Cuối cùng, cô ấy vẫn lên xe anh ta và cùng anh về nhà họ Bùi.
Chiếc xe chạy vững vàng, trên xe có ba người, cô và Quan Liên ngồi ở ghế sau, Bùi Hưng Nam lái xe, ngoại trừ Quan Liên vẫn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hẳn học thì trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Châu Mỹ Duy ngồi bên cạnh cửa sổ xe, cô ấy ngây người nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nhưng hai tay đan chặt vào nhau, bán đứng tâm trạng lo lắng bất an của cô ấy.
Quan Liên ở bên cạnh trông rất thảm hại, cô ta bị Kiều Bích Ngọc tát một cái, đầu tóc tán loạn, quần áo xộc xệch, đặc biệt là lớp trang điểm đậm và dày cộp, trông như một bà điên. Đây hẳn là lần đầu tiên Quan Liên bị đối xử như thế này.
Châu Mỹ Duy căng thẳng ngập ngừng nhìn
cánh cửa nhà họ Bùi ở phía trước.
Vậy nên Bùi Hưng Nam muốn cô ấy cùng trở về nhà họ Bùi là anh ta muốn cô ấy xin lỗi Quan Liên hay để cô ta trút giận?
“Cái này, đây là thế nào?” Vừa bước xuống xe, hai cụ nhà họ Bùi đã đi
tới, giật mình khi thấy bộ dạng nhếch nhác của
Quan Liên.
Cha mẹ của Bùi Hưng Nam đều là gia tộc truyền thống. Bọn họ được mời ra nước ngoài để làm giáo sư thỉnh giảng, vừa mới trở về tuần trước.
Châu Mỹ Duy đã tiếp xúc với hai người già này được vài ngày và cảm thấy bọn họ hiểu biết sâu rộng và rất điểm đạm khiêm tốn.
“Cô bị ngã ở đâu?” Mẹ Bùi nhân hậu có chút lo lắng, bà quay
đầu nhìn Châu Mỹ Duy dặn dò: “Trong nhà có hòm thuốc, Mỹ Duy, cháu lấy giúp tôi đi.”
Khuôn mặt của cha Bùi trở nên nghiêm túc, ông nhìn thấy rõ dấu tay in trên má phải của Quan Liên.
Người nhà họ Bùi đều không thích cạnh tranh với người khác, giáo dục con cái càng
không cho phép đánh nhau thô bạo, đặc biệt là con gái.
Tuy Quan Liên đã quen kiêu căng phách lỗi, thế nhưng cô ta rất sĩ diện. Hôm nay bị Kiều Bích Ngọc bắt nạt, mặt cô ta u ám khó coi, nhưng cô ta lại im lặng không nói gì.
Tự nhiên mắng một câu: “Trong nhà có nuôi một người vong ân bội nghĩa, hai người cũng phải cẩn thận!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Bùi cũng nghe được điều gì đó trong những lời này, tuy tính cách Quan Liên không tốt và đã ly hôn với con trai bà, nhưng dù sao cũng
là mẹ ruột của cháu nội bà.
“Mẹ xem vết thương Quan Liên.” Bùi Hưng Nam sắc mặt phức tạp, đột nhiên nói.
Quan Liên rất bất mãn với thái độ của anh ta, có ý cảnh cáo: “Không cần đâu. Bùi Hưng Nam, hôm nay anh nhất định phải giải quyết chuyện này rõ ràng.”
Quan Liên nói xong vẫn kiêu căng ngạo mạn như thường, xoay người rời di.
“Quan Liên đứng lại đó cho tôi!”
Hiếm thấy Bùi Hưng Nam nổi giận đùng
đùng, Châu Mỹ Duy ngạc nhiên nhìn đôi vợ chồng cũ. Cô ấy nghĩ rằng với tính cách hay làm theo ý mình của Quan Liên thì cô ta sẽ bỏ chạy, nhưng cô ta lại thực sự dừng lại.
Hóa ra Bùi Hưng Nam cũng có thể trừng trị được cô vợ cũ phách lối này.
Hay nói cách khác, hóa ra người phụ nữ Quan Liên này cũng sẽ nghe lời anh ta.
Cảm giác này rất kỳ lạ, Châu Mỹ Duy cúi đầu, lồng ngực có chút ngột ngạt không thể giải thích được.
Mẹ Bùi dường như đã quá quen với cách Bùi Hưng Nam và Quan Liên ở chung, bà bước đến, kéo tay Quan Liên, đưa cô ta vào nhà và kiểm tra
vết thương cho cô ta. “Cô theo tôi vào thư phòng.”
Bùi Hưng Nam nhìn cô ấy chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi Châu Mỹ Duy cúi đầu như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó. Anh ta nói một câu, cô ấy mới thành thật bước từng bước đi theo.
“Cứ nói những gì con muốn.”
Giọng nói trầm ấm của cha Bùi đột nhiên phát lên sau lưng hai người bọn họ.
“Cha, con sẽ xử lý chuyện này.” Bùi Hưng Nam không quay đầu lại, có chút cáu kỉnh nói.
Châu Mỹ Duy không dám nói ra, từ tận đáy lòng cô ấy rất thích hai cụ nhà họ Bùi, có lẽ nhà bọn họ không có con gái nên cha Bùi trông rất nghiêm khắc nhưng thực ra lại rất mềm lòng.
Theo anh ta đi vào thư phòng, Châu Mỹ Duy đứng ở trước bàn làm việc, mím môi, ngập ngừng nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi… xin lỗi.”
Cuối cùng cô ấy vẫn xin lỗi.
Tuy cô ấy cảm thấy mình không sai nhưng trong cuộc đời cô ấy chỉ cần có sai sót xảy ra thì cô ấy sẽ là người phải nhận lỗi.
Kiều Bích Ngọc đánh Quan Liên thực sự ra cũng là vì cô ấy.
“Cô không cần xin lỗi, tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Bùi Hưng Nam cầm bút viết gì đó, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén và phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhút nhát của cô ấy. Anh ta không nói gì đáng trách, chỉ là hơi lạnh lùng.
Sau đó anh đưa một tờ giấy cho cô ấy: “Cái này đưa cho em, sau này em dùng để chỉ tiêu.”
Châu Mỹ Duy nhìn tờ séc 350 triệu trước mặt, nghe anh ta sa thải cô ấy với giọng điệu rất bình tĩnh, cô ấy đứng sững lại nhìn anh ta một cách ngu ngốc.
“Ý anh là tôi đã gây rắc rối cho anh, nên anh cảm thấy…”
Châu Mỹ Duy đã cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với anh ta, nhưng thật ra một nỗi chua xót trong lòng khiến cô ấy rất khó chịu.
“Tôi biết mình phải chịu trách nhiệm rất lớn về chuyện của ngày hôm nay. Tôi không nên tranh cãi với Quan Liên, tôi nên chạy ngay khi nhìn thấy cô ấy… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm phiền anh. Tôi chỉ muốn đến đó mua quà giáng sinh cho Thanh Tùng.” Từ trước đến nay, cô ấy là người dễ khóc, cô ấy nói mà giọng đã có chút nghẹn ngào.
Mấy ngày nữa chính là lễ Giáng sinh, Bùi Thanh Tùng rất háo hức, cậu bé cứ quấn lấy cô ấy nói phải ăn bữa tối Giáng sinh, phải đi cắt một cây thông Noel mang về nhà, còn muốn cùng cô trang trí và ăn mừng.
Trước đây cô ấy đã chủ động nói về việc từ chức, nhưng bây giờ…
Bây giờ đột nhiên, cô ấy không muốn di.
Châu Mỹ Duy không biết ý nghĩa của sự tồn tại của mình trong nhà Bùi là gì, có lẽ cô ấy cũng chỉ là một người giúp việc, do ban đầu không cam lòng, rồi thầm yêu anh ta, rồi muốn trốn tránh, và cuối cùng thực sự không muốn rời di.
Dù không có danh phận, chỉ cần chăm sóc hai người bọn họ như vậy thì cô ấy cũng rất vui. Đôi khi cô ấy cảm thấy mình thật ngu ngốc, mất hết tự trọng, cô ấy cũng không dám nói với Kiều Bích Ngọc, cô ấy cảm thấy mình rất hèn mọn.
Cô ấy nguyện ý, bởi vì cô ấy thích bọn họ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ làm điều gì xấu.
Thật sự, thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác chứ đừng nói là tiểu tam.
Châu Mỹ Duy cúi đầu, khóe mắt đầy nước
mắt, cố giữ để nó không rơi xuống.
Bùi Hưng Nam dường như không nhìn thấy cô ấy, anh ta bước nhanh ra ngoài, sau đó mang vào một hộp đồ chơi domino lớn.
Châu Mỹ Duy hít mũi một cái giả vờ rằng mình không sao.
Nhìn thấy anh ta cầm trên tay món đồ chơi domino khổng lồ này, cô không biết anh sẽ làm
gì, nhưng trong giây tiếp theo, cô đã hiểu.
“Châu Mỹ Duy, tôi biết rằng cô đến làm việc tại nhà Bùi để giúp Kiều Bích Ngọc nghe ngóng tin tức.”
Đôi mắt anh trong veo, kính gọng bạc, dưới ánh đèn phản chiếu, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng.
“Bất kể rốt cuộc cô ở lại chăm sóc chúng tôi là vì mục đích gì, ngay tại đây, tôi muốn nói với cô một tiếng cảm ơn. Nhưng tôi hy vọng cô hiểu rằng quan hệ giữa tôi và cô chỉ là người chủ và người làm, không có bất kỳ khả năng nào khác.”
Thật ra anh ta đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy dành cho anh ta. Người đàn ông này đã sớm biết cô ấy thích anh ta.
“Giữa cô và Quan Liên, chúng tôi sẽ chỉ chọn Quan Liên. Dù Quan Liên có không xứng đáng đến đâu thì chúng tôi cũng sẽ tha thứ cho cô ấy… Còn Bùi Thanh Tùng thì chỉ thích quà của
mẹ nó. Cô tự cầm lấy cái này đi.
Châu Mỹ Duy giật mình, một sự sỉ nhục khó chịu, giống như bị đùa giỡn. Anh ta đang cười nhạo tâm ý của cô ấy một cách trần trụi. Mọi sự quan tâm của cô ấy đều không đáng một đồng và thậm chí còn khiến bọn họ cảm thấy rất phiền phức.
Người đàn ông này đã nói thẳng như vậy rồi, cô ấy thật sự không còn mặt mũi nào mà ở lại nơi này.
Châu Mỹ Duy muốn mình ngẩng cao và bước nhanh đi khỏi đây, nhưng cô ấy thấy mình
rất vô dụng, lúc này cô ấy không làm được.
Cô ấy chỉ nghẹn ngào, không nói một lời, đưa tay nhận món quà Giáng sinh, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng tay cô ấy run rẩy và không cầm chắc được, quân cờ domino nặng nề này rơi vào giữa hai người. Bùm một tiếng, cô đoán chắc một vạn quân cờ domino nhỏ bằng gỗ bên trong đã lộn xộn.
Đây là món quà cô ấy chọn sau khi suy nghĩ rất lâu, giá cả cũng không đắt nhưng cô ấy đã nghiêm túc suy nghĩ nhiều ngày rồi.
“Vì sao lại bị thương?” Đột nhiên, ở cửa có một bóng người nhỏ bé chạy vào.
Giọng nói ngây thơ khiến cô ấy sợ hãi, Châu Mỹ Duy không kìm được nữa, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, không cầm theo séc và quà rơi trên sàn nhà.