“Chị dâu đâu?”
Gần bảy giờ, tất cả mọi người nhà họ Quách đều ngồi trước bàn ăn dài chờ dùng bữa, không khí nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười.
Dì Phương chỉ dẫn người giúp việc đặt đồ ăn ngay ngắn lên bàn, món ăn hôm nay phong phú hơn bình thường, sau cùng còn đặt một cái bánh sinh nhật ba tầng lên bàn. Thế nhưng vẻ mặt của tất cả mọi người lại bị câu hỏi nghi ngờ “Chị dâu đâu?” của Quách Thanh Châu làm cho thay đổi.
Hôm nay là sinh nhật của Quách Thanh Châu, Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam cũng bị gọi qua góp vui. Thật ra đây là ý của ông cụ Quách, bởi vì lúc trước nhà họ Quách đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui, hơn nữa đại thọ tám mươi tuổi năm nay của ông cụ cũng bị bỏ lỡ, vì thế mượn ngày sinh nhật của Quách Thanh Châu để thả lỏng tâm trạng một ít.
Nhưng Quách Thanh Châu nghiêm túc ngồi trước bàn ăn, sau đó nhìn xung quanh một hồi lâu bèn phát hiện trong nhà thiếu một người, do dự rất lâu mới sợ sệt hỏi sao chị dâu của cô ta không có mặt.
Giờ khắc này, vẻ mặt mọi người giống như không biết phải trả lời với cô ta thế nào.
Quách Thanh Châu bị tự kỷ, suy nghĩ cũng vô cùng đơn thuần. Hôm nay ông cụ Quách cố ý mặc một bộ trang phục đầy không khí vui mừng, nghe thấy cô ta đơn thuần nói ra thắc mắc của mình thì vẻ mặt cũng không nhịn được mà trầm xuống.
“Kiều Bích Ngọc không phải chị dâu của cháu.”
Giang Mỹ Linh tàn nhẫn liếc nhìn con gái một cái, khí chất đoan trang cao quý nhưng lời nói đầy rét lạnh: “Sau này không được gọi cô ta là chị dâu, cô ta không đủ tư cách.”
Quách Thanh Châu bị mẹ khiển trách, dường như ánh mắt hơi hoảng sợ mà có chút co rút lại, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Cô ta giống như là một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lầm, cúi đầu, dáng vẻ có vẻ bất an câu nệ.
“Bác gái, Thanh Châu không hiểu chuyên,
một lát nữa cháu sẽ nói chuyện với em ấy.” Hà Thủy Tiên cũng có mặt, thấy không khí có hơi cứng nhắc thì lập tức mỉm cười lên tiếng hoà giải.
“Tối đó Kiều Bích Ngọc đã rời khỏi nhà họ Quách, cô ta còn hại chết con cháu nhà họ Quách chúng ta. Lúc trước cô ta mang thai chúng ta luôn cẩn thận chăm sóc cô ta nhưng bây giờ cô ta lại gây ra chuyện gì cho nhà họ Quách, vì thế người như cô ta không có tư cách ở lại” Giang Mỹ Linh rất chán ghét Kiều Bích Ngọc, vừa nhắc đến cô thì vẻ mặt đã trở nên đầy hung dữ và nham hiểm.
“Không phải, chị dâu nói chị ấy sẽ không đi..“ Quách Thanh Châu đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng phản bác lại.
Ánh mắt của Giang Mỹ Linh đầy âm hiểm sắc bén: “Thanh Châu, từ khi nào mà con trở nên không nghe lời như thế!” Lời này khiến cho Quách Thanh Châu hoảng sợ ngậm chặt miệng, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, hôm nay là sinh nhật Thanh Châu đấy”
Ông cụ Quách thiên vị cháu gái, nhìn về phía Giang Mỹ Linh. Trong giọng nói khàn khàn già
nua đầy uy nghiêm lạnh lùng còn ẩn chứa một phần chột dạ, ông ấy cũng không muốn nhắc đến chuyện tối hôm đó.
Mọi người lập tức trở nên im lặng, nghiêm
túc ăn cơm.
Hà Thủy Tiên ngẫu nhiên nhìn sang Quách Cao Minh, phát hiện vẻ mặt anh vẫn như thường, dường như không có hứng thú với chuyện mà bọn họ vừa nói, cử chỉ ưu nhã cầm dao nữa cắt thịt bò.
Bùi Hưng Nam là khách được mời đến, có một vài lời đương nhiên không tiện nói nhưng trước khi bữa tối sắp kết thúc, anh ta lại nói một câu khá bất ngờ: “Giữa trưa hôm nay Kiều Bích Ngọc bị lạc đường.”
Một câu này làm cho không khí khó khăn
lắm mới hoàn hoãn được lại trở nên cứng nhắc.
“Cô ấy làm sao vậy?“ Lục Khánh Nam là người đầu tiên hỏi rõ.
“Thời gian này cô ấy vẫn luôn sống nhờ trong nhà bạn là Châu Mỹ Duy, nghe nói vào trưa này, mẹ Châu Mỹ Duy đuổi cô ấy ra ngoài.” Bùi Hưng Nam dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói.
“Cao Minh, anh có nghe tin tức gì của cô ấy không?”
Quách Cao Minh đã ăn xong thịt bò trên đĩa của anh, đặt dao rĩa xuống, cầm ly nước lọc lên uống rồi ngẩng đầu nhìn Bùi Hưng Nam. Gương mặt của Hà Thủy Tiên ngồi bên cạnh trông có vẻ rất tệ, cô ta mím môi, muốn nói gì đó để chuyển đề tài.
Dì Phương vẫn luôn đứng trong góc phòng ăn chờ hầu hạ, vì thế cũng nghe được cuộc nói chuyện ở trên bàn ăn. Vẻ mặt dì Phương trở nên đầy phức tạp nhìn thoáng qua Hà Thủy Tiên, hơi cúi đầu xuống, trong lòng bà ấy cũng hiểu rõ Hà Thủy Tiên không muốn giúp Kiều Bích Ngọc.
“Ngu ngốc!”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam đầy giận dữ, không còn hứng thú với thức ăn ngon trên bàn, đẩy một miếng sườn về lại mâm rồi tức giận mắng: “Kiều Bích Ngọc đúng là ngu ngốc mà, đã bị đuổi đi rồi, chẳng lẽ liều chết không đi sao.”
Anh ta cũng không rảnh màng đến phép lịch sự, đứng dậy khỏi bàn ăn rồi nói với ông cụ Quách một tiếng: “Ông nội, cháu có việc đi trước, mọi người từ từ dùng bữa.”
Người giúp việc đứng phía sau lập tức kéo ghế ra cho anh ta, Lục Khánh Nam quay đầu lại
nhanh chóng nói một câu với Quách Thanh Châu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Anh ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Những người trên bàn ăn im lặng không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Lục Khánh Nam đang vội vàng rời đi. Anh ta đi đâu, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhưng dường như bọn họ rất ăn ý với nhau, tất cả đều không nhắc lại cái tên “Kiều Bích Ngọc” này nữa. Ngoại trừ ánh mắt Hà Thủy Tiên thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Mục Chi Quân thì những người khác cứ như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Dì Phương cắt bánh sinh nhật cho bọn họ, mọi người đều yên lặng ăn vài miếng, trong lòng
đều có suy nghĩ riêng.