Cô không nên trốn tránh, cũng không muốn thử nhìn thẳng vào vấn đề, nó sẽ chỉ làm cho tinh thần của cô càng ngày càng kéo căng, cho đến một ngày nào đó cô không thể chịu được nổi nữa. Cô nên nói với người cô tin tưởng nhất.
Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc đứng dậy rời khỏi văn phòng của bác sĩ tâm lý. Bác sĩ tâm lý cũng theo đó mà đứng dậy, biểu cảm phức tạp nhìn theo bóng dáng của cô, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của Kiều Bích Ngọc.
“Vô dụng thôi. Khi mơ thấy ác mộng tôi đã liều mạng bỏ chạy khỏi mê cung lớn đó, nhưng anh ấy không muốn giúp tôi, tôi chỉ có một mình.”