“Cám ơn chú đã đưa con về, chuyện hôm nay thật cám ơn chú, con sẽ không quên đâu.” Thường Khoái Khoái lễ phép nói.
“Không cần cám ơn, thật là một đứa trẻ thông minh, nhanh về nhà đi, mẹ con hẳn đang rất mong con đấy.” Ánh mắt nam nhân rõ vẻ tán thưởng.
“Hẹn gặp lại.” Nhóc rốt cuộc đã có thể thở phào một cái rồi, nhóc không muốn mẹ biết nhóc có chỗ khác người thường, như vậy sẽ khiến mẹ sợ.
“Hẹn gặp lại.” Nam nhân nói xong rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Nhanh nhanh, nhanh nhanh về nhà, cô gái nhỏ đó nhất định đang rất lo lắng.
“Mạn Mạn, con về rồi.” Thường Khoái Khoái vừa vào nhà liền hét lên.
Nhanh như một cơn gió lốc, Thường Khoái Khoái liền rơi vào một lồng ngực ấm áp.
“Con hù chết mẹ, con rốt cuộc đi đâu vậy, oa oa ” Mạn Mạn kích động ôm con trai, con trai là tất cả của cô, nếu như không có con trai cô thật không biết sống thế nào.
“Không sao, con chỉ đi dạo thôi, sau liền quên mất thời gian. Ngoan, đừng khóc, khóc nhiều sẽ sinh ra nếp nhăn, nếp nhăn không đẹp, con không muốn có một người mẹ xấu xí.” Thường Khoái Khoái nhạo báng nói. Nhóc không thích mẹ khóc, chỉ thích nhìn mẹ cười.
“Con trai thối, nào có người con nào nghĩ mẹ mình xấu chứ.” Thường Mạn Mạn bất mãn.
“Được rồi, ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Thường Mạn Mạn sợ hãi.
“Mạn Mạn dám nói là từ xế chiều đến giờ vẫn còn chưa ăn cơm!!!” Giọng Thường Khoái Khoái không khỏi cao hơn.
“Ừ.” Thường Mạn Mạn nhỏ giọng đáp lời, nên biết con trai cô nổi giận vô cùng đáng sợ.
“Tốt, rất tốt, mẹ thật rất “nghe lời”.” Thường Khoái Khoái tức giận đẩy cô ra, gặp phải mẹ đúng là xui xẻo của nhóc, người ta đều nói mẹ phải chăm sóc con trai, nhà nhóc thì ngược lại.
“A “
“Sao?” Thường Khoái Khoái khẩn trương, nhanh chóng lôi kéo mẹ lại, tại sao ở trước mặt mẹ, nhóc luôn thành kẻ ngốc chứ.
“ Đau.” Trong mắt Thường Mạn Mạn đã phủ lên một tầng sương dầy. Vết thương giống như lại bị vỡ, đau quá.
Thường Khoái Khoái thấy vết thương trên đùi cô, mắt nhóc liền híp lại, “Ruốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ách mẹ, mẹ không cẩn thận bị ngã.”
Thường Khoái Khoái nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô gái nhỏ đang bất lực nhìn nhóc kia, nhóc biết cô đang nói láo, mỗi lần chỉ cần nói láo, ánh mắt cô liền bấn loạn.”Nói thật.” Giọng không tức giận nhưng đầy uy vũ
Thường Mạn Mạn run rẩy, sao con trai cô lại có thể thông minh như vậy, vì sao cô phải sợ hắn, oa oa, “Là, là, mẹ không cẩn thận bị xe đụng.” A đây không phải là đáp án cô phải nói, vì sao cô luôn bị khuất phục trước cơn tức giận của con trai chứ. Cô thua bé rồi.
“Mẹ thật rất bản lãnh, thế nhưng lại dám bị đụng xe.” Thường Khoái Khoái tức giận cực kỳ. Xoay người đi lấy hòm thuốc.
“Mẹ không phải cố ý, mẹ chỉ là không cẩn thận đi xuống phần đường dành cho xe.” Giọng cô càng nói càng nhỏ, chính cô cũng cảm thấy mất mặt.
“Thật chưa thấy ai so với mẹ ngốc hơn, có ai đi đường mà lại xuống phần đường dành cho xe chứ.” Thường Khoái Khoái bất đắc dĩ nói, cẩn thận bôi thuốc cho cô, còn không ngừng “dạy bảo” cô, vì khi thế cô sẽ cảm thấy ít đau đớn hơn.
Thường Mạn Mạn nhìn con trai, cô thật may mắn khi có một người con như vậy, cô nghĩ thông rồi, kiếp này có con trai là đủ, những thứ khác cô không cần. Chỉ là tâm vẫn có chút đau, nhưng không sao, cô tin tưởng cô nhất định có thể quên hắn, cô muốn cùng con trai trải qua một cuộc sống hạnh phúc, tình yêu cô có thể để nó sang một bên.