“Vết thương trên người Cao Minh còn chưa lành, nhờ cô chăm
sóc anh ấy nhé.”
Đám người Quách Cao Minh phải về nước, Hà Thủy Tiên và một
vài quản lý cấp cao từ chỉ nhánh ở Seattle đến tiễn, cô ta mỉm cười
nhìn Kiều Bích Ngọc trước mắt, giọng nói ôn hòa trong trẻo, giọng
điệu tự nhiên.
Nhưng những lời này, người khác nghe thấy cứ cảm thấy hơi lạ.
Hà Thủy Tiên, nhờ cô chăm sóc Quách Cao Minh.
“Ừ, tôi biết rồi.“ Trên mặt Kiểu Bích Ngọc cũng không có quá
nhiều biểu cảm, khẽ gật đầu.
“Thủy Tiên, câu này của cô nói sai rồi.”
Lục Khánh Nam cũng đi chung với bọn họ, anh ta vừa nói ra, nụ
cười trên mặt Hà Thủy Tiên lập tức cứng đờ.
“Chị dâu của chúng tôi, bát tự cực âm, trời sinh đã là sao chổi,
chuyên gây họa cho nhân gian, theo như tôi thấy, chúng ta đừng
trông mong cô ấy chăm sóc Cao Minh, lần trước cô ấy còn trói y tá
người ta lại.”
“Lục Khánh Nam đáng chết, anh nói tôi là sao chổi gì đó.”
Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc tối sầm, trừng mắt nhìn anh ta, nếu
không phải có Quách Cao Minh ở bên cạnh, nhất định cô sẽ đạp tên
họ Lục kia mấy cước, cho anh ta chừa cái tội nhanh mồm nhanh
miệng.
Quản lý cấp cao của công ty đến tiễn cười khẽ một tiếng, vẻ mặt
cứng ngắc của Hà Thủy Tiên cũng thả lỏng.
Lục Khánh Nam là một người có mánh khóe giao tiếp vô cùng lợi
hại, anh ta dùng “Chị dâu” thừa nhận thân phận của Kiều Bích Ngọc,
đổi “Cô nhờ cậy” thành “Chúng ta đừng trông mong”.
Người lăn lộn trên thương trường, làm sao có thể không có tâm cơ.
Trên mặt bọn họ tươi cười, nhưng trong lòng lập tức rõ vài việc,
một người phụ nữ được người bên cạnh Quách Cao Minh chấp nhận
như thế, cũng có nghĩa là bọn họ cũng phải thừa nhận cô.
“Đăng ký.”
Tay trái của Quách Cao Minh ôm eo cô hơi siết lại, nhắc nhở một câu.
Những người còn lại nói mấy câu như “Thuận buồm xuôi gió, giữ
gìn sức khỏe” lấy lòng, không dám trì hoãn thời gian của anh nữa,
đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
“Thật ra một người phụ nữ dù thành công trong sự nghiệp như
thế nào, cũng không bằng…“ Một ông lão khoảng năm mươi tuổi bên
cạnh Hà Thủy Tiên nhìn hai bóng người kề vai sát cánh phía trước
bằng ánh mắt sâu xa, cười không rõ ý: “Không bằng tìm một người
đàn ông yêu thương mình, sống thoải mái, không mệt mỏi như chúng ta”
Hà Thủy Tiên mặc một bộ vest váy màu xám nhạt, phối với áo sơ
mi màu hồng cánh sen tươi đẹp, chín chắn xinh đẹp, đứng ở chỗ
thông gió của sân bay, gió hơi mạnh khiến tóc mái trên gương mặt
trang điểm tỉnh xảo của cô ta hơi rối.
Trên mặt cô ta giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Dick, ông đừng hiểu
lầm, vừa rồi tôi lỡ lời thôi, ông cũng biết quan hệ của tôi và Cao Minh
mà, bọn tôi không thể nào giống như ông nghĩ… Hơn nữa cô Kiều này
cũng rất xứng đôi với Cao Minh.” Đến cuối, giọng nói của cô ta nhỏ dần.
Kiều Bích Ngọc vừa vào chuyên cơ, vốn định hỏi Quách Cao Minh
về chuyện của Hà Thủy Tiên, nhưng có vẻ anh bận rộn nhiều việc,
dặn tiếp viên hàng không chăm sóc cô rồi lên khoang trên bàn công
việc với Lục Khánh Nam.
Chuyện của công ty, cô không hiểu, Quách Cao Minh cũng không
để cô biết quá nhiều, chẳng hiểu sao tâm trạng của cô hơi chùng
xuống, cô ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ cabin, nhàm chán nhìn mây
trắng bồng bềnh bên ngoài.
“Sao ban nãy không thấy mẹ của Quách Cao Minh và Thanh
Châu.”
Tay phải chống cằm, miên man suy nghĩ một việc, tuy rằng
Quách Cao Minh không nói chuyện với mẹ mình nhiều, nhưng xem ra
quan hệ mẹ con của bọn họ không tốt lắm.
Dù sao cũng mang song thai, Kiều Bích Ngọc hơi mệt, nhắm mắt
lại nhanh chóng ngủ mất.
“Cô Kiều, dậy đi, máy bay tới nơi rồi.”
Không biết qua bao lâu, bên tai có một giọng nói dịu dàng khẽ
gọi cô, lúc này Kiểu Bích Ngọc mới hoàn hồn, thì ra cô đã ngủ suốt
quãng đường.
“Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam đâu?”
Cô mở mắt ra, phát hiện mình còn ở trên máy bay, nhưng cửa
máy bay đã mở, trước mắt chỉ còn một cô tiếp viên hàng không xinh
đẹp.
“Hình như bọn họ có việc gấp nên đi vội.”
Kiều Bích Ngọc nghe cô ấy nói vậy, biểu cảm hơi mất mát.
Có lầm không vậy, cứ thế mà ném mình ở chỗ này, cũng không
thèm nói một tiếng.
“Lúc trước cậu Quách dặn chúng tôi đừng làm phiền cô, không
khí trong cabin hơi ngột ngạt, bên dưới đã có người tới đón cô rồi.”
Tiếp viên hàng không cười đến hơi lúng túng, thực ra máy bay đã đến
nơi nửa tiếng rồi.
Kiểu Bích Ngọc xuống máy bay, liếc mắt đã nhận ra quản gia nhà
họ Quách.
“Cậu Cao Minh kêu tôi tới đón cô.” Quản gia mở miệng giải thích
một câu, rồi mở cửa xe cho cô.
Kiểu Bích Ngọc cảm giác thái độ của quản gia với mình, từ sau
khi Quách Cao Minh bị thương do tai nạn xe, đã không còn thân thiết
nữa, động tác của cô cũng có chút câu nệ.
“Cảm ơn chú.” Kiểu Bích Ngọc nhẹ giọng nói cảm ơn, ngoan
ngoãn ngồi ghế sau.
Tài xế lái xe ổn định về nhà họ Quách, quản gia ngồi ở ghế phụ,
Kiều Bích Ngọc từ phía sau mơ hồ trông thấy lông mày của quản gia
sắp nhíu thành một đường, như đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Cô do dự, chợt nhỏ giọng hỏi: “Trước khi chúng tôi về nước,
Quách Cao Minh đã làm kiểm tra rồi, ngoại trừ chỗ xương gãy chưa
lành ở bả vai ra, những nơi khác đều không có vấn đề gì lớn.“
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy chắc quản gia lo cho vết thương của
Quách Cao Minh.
Thật ra tâm trạng nặng nề của quản gia không liên quan tới cô
quá nhiều, ông ta hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút nặng
nề: “Gãy xương đợi một khoảng thời gian cũng có thể lành, chỉ là
trong đầu cậu Cao Minh…”
Kiều Bích Ngọc hơi hốt hoảng nhìn ông ta, quản gia không nói
câu tiếp theo, ông cụ không cho người khác nhắc tới.
“Tôi biết, tôi chẳng giúp được gì cho anh ấy, nhưng các người có
thể đừng giấu diếm tôi được không, Quách Cao Minh làm sao vậy.”
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút hoảng loạn.
“Vừa rồi anh ấy và Lục Khánh Nam đi trước, có phải anh ấy đã
xảy ra chuyện gì rồi không.”
Quản gia nhìn lo lắng trong mắt cô, tình cảm đó rất chân thật.
“Chỉ là cậu Cao Minh đột nhiên có việc bận.”
Thật ra từ sau lần tai nạn xe kia, bản thân cô cũng cực kỳ áy náy,
cứ cảm thấy Doãn Thành Trung say rượu gây ra tai nạn xe là mình làm
liên lụy tới anh, đặc biệt là không quên được hôm ấy anh thở yếu ớt,
máu từ trán tuôn ra không ngừng.
Đột nhiên, cô rất sợ mất đi anh.
Cầm điện thoại di động, trong lòng thấp thỏm bất an gọi một số.
Cô nhớ, lúc trước anh đã từng gọi cho cô hơn mười cú điện thoại,
bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc ấy tâm trạng của anh cũng giống như cô bây
giờ, cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất.
Vừa tới nhà họ Quách, đúng lúc cú điện thoại thứ năm được
nhận, bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp quen
thuộc: “Đến nhà rồi à?”
Anh hỏi rất tự nhiên.
“Quách Cao Minh, bây giờ anh ở đâu thế?“ Cô chui ra khỏi xe, vội
vàng hỏi.
Quách Cao Minh cầm điện thoại như đang thấy lạ vì sao giọng
điệu của cô lại trở nên nôn nóng như vậy, trong lúc suy nghĩ cũng
không mở miệng.
Cô thật sự sốt ruột: “Quách Cao Minh, rốt cuộc anh bận chuyện
gì, đừng gạt tôi.”
Anh loáng thoáng nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới tiếng
khóc nức nở, Quách Cao Minh hơi giật mình trong giây lát, thản nhiên
nói: “Tôi và Khánh Nam đang tìm một người bạn, tám giờ tối tôi sẽ
về.”
“Nhưng chẳng phải anh đang bị gãy xương à, anh chạy lung tung
khắp nơi như thế làm gì?“
Cuối cùng Quách Cao Minh cũng cúp điện thoại, cầm di động,
biểu cảm hơi phức tạp.
“Sao thế?”
Lục Khánh Nam ngồi trước máy tính, nhìn camera theo dõi hiếu
kỳ ngẩng đầu nhìn anh.
Đột nhiên Quách Cao Minh nói một câu: “Cô ấy làm nũng bảo tôi vê.”