“Rầm” một tiếng.
Kiều Bích Ngọc sầm mặt từ trong xe bước
ra, trút giận mà đóng sầm cửa.
Sắc mặt của người đàn ông trong xe cũng
không tốt.
Quách Cao Minh hung dữ nhìn cô băng qua
đường cái: “Kiều Bích Ngọc.“ Anh nghiến răng vô
cùng tức giận gọi cô một tiếng, nhưng bước
chân của người phụ nữ phía trước càng nhanh
hơn, hoàn toàn không muốn để ý tới anh.
Đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang xanh.
Những chiếc xe ở phía sau liên tục ấn còi
“bíp bíp bíp” những âm thanh phiền lòng này
càng khiến anh bực bội tức giận.
Khu vực xung quanh khá yên tĩnh, thuộc
vùng ngoại ô, phía trước bên phải cách đó
khoảng một trăm mét có một công viên cũ nhỏ
thô sơ bỏ hoang, cô đi không xa, Kiều Bích Ngọc
ngồi trên ghế đá dưới một bóng cây, hờn dỗi.
Anh hung dữ nhìn chằm chằm bóng người
quen thuộc kia, nhanh chóng khởi động xe, chạy
về phía đó.
Nhưng lúc Quách Cao Minh xuống xe, đột
nhiên trong đầu truyền tới một cơn đau.
Lông mày của anh nhíu chặt, tay vô thức ôm
đầu, muốn giảm bớt một xíu đau đớn, nhưng do
vai phải bị thương nên thoáng cái mất trọng tâm
ngã về phía vô lăng, tay trái lập tức chống
xuống, khuỷu tay đập vào còi xe.
“Bíp” một tiếng.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, rất chói tai.
Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở phía trước hờn
dỗi bị tiếng tiếng còi phía sau dọa sợ tới mức kêu
to một tiếng, quay đầu lập tức nhận ra xe của
Quách Cao Minh.
Bởi vì kính xe không nhìn rõ từ bên ngoài,
Kiều Bích Ngọc chỉ cảm thấy anh cố ý nhấn còi
giục mình.
“Tôi không về.” Cô đen mặt hét với chiếc xe
một tiếng.
“Tôi không cần anh lo.”
Đầu đau như muốn nứt ra, miễn cưỡng dựa
vào ghế, âm thầm điều chỉnh hơi thở, lại nghe
thấy người phụ nữ trước mặt đối chọi la lên, lập
tức đầu của Quách Cao Minh càng đau hơn, quả
thực cực kỳ tức giận.
Nhưng khoảng năm phút sau, chiếc xe thể
thao màu đen số lượng giới hạn kia đã chạy đi
như bay.
Kiều Bích Ngọc liếc mắt, nhìn bóng chiếc xe
kia nhanh chóng biến mất, mím môi, ánh nắng
xuyên qua kẽ lá chiếu lên gò má trắng nõn của
cô, lông mày thanh tú cau lại, tâm trạng nặng nề
và có chút mất mát.
“Muốn đi thì đi đi, ai thèm để ý tới anh chứ.”
Cô có chút tức giận khẽ chửi bới theo hướng
chiếc xe chạy đi, giờ phút này cô cũng không
biết mình đang giận cái gì.
“Khốn kiếp, mở miệng đã dạy bảo tôi, tôi
đâu có làm chuyện gì xấu, tôi chỉ muốn biết…”
Một mình ở trong cái công viên cũ bị bỏ
hoang này lằng lặng hờn dỗi, có vẻ hơi ngớ ngẩn
tự lẩm bẩm, cô cũng không muốn khó chịu như
vậy, anh là đàn ông mà, anh xuống xe dỗ cô một
xíu không được hả, anh là cậu chủ nhà họ
Quách, nhưng cô cũng có nhân quyền.
Gả cho một tảng băng chết tiệt, cả ngày chỉ
biết nổi giận với cô.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc đầy bực dọc, bây
giờ là hai giờ chiều, giữa trưa hè nắng chói
chang, hứng nắng như vậy, cơn giận càng lớn
hơn.
Mà lúc này, cậu Lục vô tội cầm điện thoại,
gần đây anh ta cũng cảm thấy tính tình của
Quách Cao Minh cực kỳ khó chịu, lúc này lại phải
hứng đạn.
“Cô ấy ở công viên Nhã Thanh ở khu giải
phóng cũ Chiến Thành.”
“Cao Minh, tại sao anh không đưa cô ấy về…
Tôi biết rồi, tôi tới xem cô ấy ngay đây.” Giọng nói
bên kia đầu điện thoại âm u, khiến Lục Khánh
Nam sợ tới mức lập tức nhận lời.
“Cậu Lục, cậu về sớm như vậy hả?“ Hôm
nay là cuối tuần, cậu Lục là một người ham chơi,
sao lại rời sân sớm như vậy.
“Đi đón người.”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này tùy tiện tìm người
khác làm thay là được rồi.
“Tôi sợ các người không đón được” Lục
Khánh Nam có chút tức giận.
Xem ra tám mươi phần trăm là hai vợ chồng
kia lại cãi nhau rồi, sau đó Quách Cao Minh thực
sự không thể mặc kệ cô.
Lục Khánh Nam lại ghi hận Kiều Bích Ngọc
thêm mấy phần, “Gian phi” cả ngày chỉ biết hại
nước hại dân.
Anh ta rất không tình nguyện buông bài
xuống, từ câu lạc bộ đến khu giải phóng cũ
Chiến Thành, vì khoảng cách xa, cộng thêm cuối
tuần dân đi làm ra ngoài chơi làm kẹt xe, khoảng
hơn ba giờ chiều Lục Khánh Nam mới tới công
viên mà Quách Cao Minh nói.
“Kiểu Bích Ngọc không có ở công viên ”
Lục Khánh Nam lái xe qua một bên, trực tiếp
xuống xe, dạo quanh công viên nhỏ cũ bị bỏ
hoang này một vòng, nhưng không nhìn thấy
người mà mình muốn tìm.
Lục Khánh Nam gọi điện thoại cho Quách
Cao Minh, giọng nói của anh ta rất tức giận:
“Cao Minh, tôi biết anh rất chiều cô ấy, nhưng
bình thường dạy dỗ vẫn nên dạy dỗ, tôi thấy lúc
cô ấy vừa gả cho anh vẫn rất quy củ, bây giờ mới
qua nửa năm, sao anh lại để cho cô ấy kiêu ngạo
như thế.”
“Bây giờ ngay cả điện thoại cô ấy cũng
không nghe máy, xem tính tình của cô ấy kìa,
được chiều sinh hư.”
Lục Khánh Nam nhân cơ hội tàn nhẫn phê
bình cô một trận, còn muốn Quách Cao Minh
nghĩ lại, nhất định phải dạy vợ, lỡ như sau này
người phụ nữ kia coi trời bằng vung thì sao.
“Điện thoại của cô ấy ở chỗ tôi.” Giọng nói
Quách Cao Minh lạnh lùng, nặng nề nói một câu.
Vừa nấy ở trên xe cãi nhau với Kiều Bích
Ngọc một trận, đột nhiên cô xuống xe, ngay cả
túi xách và điện thoại cũng không mang theo.
“Cậu đến căn hộ số C205 ở chung cư Họa
Cầm phía trước.”
Giọng nói của Quách Cao Minh không quá
sốt ruột, lạnh nhạt dặn một câu.
Mà lúc này, một giọng nói cung kính vang
lên sau lưng anh hỏi ý kiến: “Chừng nào mợ chủ
về ạ, mấy món ăn cô ấy thích, chúng tôi đã
chuẩn bị xong rồi.”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam tê liệt, cúp điện
thoại: “Rõ ràng bản thân cũng muốn cô ấy về,
còn gọi tôi ra mặt.”
Tuy rằng Kiều Bích Ngọc to gan lớn mật, la
hét với Quách Cao Minh cả ngày, Lục Khánh
Nam cũng nhìn cô không vừa mắt chỗ nào,
nhưng Kiều Bích Ngọc chưa từng khiến bọn họ
thật sự lo lắng.
“Không phải Kiều Bích Ngọc được Mark đón
về nhà rồi à?”
Đương nhiên Châu Mỹ Duy biết cậu Lục
trước mặt, bình thường rất hay thấy anh ta trên
báo giải trí, bạn của Quách Cao Minh không phải
mấy cậu ấm không phú thì quý cũng chẳng có gì
lạ, nhưng lạ là tại sao anh ta lại quay về tìm Kiểu
Bích Ngọc.
“Kiều Bích Ngọc sao thế?”
Lục Khánh Nam nghe cô ấy nói vậy, không
hoài nghỉ người phụ nữ này bao che nữa, lập tức
mặt mày nghiêm túc.
“Cao Minh, Kiểu Bích Ngọc không trở về
chung cư tìm bạn mình.”
Anh ta vội vã gọi lại cho Quách Cao Minh.
Người đàn ông bên kia đầu dây điện thoại
đang ở trong phòng sách ký một vài văn bản,
nghe Lục Khánh Nam nói, bút máy trên tay bị
anh đặt xuống, lập tức đứng dậy.
“Cử người đi tìm xung quanh.”
Anh nghĩ, cô đang cáu kỉnh, có lẽ cố ý
không muốn để anh tìm cô, nhưng… Nói cho
cùng, anh vẫn rất lo lắng.
Vốn dĩ ban đầu cũng chỉ cảm thấy Kiều Bích
Ngọc đang giận dỗi, nhưng sau khi Lục Khánh
Nam trực tiếp phái người đi tìm liền trở nên bất an.
“Xung quanh công viên rất vắng vẻ, không
có cửa hàng, ngoại trừ con đường cái hai bên ra
thì bình thường gần như không có người qua lại.”
“Chung cư Họa Cầm gần công viên này nhất
cũng cách mười cây số, trên người Kiều Bích
Ngọc không có túi tiền, không có điện thoại, cô
ấy không thể đi bộ về chung cư Họa Cầm tìm
bạn mình được.”
“Camera trên con đường cái duy nhất kia
không quay tới chỗ này, công viên này nằm trong
điểm mù.”
Từ bốn giờ chiều bắt đầu rầm rộ phái người
tìm kiếm, mãi cho tới sáu giờ mặt trời lặn.
Quách Cao Minh và đám người cấp dưới tới
công viên cũ bị bỏ hoang này, anh đứng lặng
dưới tán cây, đôi mắt phức tạp nhìn ghế đá trống rỗng.
“Xung quanh đây cũng không có dấu vết
giãy giụa đánh nhau, tôi đoán cô ấy chủ động rời khỏi.”
“Chủ yếu là chỗ này quá hẻo lánh, tại sao cô
ấy cố tình xuống xe ở đây.”
Bên tai là những giọng nói lo lắng ầm ï, sắc
trời cũng bắt đầu u ám, tỉa nắng cuối cùng của
chiều tà kéo dài cái bóng của Quách Cao Minh.