“Rất ngon, thật không ngờ anh cũng thích món này.” Thường Mạn Mạn vừa nói, vừa miệng to ăn.
Tần Phong chỉ dịu dàng nhìn cô, cũng không định trả lời vấn đề của cô, hắn cũng không thể nói cho cô biết hắn không thích, chỉ là bởi vì cô thích nên hắn mới tìm được nơi này, nói như vậy còn không đem cô hù dọa cho chạy mất mới là lạ.
“Mạn Mạn, em ăn đi, không thì lại có người giành ăn với em mất, em xem Khoái Khoái ăn gần hết rồi.” Tần Phong đùa cợt nói. Rồi hắn cầm lấy khăn giấy lau đi phần kem bơ dính bên khóe miệng cô, thật ra thì hắn rất muốn dùng miệng mình lau giùm cô, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt, cho nên chỉ còn cách cố nén nhịn dục vọng mình xuống.
“Ách cám ơn.” Thường Mạn Mạn ngượng ngùng, cầm lấy khăn giấy lau đi.
Thường Khoái Khoái từ đầu tới cuối đều chỉ yên lặng nhìn, khi Tần Phong giúp Mạn Mạn lau miệng, nhóc rất không vui, nhưng sau đó nhóc liền nhanh chóng che giấu loại biểu cảm đó, loại động tác thân mật như vậy, đáng lẽ chỉ có thể để cho người cha mà nhóc còn chưa muốn thừa nhận kia làm. Mặc dù người đàn ông này đã từng cứu nhóc, nhưng tận sâu trong đáy lòng, nhóc rất muốn cha cùng mẹ về bên nhau.
“Ăn xong rồi, hai người có muốn đi chơi tiếp không?” Tần Phong mặt không biến sắc, gợi ý đề tài.
“Ách còn chưa nghĩ tới, con trai, con có muốn đi đâu chơi không?” Thường Mạn Mạn quay đầu hỏi con trai mình.
“Không muốn chơi, con muốn về nhà.” Thường Khoái Khoái thản nhiên nói. 9 Nhóc hiện tại chỉ muốn đem mẹ kéo về nhà.
“Con trai con mệt rồi à !?.” Thường Mạn Mạn lo lắng.
“Ừ.”
“Vậy cũng được, chúng ta về nhà thôi.”
“Hôm nay thật cám ơn anh, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.” Thường Mạn Mạn khách khí nói với Tần Phong.
“Được, để anh đưa em về.”
“Không cần, con cùng mẹ ngồi xe về là được.” Thường Khoái Khoái vội vàng nói. Nhóc chỉ sợ người mẹ khờ khạo của mình lại đưa người lạ về nhà.
“Đúng vậy, anh nên về nhanh đi, hai mẹ con chúng em tự về nhà được mà.”
“Vậy cũng được, hai mẹ con đi đường cẩn thận, anh đi trước.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Nói xong, Tần Phong nhìn Thường Khoái Khoái với ánh mắt tràn đầy thâm ý, sau liền rời đi.
“Bảo bối nghe điện thoại, bảo bối nghe điện thoại…”
Thường Mạn Mạn nhanh chóng cầm điện thoại lên.
“A lô.”
“Bảo bối, em đang làm gì vậy?” Thanh âm Bạch Kiểu Thiên từ đầu đây điện thoại kia truyền tới. Hắn thật hối hận khi buổi sáng nhất thời nhanh miệng bảo Mạn Mạn nghỉ ngơi, làm hại hắn đã lâu không được gặp cô như vậy.
“Em cùng Khoái Khoái mới vừa đi ăn đá bào xong, giờ đang chuẩn bị về nhà.”
“Vậy cả hai mẹ con đến công ty anh đi, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.” Hắn thật không muốn rời xa cô dù chỉ một khắc, thật đúng là “một ngày không gặp như cách ba thu” nha.
“Khoái Khoái có muốn đi hay không.” Thường Mạn Mạn cầu mong con trai cô đồng ý.
“Đi đi, đỡ phải về nhà nấu cơm.” Xem ra nhóc sẽ phải giúp cha mình rồi, nếu không mẹ nhóc sẽ bị người khác cướp đi mất.
“Được, chúng em qua ngay.”
“Có muốn anh tới đón hai mẹ con em hay không?.”
“Không cần, hai mẹ con em đi xe qua là được.”
“Ừ, cẩn thận một chút.” Bạch Kiểu Thiên không yên lòng dặn dò.
“Biết rồi mà, anh dài dòng quá.” Thường Mạn Mạn nghịch ngợm nói.
“Vật nhỏ, em chờ đấy, xem anh buổi tối dạy bảo em thế nào, dám nói anh như vậy à.” Bạch Kiểu Thiên mập mờ nói.
Bùm Mặt Thường Mạn Mạn chuyển thành màu hồng rồi, cô nhanh chóng tắt điện thoại.
Bạch Kiểu Thiên nhìn chiếc điện thoại khi nào đã bị đầu dây bên kia ngắt đi, hắn cũng không tức giận gì, tưởng tượng đến bộ mặt hiện tại của Mạn Mạn, hắn liền biết gương mặt của vật nhỏ kia đã hóa hồng vì xấu hổ rồi.
Thường Khoái Khoái không nói gì, nhóc lặng yên nhìn tất cả, chỉ cảm thấy bộ dáng này của mẹ thật “xấu”.