“Bánh ú này em tự tay gói à?”“
Đột nhiên Quách Cao Minh mở miệng, liếc
mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe môi khẽ
nhếch lên cười khẽ, dường như có chút khó tin.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên có chút hối hận vì
đã làm mấy thứ này, dù sao thì bọn họ cũng sẽ
không thích.
Cô do dự đáp: “Vâng.”
“Bánh ú xấu như vậy, tuyệt đối là sản xuất
số lượng có hạn, chỉ có một nhà có.”
Lục Khánh Nam nhỏ giọng nói mát, nhưng
trong lời nói cũng không có quá nhiều ghét bỏ,
Kiều Bích Ngọc liếc anh ta, hai người rất ngây
thơ trừng nhau.
Quách Cao Minh ngồi yên, đăm chiêu nhìn
biểu cảm phong phú trên mặt bọn họ, cau mày,
nghĩ tới một việc.
Ông cụ Quách luôn im lặng, ông ấy đặt tách
trà xuống, nhìn Kiểu Bích Ngọc một lúc lâu, rồi
quay người gọi quản gia mở bánh ú ra, lấy bát
đũa tới để mọi người cùng nhấm nháp.
Thật ra lúc Kiều Bích Ngọc nghe ông cụ mở
miệng, cô có chút giật mình.
Từ khi Quách Cao Minh bị tai nạn xe lần
trước, ông cụ cũng có chút bài xích cô, thái độ
với cô rõ ràng đã trở nên lạnh lùng xa cách.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Quách Cao Minh, cái này… Ban đầu nó là
hình tam giác đấy, sau đó các góc không được
gói cẩn thận, lần đầu tiên lúc hấp xong không
chín hết, hơn nữa em nhìn thấy có gạo lòi ra, vì
vậy dứt khoát vo tròn. Kiểu Bích Ngọc rất
quýnh.
Chiếc bánh ú hình tròn độc nhất vô nhị trên
bàn được người giúp việc cắt thành miếng nhỏ,
Quách Cao Minh dùng đũa gắp một miếng bỏ
vào miệng, một lúc lâu không nói gì.
“Mùi vị thế nào?”
Kiều Bích Ngọc nhích mông, ghé sát vào
anh hơn, giọng nói có chút căng thẳng.
“Rất ngon.” Quách Cao Minh đặt đũa xuống,
sờ đầu cô an ủi.
Kiều Bích Ngọc rất kích động, đây là lần đầu
tiên cô làm bánh ú, có lẽ cô cũng có tiềm chất
làm vợ hiền.
Lục Khánh Nam thấy cô kích động như vậy,
đảo mắt khinh thường, vì lý do an toàn, anh ta cố
ý chọn miếng nhỏ nhất bỏ vào miệng, lập tức im
lặng.
“Cao Minh, anh không thể nói dối cô ấy.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam đau khổ, liều mạng
uống nước, đúng là bánh ú đã chín, nhưng Kiều
Bích Ngọc chết tiệt lại bỏ rất nhiều muối, mặn
chết rồi.
“Không ai bảo anh ăn.” Kiểu Bích Ngọc theo
thói quen nói móc anh ta.
Lục Khánh Nam làm gì khách sáo với cô, lập
tức muốn chê bai khả năng nấu nướng cực tệ
của cô, nhưng Quách Cao Minh lại dặn một câu:
“Tới phòng bếp, giúp anh làm một ly nước trái
cây.”
Kiều Bích Ngọc nhướng mày, cô biết anh cố
ý đẩy mình đi, không quan tâm đứng dậy vào
phòng bếp.
Nhưng Kiều Bích Ngọc không ngờ rằng Hà
Thủy Tiên lại vào phòng bếp với cô, hình như có
chuyện sắp xảy ra.
“Chuyện gì thế?”
Kiều Bích Ngọc quay người nhìn người phụ
nữ mặc bộ đồ đắt tiền được đặt may riêng, hỏi
thẳng.
Hà Thủy Tiên nhìn đôi mắt sáng ngời của cô,
có chút giật mình.
Cô ta lập tức phì cười một tiếng: “Tôi biết đại
khái Cao Minh thích gì ở cô rồi.” Cô ta dừng một
chút, ý cười trên mặt lại hàm xúc không rõ.
“Phụ nữ đầu óc đơn giản sẽ khiến anh ấy
cảm thấy thoải mái, nhưng, cũng sẽ khiến anh ấy
cảm thấy rất mệt mỏi. Cô sẽ liên lụy anh ấy, bởi
vì cô không giúp được bất cứ thứ gì”
Kiều Bích Ngọc hơi tức giận, cắn răng ngắt
lời cô ta: “Cô Hà, cô đừng nói nhiều đạo lý đao to
búa lớn với tôi như vậy, đầu óc tôi đơn giản, nghe
không hiểu đâu.”
Kiều Bích Ngọc cực kỳ ghét câu “Đầu óc
đơn giản” kia, quản lý cấp cao trong tập đoàn,
toàn tự cho là đúng.
“Thật có lỗi, có lẽ gần đây vừa được gọi về
nước để bồi dưỡng người mới nên quen thuyết giáo.”
Giọng điệu của Hà Thủy Tiên nói xin lỗi nghe
rất chân thành, hơn nữa nụ cười của cô ta rất
thân thiện: “Suýt chút nữa tôi đã quên, bình
thường Cao Minh cũng không nỡ dạy dỗ cô, có
lẽ cô rất phản cảm, thật ra tôi không cố ý.”
Kiều Bích Ngọc nhếch môi, không nói gì.
Người phụ nữ này, làm vậy có phải giả bộ
hay không, có đôi khi cô cũng không phân biệt được.
“Phải rồi, Bích Ngọc, thật ra tôi có một việc
muốn nhờ cô giúp.“ Cô ta tiến lên một bước, vô
cùng tự nhiên kéo tay Kiều Bích Ngọc, giống như
bạn bè thân thiết: “Lần trước ở sảnh khách sạn…
Gần đây tâm trạng của Quan Liên không tốt, vì
vậy cô ấy mới nhất thời xúc động nói mấy câu
khó nghe, hi vọng cô đừng để bụng nhé.”
“Ô người phụ nữ đó là vợ của Bùi Hưng
Nam. Nhớ tới việc này, trong lòng Kiều Bích
Ngọc nổi bão, nghiến răng nói hết: “Cô ta nói tôi
vì đơn đặt hàng, tiếp khách gì đó, sau đó còn nói
là tôi mang thai con hoang.”
Trong lúc nói chuyện, Kiều Bích Ngọc rút tay
về, lùi về sau nửa bước, không muốn giả vờ với
cô ta.
Giọng điệu cô lạnh lùng: “Cô Hà, nói hết đi,
thật sự đầu óc của tôi không thông minh bằng
các người, có phải bạn thân của cô gặp chuyện
gì hay không, nói thật, đừng mong tôi sẽ giúp đỡ,
tôi chỉ biết hả hê đứng nhìn mà thôi.”
Sắc mặt Hà Thủy Tiên hơi trầm xuống, có
mấy câu, Kiều Bích Ngọc nói quá rõ ràng, cô ta
nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
“Cô cũng biết rồi đấy, Quan Liên là vợ của
Bùi Hưng Nam, giữa bọn họ còn có một đứa con
trai năm tuổi, xây dựng gia đình cũng không dễ
dàng gì, vì vậy tôi cảm thấy, nếu như chỉ vì một
câu hôm đó của Quan Liên mà khiến bọn họ ly
hôn, đứa bé mất đi gia đình hoàn chỉnh, cũng có
chút thất đức.”
“Quan Liên mắng tôi, cuối cùng biến thành
tôi vô đạo đức à?”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy có chút buồn cười,
nhìn thẳng vào cô ta: “Bọn họ ly hôn hay không,
có liên quan gì tới tôi.”
“Quách Cao Minh tạo áp lực với Bùi Hưng
Nam, bên phía nhà họ Bùi chủ động đề xuất cắt
đứt quan hệ với Quan Liên. Cô nói với Cao Minh
một chút đi, bảo anh ấy đừng… Giọng nói của
Hà Thủy Tiên có chút phức tạp.
Kiều Bích Ngọc hơi bất ngờ, nhưng ngày đó
quả thực Quách Cao Minh nghe thấy câu “Con
hoang” của Quan Liên không liên quan tới cô,
mắng con trai cô nhất định sẽ không được yên.
“Sao lại kêu tôi đi nói, cô Hà, chẳng phải cô
vẫn luôn hiểu anh ấy sao?”
Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc có chút độc ác
mà muốn trút giận một chút: “Cô trực tiếp đi
khuyên anh ấy di, thật ra tôi và Quách Cao Minh
không có tình cảm gì.”