Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi tương tác với nhau như vậy đã nói cho Từ Dân Thành biết một tin tức quan trọng: Quan hệ giữa hai người họ rất tốt, cực kỳ tốt.
Thiệu Ứng Hi ôm Thẩm Oánh rất tự nhiên, không có chút nào giống lần đầu tiên cả.
Mà Thẩm Oánh dường như cũng không ác cảm với Thiệu Ứng Hi.
Từ Dân Thành không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận —
Người ở tuổi này, ở bên nhau quá chói mắt, xứng đôi đến chướng mắt.
Thẩm Oánh nói với Thiệu Ứng Hi: “Ai rảnh ghen với cậu, nếu tớ muốn ăn giấm của bạn thì chắc cả đời này sẽ phải ngâm mình trong bể rồi.”
Thiệu Ứng Hi cười thành tiếng: “Cậu không thể ngừng nghĩ đến nó được hả?”
Từ Dân Thành ho một tiếng, Thẩm Oánh nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía anh.
Thiệu Ứng Hi cũng nhìn sang, anh hỏi Thẩm Oánh: “Còn có việc phải làm nữa hả?”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, tớ có chuyện muốn nói với anh ấy, cậu về trước đi.”
Thiệu Ứng Hi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tớ đi theo được không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không được.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Ừ, vậy thì hai người nói chuyện đi.”
Thẩm Oánh nói: “Cậu đi đường cẩn thận.”
Sau khi tạm biệt Thiệu Ứng Hi, Thẩm Oánh hỏi Từ Dân Thành: “Chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi? Em quên mất.”
Từ Dân Thành nắm tay cô đi về phía bên đường kia.
Thẩm Oánh đi theo anh, rất nhanh đã ra khỏi cổng đài truyền hình.
Sắc mặt anh không tốt lắm, Thẩm Oánh có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân khiến anh không vui.
Anh đã từng nói, anh không muốn thấy cô nói chuyện nhiều với người khác.
Nghĩ đến yêu cầu này, Thẩm Oánh bỗng cảm thấy buồn cười.
Anh – Từ Dân Thành cũng không làm được, lại còn đi yêu cầu cô như thế.
**
Từ Dân Thành kéo Thẩm Oánh đi đến công viên bên đường.
Trời đã tối, ban đêm mùa thu trong công viên không một ai.
Đứng ở góc khuất, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi khiến lá cây xào xạc.
Từ Dân Thành đẩy Thẩm Oánh dựa vào thân cây.
Anh hỏi: “Em thân thiết với cậu ta lắm sao?”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, rất thân. Cậu ấy đối xử với em rất tốt.”
Thẩm Oánh biết rõ Từ Dân Thành đang nói tới ai nên không giả vờ không biết.
Từ Dân Thành hỏi, cô trả lời, không giấu giếm.
Từ Dân Thành lại hỏi: “Cậu ta đang theo đuổi em?”
Thẩm Oánh nói: “Đúng vậy, nhưng mà em từ chối, bởi vì em không thích cậu ấy.”
Sắc mặt Từ Dân Thành đã dịu đi một chút.
Anh cúi đầu, đặt môi lên tai Thẩm Oánh, dùng sức mút mạnh vào vành tai cô.
Vì dùng sức quá mạnh nên Thẩm Oánh đau đớn hét lên, vô thức nắm lấy bả vai anh.
Từ Dân Thành thở hổn hển hỏi cô: “Em chịu không nổi à?”
Thẩm Oánh gật đầu, run rẩy nói: “Đừng… anh mút mạnh quá.”
Từ Dân Thành buông Thẩm Oánh ra rồi dùng tay xoa lấy nơi đó.
“Cho nên sau này đừng yêu cầu anh đối xử với em như những người phụ nữ khác.” Anh nói.
Thẩm Oánh hỏi: “Em có thể biết là tại sao không? Anh luôn nói rằng em không giống họ, hoặc là họ không giống em. Anh có thể chỉ ra chỗ khác nhau được không?”
Từ Dân Thành nói: “Bởi vì muốn tốt cho em, em tốt hơn bọn họ.”
Câu trả lời này …
Thẩm Oánh cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Cô đúng là còn trẻ, nhưng cô chắc chắn không phải loại con gái vô cơ gây sự kia.
Từ Dân Thành nói cô rất tốt, cô liền tin là thật.
Thẩm Oánh nói: “Từ Dân Thành, anh đừng xem thường em.”
Từ Dân Thành khó hiểu: “Hả? Anh xem thường em cái gì?”
Thẩm Oánh nói: “Không phải tất cả tình yêu đều phải có tình dục, và cũng không phải ai cũng coi trọng chuyện quan hệ tình dục đó. Dù sao em cũng không cần, chỉ cần ở bên nhau, không làm gì cũng được.”
Từ Dân Thành cười, “Được rồi, về sau anh sẽ không xem thường em.”
Nói thế nào nhỉ, loại chuyện này rất dễ gây nghiện.
Ôm xong sẽ muốn hôn, hôn xong sẽ muốn sờ, sờ rồi sẽ muốn cởi quần ảo.
Không ai có thể chống lại bản năng của con người, cũng không phải nói nhịn là nhịn được.
Thẩm Oánh nói: “Em sẽ không hỏi anh chuyện khác, anh ở lại là được.”
Từ Dân Thành nói: “Ở lại không được bao lâu, Thẩm Oánh, em đừng quá mong chờ. Có thể một ngày nào đó anh sẽ chết.”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không, anh sẽ không chết.”
**
Từ Dân Thành đưa Thẩm Oánh về chung cư.
Lúc hai người bọn họ bước vào, Trình Bồi Giai cũng ở đó.
Cô vừa mới tắm xong, mặc váy ngủ ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Trình Bồi Giai đã quen xịt nước hoa sau khi tắm xong nên trong phòng đều nồng nặc mùi nước hoa.
Trình Bồi Giai nhìn lướt qua Thẩm Oánh, sau đó quay sang hỏi Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, đây là bạn của anh sao?”
Từ Dân Thành nói: “Ừ, người tôi từng nhắc đến.”
Trình Bồi Giai sửng sốt, trẻ như vậy sao?
“Là phóng viên của đài truyền hình tỉnh, lúc trước cô ấy đến huyện S phỏng vấn nên quen biết.” Từ Dân Thành giải thích với Trình Bồi Giai một chút.
Nói thế này, Trình Bồi Giai hiểu ngay.
Cô đứng dậy chào hỏi với Thẩm Oánh: “Xin chào cô gái nhỏ, rất vui được làm quen với em.”
Thẩm Oánh nói: “Vâng, chào chị.”
Thẩm Oánh không có nhiều hứng thú với Trình Bồi Giai cho lắm.
Người đương nhiệm có thể có hứng thú gì với người cũ đây?
Trình Bồi Giai nói: “Tôi chưa ăn tối, hai người ăn chưa?”
Từ Dân Thành nói: “Chưa ăn, để tôi làm.”
Anh nhìn Thẩm Oánh nói: “Em ngồi xuống chờ đi.”
Thẩm Oánh nói: “Em giúp anh một tay.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy tuỳ em.”
——
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành cùng nhau vào bếp, còn Trình Bồi Giai tiếp tục ở phòng khách xem ti vi.
Sau khi vào bếp, Thẩm Oánh vẫn luôn đen mặt
Từ Dân Thành bóp mặt cô, “Sao thế?”
Thẩm Oánh nói: “Không sao, em bị sặc.”
Từ Dân Thành cười nói: “Cô ấy vẫn như vậy, quen mùi sẽ không sao.”
Thẩm Oánh hỏi: “Đây là bạn gái cũ giàu có của anh đó hả?”
Từ Dân Thành nói: “Đúng, nhưng trước kia không phải là phụ nữ giàu có.”
Thẩm Oánh nói: “Vô lý… Nếu cô ấy từng là một phụ nữ giàu có thì anh còn phải đi bán máu sao?”
Thẩm Oánh vừa nói xong, bầu không khí trong bếp liền thay đổi.
Từ Dân Thành không nhìn lại cô, cũng không nói chuyện với cô nữa.
Thẩm Oánh mới chợt nhận ra, lời nói cô vừa thốt ra kia, thật đúng là miệng nhanh hơn não.
Kỳ thật sau khi trở về từ huyện S, cô để ý cách nói chuyện hơn trước rất nhiều.
Nhưng lần này cô không biết khống chế, lại vô tình đâm vào vết sẹo của anh.
Từ Dân Thành lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra rồi chuẩn bị nhặt rau.
Thẩm Oánh bước đến, cầm lấy đồ ăn từ trong tay anh ra.
Cô nói với Từ Dân Thành: “Đưa cho em đi, em phụ anh một tay.”
Thẩm Oánh đã đặt tay lên đồ ăn, nhưng Từ Dân Thành vẫn không buông ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại nói: “Đưa cho em…”
Nói xong, cô dùng sức túm lấy.
Từ Dân Thành vẫn không buông tay.
Từ Dân Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Oánh, trong mắt hằn lên tia máu.
Ánh mắt đó khiến Thẩm Oánh cảm thấy cô như đang không mặc quần áo vậy.
Thẩm Oánh nuốt nước bọt, “Được rồi, vậy anh tự –”
Cô chưa kịp nói hết, Từ Dân Thành đã nắm lấy vai cô ấn cô vào bồn rửa chén.
Anh trực tiếp ném thức ăn xuống bồn, rồi dùng hai tay sờ lên cổ cô.
Từ Dân Thành không dùng nhiều lực, nhưng ở cổ thực sự là nơi rất mẫn cảm.
Chạm nhẹ, còn không bằng mạnh một chút nhưng thống khoái.
…
Lúc Từ Dân Thành áp mặt mình vào mặt cô, Thẩm Oánh vô thức nhắm mắt lại.
Cô cho rằng Từ Dân Thành sẽ hôn cô.
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy môi chạm môi.
Thẩm Oánh nghi ngờ mở mắt ra thì bắt gặp khuôn mặt không cảm xúc của Từ Dân Thành.
Thẩm Oánh nhất thời có chút xấu hổ, loại chuyện này mà bị nhìn thấy là quá mất mặt.
Từ Dân Thành chỉ vào bồn nước phía sau, nói với Thẩm Oánh: “Nhặt rau đi, còn rửa thì để đó cho anh.”
Thẩm Oánh ‘à’ một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người nhặt rau.
Mặt cô nóng như đang phát sốt, cực kỳ nóng.
Thật xấu hổ làm sao…
Chuyện vừa rồi chắc chắn là chuyện mất mặt nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời của cô, không phải là thứ hai.
Sau đó, Từ Dân Thành và Thẩm Oánh không nói với nhau câu nào.
Ngược lại Thẩm Oánh giúp đỡ Từ Dân Thành không ít việc, hai người phối hợp với nhau, chưa đến nửa giờ đã làm xong.
**
Trình Bồi Giai ngửi thấy mùi thơm thì chủ động đi đến nhà bếp.
Cô ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên nếm thử món thịt kho tàu Từ Dân Thành làm.
“Anh Dân Thành, anh nấu món này rất tuyệt.” Trình Bồi Giai không ngần ngại khen ngợi Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành nói: “Nếu thích thì ăn nhiều chút.”
Lời này rất giống như những gì người chồng nói với vợ mình vậy.
Không hiểu sao Thẩm Oánh lại thấy khó chịu.
Cô có thể chắc chắn Trình Bồi Giai trong lòng Từ Dân Thành đơn giản không đơn thuần là bạn gái cũ.
Trình Bồi Giai chào hỏi Thẩm Oánh: “Em cũng ngồi xuống ăn đi.”
Thẩm Oánh nói: “Vâng.”
Sau đó cô đi tới ngồi xuống.
Sau đó, Từ Dân Thành cũng ngồi xuống.
Ba người họ cùng nhau ăn cơm, cảnh tượng này rất kỳ quái.
Thẩm Oánh bận rộn cả ngày nên rất đói, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng ăn cơm.
Bị uất ức đến no căng bụng, còn đâu là tâm trạng ăn chứ.
Trình Bồi Giai rất nhiệt tình với Thẩm Oánh.
Cô hỏi Thẩm Oánh: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn em cũng không lớn lắm, còn trẻ nhưng vào được đài truyền hình thì thật không tồi.”
Thẩm Oánh nói: “Hai mươi bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp thì đã thi vào.”
Trình Bồi Giai nói: “Thật trẻ…”
Thẩm Oánh nói: Trông chị cũng rất trẻ.”
Cô bỏ thêm một chữ ‘trông’ vào.
Từ Dân Thành ở bên cạnh nghe, không nhịn được cười một tiếng.
Trình Bồi Giai tò mò hỏi: “Anh Dân Thành, anh đang cười cái gì vậy?”
Từ Dân Thành nói: “Không có gì, tuỳ ý cười thôi.”
Trình Bồi Giai tiếp tục trò chuyện với Thẩm Oánh, “Mau ăn thêm đi, công việc ở đài truyền hình chắc nặng lắm đúng không? Anh Dân Thành nấu ăn rất ngon.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, tôi không đói lắm.”
Bữa ăn này đều là Trình Bồi Giai nói chuyện, còn Từ Dân Thành và Thẩm Oánh không hề nói câu nào.
Trình Bồi Giai người này thật ra không có đầu óc gì, cô cảm thấy ai tốt đều móc tim móc phổi đối xử với họ.
**
Hai ba ngày tiếp theo, mối quan hệ của Thẩm Oánh và Từ Dân Thành vẫn không mặn không nhạt.
Một số chủ đề không vui, hai người đều ăn ý chọn né tránh.
Ngày thứ Năm, Thẩm Oánh và Lâm Thần cùng nhau đến Quảng Châu.
Lâm Thần đã hẹn bạn trai cũ của cô ta, cuộc phỏng vấn và quay phim lần này sẽ không mất nhiều thời gian.
Bạn trai cũ của Lâm Thần là Lâm Lãm Thắng, bằng tuổi với cô ta và từng là một phóng viên tin tức nổi tiếng.
Sau khi chụp một vài bức ảnh rồi nổi tiếng, anh ấy trở thành một nhiếp ảnh gia và hiện là tổng biên tập của một tạp chí của một một tập đoàn báo chí.
Sau đến Quảng Châu, Thẩm Oánh đã gửi cho Từ Dân Thành một tin nhắn rồi sau đó vùi đầu vào công việc.
Lúc nói đến vấn đề phỏng vấn, Thẩm Oánh nói đến Lâm Thần: “Tôi nghĩ chị mới là người thực hiện cuộc phỏng vấn này.”
Lâm Thần nói: “Chị không làm, là em làm.”
Thẩm Oánh nói: “Tôi không hiểu rõ anh ấy, để chị phỏng vấn thì tốt hơn.”
Lâm Thần nói: “Nếu chị hiểu rõ anh ta thì chúng ta đã không chia tay.”
Thẩm Oánh: “…”
Lâm Thần hất tóc, “Chị đã cúi đầu cầu xin anh ta nên em cũng không thể yêu cầu chị cúi đầu đi phỏng vấn anh ta. Trong tổ của chúng ta, phóng viên là em.”
Thẩm Oánh: “…”
Được rồi, cô nhận thua.
**
Đêm đầu tiên ở Quảng Châu, Thẩm Oánh đi ăn tối cùng với Lâm Lãm Thắng.
Vốn dĩ Thẩm Oánh muốn Lâm Thần đi theo, nhưng Lâm Thần sống chết không chịu đi nên cô chỉ có thể chiến đấu một mình.
Lâm Lãm Thắng rất cao, đeo kính vào trông giống một nhà văn lớn tuổi.
Người cũng rất dễ tính, nói chuyện vài câu, Thẩm Oánh đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
Lâm Lãm Thắng hỏi: “Lâm Thần không đi với cô sao?”
Thẩm Oánh nói: “À, chị ấy nói không quen với thời tiết ở đây nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Lý do này là lúc cô chuẩn bị đi thì Lâm Thần nhờ cô thuật lại cho anh như vậy.
Lâm Lãm Thắng gật đầu: “Ồ, thì ra là như vậy.”
…Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng.
Để không bị ngượng ngùng, Thẩm Oánh bắt đầu nói sang chuyện khác: “Tôi đã xem rất nhiều tác phẩm của anh, những bức ảnh chụp người bệnh phong ở thôn đó … Xem xong tôi cảm thấy khó chịu mấy ngày liền.”
Lâm Lãm Thắng hỏi: “Cô sợ sao?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không phải sợ hãi, mà là khó chịu. Tôi nói ra anh có thể sẽ nghĩ tôi ngây thơ, nhưng tôi thực sự tin thế giới này rất đẹp. Cho nên nhìn thấy thứ gì đó không đẹp tôi sẽ cực kỳ khó chịu. Tôi sẽ cho rằng tôi vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một phóng viên.”
Sau khi nghe Thẩm Oánh nói vậy Lâm Lãm Thắng bỗng bật cười, anh nhận xét: “Người trẻ tuổi có khác.”
Lúc mới vào nghề anh cũng như vậy.
Không nhìn được thứ gì đó tối tăm, anh lập tức cảm thấy mình lại không xứng chức.
Nhưng rất lâu sau, anh đã hiểu.
Trên thế giới có rất nhiều điều mà con người không thể làm được, dù cho bạn có là Chúa cứu thế thì cũng không thể cứu được tất cả mọi người trên thế giới này.
Cho nên chọn cứu cái quan trọng là tốt rồi.
Thẩm Oánh nói: “Đúng rồi… Tôi cũng đã xem những bức ảnh mà anh đã chụp ở thôn AIDS.”
Những ảnh chụp đó, dường như rất lâu rồi.
Khi đó Thẩm Oánh vẫn đang còn học cấp Ba.
Lâm Lãm Thắng nói: “À, đã bảy tám năm rồi. Không ngờ cô cũng em qua.”
Thẩm Oánh gật đầu, “Vâng, đã từng xem rồi. Mấy tháng trước, chúng tôi cũng quay một chuyên đề về bệnh AIDS.”
Lâm Lãm Thắng hỏi: “Cô đi sao?”
Thẩm Oánh nói: “Vâng, tôi đi với Lâm Thần.”
Lâm Lãm Thắng nói: “Cô rất can đảm, người trẻ tuổi ít ai có can đảm như cô.”
Thẩm Oánh được khen ngợi đến ngượng ngùng, cô nói: “Thực ra…tôi cũng không can đảm cho lắm. Có người nói tôi quá ngu ngốc, sau này tôi cũng nghĩ lại, con gái đến một nơi như vậy… quả thực rất nguy hiểm. ”
Lâm Lãm Thắng nói: “Nào chỉ có nguy hiểm, cô đến huyện S phải không?”
Thẩm Oánh nói: “Vâng, đúng vậy.”
Lâm Lãm Thắng nói: “Lúc ấy tôi cũng đến đó, một ngày ở đó chết rất nhiều người. Cái này không phải là điều kinh khủng nhất. Một số bệnh nhân có tâm lý biến dạng, họ sẽ cố gắng tìm cách lây nhiễm cho những người khác.”
Thẩm Oánh rất bất ngờ: “Không…không thể nào?”
“Tại sao lại không?” Lâm Lãm Thắng nói: “Lúc đó, người mắc bệnh AIDS vẫn chưa được khám chữa bệnh miễn phí, muốn trị liệu phải tự mua thuốc, còn không mua chính là ngồi chờ chết. Thật ra bọn họ cũng rất vô tội, đều là bị hãm hại nên tâm lý biến dạng cũng là chuyện bình thường. Tôi nhớ lúc đó tôi đã nhìn thấy ba bốn người đứng trong nghĩa trang tự sát, dường như ba mẹ mang theo đứa con trai nhỏ của họ. ”
…
Thẩm Oánh nghe xong liền khóc, nước mắt cô rơi không kiểm soát được.
Lâm Lãm Thắng nhìn thấy thì rút khăn giấy đưa cho cô.
Thẩm Oánh nhận lấy khăn giấy, cười xin lỗi với anh: “Tôi xin lỗi, tôi là người tương đối hay khóc.”
Lâm Lãm Thắng lắc đầu: “Không sao, còn trẻ, làm gì cũng được.”
Thẩm Oánh nói: “Vậy chúng ta nói tiếp đi, anh ở đó có gặp phải chuyện gì khó quên không?”
Vì Từ Dân Thành nên Thẩm Oánh rất có hứng thú với huyện S, mà đây cũng là chủ đề chung của cô và Lâm Lãm Thắng.
“Tôi ở đó hơn ba tháng, có rất nhiều chuyện thú vị…”
Lâm Lãm Thắng nhớ lại, “À, lúc tôi chuẩn bị rời đi còn tham dự một buổi hôn lễ.”
Thẩm Oánh tò mò: “Hôn lễ?”
Lâm Lãm Thắng nói: “Đúng rồi, hôn lễ. Là hôn lễ của một bệnh nhân AIDS. Anh ấy cưới một người vợ khỏe mạnh, hai người họ còn rất hạnh phúc. Lúc đó tôi cũng có chụp ảnh nhưng họ không đồng ý cho đăng lên. Vì tôn trọng bọn họ nên vẫn không phát hành ra.”
Người bệnh AIDS cưới một người vợ khoẻ mạnh.
Đầu óc của cô đã bị câu nói này chiếm cứ.
Hóa ra chuyện này có thật.
Vậy thì, tương lai của cô… hẳn sẽ không là giấc mơ phải không?
Thẩm Oánh hỏi: “Vậy nhà gái có đồng ý không?”
Lâm Lãm Thắng nói: “Chắc chắn là không đồng ý. Vào ngày cưới, nhà gái không ai có mặt.”
Thẩm Oánh thở dài, “Ôi…”
“Thật ra cũng có thể hiểu được, nếu như tôi có con gái, tôi cũng không muốn gả con gái mình cho người bệnh AIDS.” Lâm Lãm Thắng nói, “Đây không phải là phân biệt đối xử, mà là bản năng bảo vệ của ba mẹ đối với con cái.”
Lâm Lãm Thắng nói rất đúng, Thẩm Oánh cũng hiểu điều đó.
Nhưng mà phải làm sao bây giờ đây? Nghe xong chuyện cũ này, cô rất muốn kết hôn với Từ Dân Thành.
Cô nghĩ chỉ cần Từ Dân Thành chịu cưới cô, cho dù phụ lòng với cả thế giới, cô cũng sẽ cùng anh đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Thẩm Oánh nói: “Nhưng con gái… Tình cảm là trên hết. Thích chính là thích, không nghĩ nhiều như vậy.”
Lâm Lãm Thắng nhìn Thẩm Oánh, sắc bén nói: “Vậy thì kiềm chế bản thân, đừng thích nhiều như vậy, miễn cho cuối cùng không có gì cả.”
Thẩm Oánh cười xấu hổ, xem ra chủ đề này không thể tiếp tục nữa rồi.
Lâm Lãm Thắng làm phóng viên nhiều năm như vậy, không có cái gì là chưa từng thấy.
Thẩm Oánh liên tục trò chuyện với anh về làng AIDS, còn hỏi anh chuyện kết hôn với bệnh nhân AIDS, cho nên anh cũng có thể đoán được đại khái cô đã trải qua những gì.
Lúc trò chuyện, Lâm Lãm Thắng có thể nhìn ra Thẩm Oánh là một cô gái có tâm hồn cực kỳ trong sáng.
Kỳ thật người như vậy rất khó có thể sinh tồn trong xã hội.
Một bữa ăn, Thẩm Oánh cũng xem như là quen biết Lâm Lãm Thắng.
Nói một vài vấn đề về phỏng vấn, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đến Quảng Châu lần này không quay ngoại cảnh nhiều, mà tổ sản xuất chương trình dựa vào kịch bản là chính.
Lúc chỉnh sửa, sẽ đưa tất cả những ảnh chụp của Lâm Lãm Thắng vào đoạn phim.
Ở Quảng Châu ba ngày, nhiệm vụ quay phim đã hoàn thành.
Lúc rời đi, Lâm Lãm Thắng có đưa cho Thẩm Oánh một bức ảnh.