Từ Dân Thành nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Em có biết một người phụ nữ nói điều này với một người đàn ông là có ý nghĩa gì không?”
Thẩm Oánh không chút do dự gật đầu: “Em biết, biết rõ hơn ai hết.”
Vì cô biết nó có ý nghĩa gì nên cô mới nói với anh.
Cũng vì cô biết tương lai quan trọng thế nào nên cô muốn trao nó cho anh.
Từ Dân Thành nắm tay cô rất chặt, giọng nói hơi run rẩy.
Anh nói: “Cô bé ngốc.”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Em không phải ngốc.”
Từ Dân Thành cười: “Là em ngốc.”
Thẩm Oánh thỏa hiệp: “Anh nói gì cũng đúng.”
Sau đó, Từ Dân Thành vẫn luôn ôm Thẩm Oánh, không hề lên tiếng.
Thẩm Oánh cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh không nhúc nhích.
Hai người ở đây đến năm giờ chiều, trong thời gian đó vẫn luôn duy trì tư thế này.
Lúc buông tay, cả hai đều tê hết cả người.
Lúc Từ Dân Thành đứng dậy bị trẹo chân nên Thẩm Oánh đã đỡ lấy anh.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô, khiến gương mặt vốn đã mộc mạc nổi bật trên làn da trắng nõn.
Từ Dân Thành nói: “Được rồi, em buông ra.”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh không sao chứ? Chân anh đau không?”
Từ Dân Thành nói: “Tuổi không lớn, trẹo chân cũng không nghiêm trọng gì.”
Thẩm Oánh lầm bầm: “Hơn người ta tận mười tuổi, vậy mà nói mình không già.”
Từ Dân Thành nắm chặt tay Thẩm Oánh, “Đi ăn tối, em muốn về nhà anh hay là ra ngoài ăn?”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh có thể tự nấu cơm sao?”
Từ Dân Thành lắc đầu: “Anh không biết nấu ăn, để em nấu.”
Thẩm Oánh nói: “Thực ra … em cũng không biết nấu ăn, bình thường em đều gọi cơm hộp
Từ Dân Thành đưa tay lên xoa ngực cô.
Hơi mạnh nên Thẩm Oánh vô thức ‘ưm’ một tiếng.
Từ Dân Thành nói: “Cô bé hư.”
Thẩm Oánh đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, cô muốn phản bác lại nhưng lại cảm thấy anh nói rất đúng.
Thẩm Oánh đúng là bị người nhà làm hư.
Cô là con gái một, lúc ba mẹ gần ba mươi tuổi mới có cô, cho nên họ cực kỳ yêu thương cô.
Trước khi lên đại học, Thẩm Oánh chưa bao giờ tự giặt quần áo. Cô thuộc về loại người quần áo đưa đến tay cơm dâng tới miệng kia.
Sau khi lên đại học, cô đã tự lập hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Oánh vẫn luôn không biết nấu ăn.
Mà cô thực sự không có thiên phú gì về phương diện này, học một món trong thời gian dài cũng không có kết quả gì.
Sau đó Thẩm Oánh bỏ cuộc.
Cô nghĩ, chỉ cần mì gói là đủ rồi, dù sao cũng không chết đói được.
**
Từ Dân Thành và Thẩm Oánh nắm tay cùng nhau về nhà.
Bởi vì từng đến đây một lần nên Thẩm Oánh không ngạc nhiên với hoàn cảnh như vậy nữa.
Thẩm Oánh rất tự nhiên ngồi lên giường của Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, còn Thẩm Oánh cứ như thế nhìn anh.
Thẩm Oánh nói: “Từ Dân Thành, em muốn ăn món lúc sáng anh ăn ở trạm phòng dịch.”
Từ Dân Thành hơi ngừng tay.
Anh giải thích: “Món đó được làm bằng hạt kê và bã đậu, không có mùi vị gì cả.”
Thẩm Oánh nói: “Nhưng em thấy anh ăn rất ngon, anh có thể nấu cho em được không?”
Từ Dân Thành nói: “Vậy em đợi một chút.”
Thẩm Oánh cười hì hì, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Đã rất lâu Từ Dân Thành không nấu ăn ở nhà.
Ngày thường anh đều ở trạm phòng dịch, ba bữa đều giải quyết ở căn tin.
Bởi vì anh làm hộ công ở trạm phòng dịch nên không cần tốn tiền ăn.
Cơm ở căn tin không ngon lắm nhưng lại no bụng.
Những năm qua anh đều trải qua như thế.
…
Từ Dân Thành lấy nồi và bếp từ ra, đun một nồi nước.
Trong nhà vẫn còn một ít gạo và bã đậu, đủ để ăn hôm nay.
Ngoại trừ cái này thì không có gì ăn, chỉ húp cháo thôi cũng không no được.
Từ Dân Thành đến quầy bán đồ lặt vặt bên cạnh mua một ít xà lách và bánh bao.
Lúc Từ Dân Thành mang xà lách và bánh bao về, Thẩm Oánh mỉm cười đi đến chào đón anh.
Thầm Oánh nhìn bánh bao trong tay Từ Dân Thành nói: “Ôi, ăn bánh bao hả?”
Từ Dân Thành hỏi: “Em không thích ăn à?”
Thẩm Oánh nói, “Em thích ăn bánh bao cắt thành từng phần, anh có thể cắt một cái cho em được không?”
Từ Dân Thành nói: “Em yêu cầu nhiều thật.”
Thẩm Oánh bĩu môi: “Anh không muốn thì thôi.”
Từ Dân Thành nói: “Đợi một lát.”
Sau đó, anh mang xà lách và bánh bao đến bếp từ.
Từ Dân Thành lấy dao và thớt trong tủ ra, chuẩn bị cắt bánh bao cho Thẩm Oánh.
Từ Dân Thành dùng dao không tốt, lúc cắt đến miếng thứ ba, anh bị đứt tay rồi máu trực tiếp chảy ra.
Thẩm Oánh đứng cách đó không xa, cô giật mình, vội vàng chạy tới muốn xem vết thương cho anh.
Từ Dân Thành dùng tay không bị thương trực tiếp đẩy Thẩm Oánh ngã xuống đất.
Anh đỏ mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Cút đi.”
Thẩm Oánh cắn môi.
“Anh bị thương, để em đưa anh đi băng bó một chút đi… nếu không sẽ rất nghiêm trọng.” Cô khuyên anh.
Từ Dân Thành lặp lại một lần nữa: “Tôi bảo em cút ra ngoài.”
Thẩm Oánh tủi thân hỏi: “Tại sao?”
Từ Dân Thành hoàn toàn không kiên nhẫn được nữa, “Bảo em ra ngoài thì nhanh ra ngoài đi.”
Thẩm Oánh đứng dậy rồi phủi bụi trên người cô.
Cô nhìn Từ Dân Thành, gằn từng chữ nói: “Được, vậy bây giờ em liền đi, sau này chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa.”
Nói xong, cô chậm rãi chạy đi.
——
Từ Dân Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Oánh một lát, rồi sau đó tới vòi nước rửa sạch máu trên tay.
Trong nhà có băng keo cá nhân, anh mở ngăn kéo lấy một cái tuỳ tiện dán lên vết thương.
Từ Dân Thành tắt bếp từ, đổ hết cháo trong nồi rồi rửa sạch, vứt xà lách bánh bao vừa mua lúc nãy vào thùng rác.
Thức ăn này xem như bỏ.
Về sau cũng sẽ không có.
**
Thẩm Oánh chạy về khách sạn.
Cô tự giam mình trong phòng khách sạn, cho đến sáng hôm sau anh quay phim gõ cửa gọi cô đi phỏng vấn thì cô mới mở cửa.
Mắt cô sưng to, thấy vậy anh quay phim quan tâm hỏi cô.
“Đêm qua em thức khuya để chuẩn bị phỏng vấn sao?”
Thẩm Oánh gật nhẹ đầu: “Vâng, làm trễ thời gian rồi, thật bất tiện.”
Anh quay phim nói, “Không sao, đây gọi là kính nghiệp. Nếu mỗi phóng viên mới đến đều kính nghiệp như em thì tốt quá.
Thẩm Oánh khiêm tốn nói: “Anh đừng khen em, em vẫn cần mọi người chỉ bảo nhiều lắm.”
…
Hôm nay Thẩm Oánh phỏng vấn một gia đình bệnh AIDS.
Cả gia đình này đều bị nhiễm AIDS, từ người già ngoài sáu mươi tuổi cho đến đứa trẻ ba tuổi.
Ở huyện S, gia đình như vậy không phải số ít.
Thời điểm dịch AIDS vừa mới bùng phát, hầu hết các gia đình ở huyện S đều như vậy.
Chỉ là thời gian trôi qua, những người nên qua đời đều qua đời.
Thẩm Oánh ngồi xe của đài truyền hình đến ngôi nhà này.
Điều kiện nhà này khá tốt hơn một chút, ít nhất là có cái cửa sắt.
Thẩm Oánh cùng quay phim bước vào, trong sân có bà cụ hơn sáu mươi tuổi đang ngồi ăn sáng.
Đứa bé ba tuổi chạy qua chạy lại xung quanh cô.
Thẩm Oánh tiến lên hỏi bà: “Bà ơi, bà ăn xong có thời gian trò chuyện với chúng cháu không ạ?”
Bà cụ nhiệt tình nói bằng tiếng địa phương, “Bà có thời gian, có thời gian.”
Thẩm Oánh nói: “Vậy bà cứ ăn từ từ đi ạ, bọn cháu có thể đợi một lát.”
Cô nói xong liền tránh sang một bên.
Thẩm Oánh ngồi xuống, xem lại các vấn đề tối qua cô soạn rồi không ngừng chỉnh sửa các từ ngữ.
Sau khi trải qua những chuyện của Từ Dân Thành, Thẩm Oánh rất chú ý đến việc lựa chọn từ ngữ.
Cô sợ nếu mình sơ ý một chút thì những lời cô hỏi sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của bệnh nhân.
Bản thân họ là những người đặc biệt cần được yêu mến.
Bởi vì nhiễm bệnh nên bọn họ rất mẫn cảm.
Là một phóng viên, cô phải nên quan tâm đến cảm xúc của họ.
…
Cũng không lâu sau, bà cụ đã ăn sáng xong.
Thẩm Oánh đi đến chỗ bà cụ, bật bút ghi âm lên rồi tuỳ ý trò chuyện với bà.
Bà cụ nói trước: “Mấy năm gần đây đều có rất nhiều người đến đây phỏng vấn, cũng có rất nhiều người từng phỏng vấn bà, nhưng vẫn không có kết quả gì.”
Thẩm Oánh nói: “Không sao ạ, bà chỉ cần xem là đang nói chuyện với bạn bè bình thường là được ạ.”
Bà cụ mỉm cười với Cô: “Ừ, được rồi! Bà thấy cô gái nhỏ này rất hoà nhã.”
Thẩm Oánh nói, “Cảm ơn bà đã khen ạ.”
Chào hỏi vài câu rồi Thẩm Oánh bắt đầu vào chủ đề chính.
Cô hỏi bà: “Con trai và con dâu của bà làm công việc gì ạ?”
Bà cụ nói: “Bọn nó đều ra ngoài làm công.”
Thẩm Oánh hỏi: “Bọn họ đều mắc bệnh này phải không ạ?”
Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy, đều mắc bệnh này.”
Thẩm Oánh nhíu mày: “Bệnh này không nên làm việc nặng nhọc đúng không ạ?”
Bà cụ vẫn gật đầu: “Đúng vậy, không thể làm. Không làm được cũng phải làm thôi cháu. Con cái cần tiền học mẫu giáo, trong nhà cái gì cũng cần tiền.”
Nói đến tình cảnh túng quẫn ở nhà, bà cụ huyên thuyên không dứt.
Thẩm Oánh vẫn luôn yên lặng lắng nghe bà nói, thỉnh thoảng bà oán trách vài câu, làm Thẩm Oánh chỉ biết cười trừ.
Thật ra họ đã rất kiên cường, cố gắng sống hết mình cũng là một cách để chống lại số mệnh.
Nghe cụ bà nói, Thẩm Oánh lại nghĩ tới Từ Dân Thành.
Tối qua hai người ầm ĩ với nhau, là Từ Dân Thành bảo cô cút.
Thẩm Oánh quay về suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu tại sao anh đột nhiên lại mắng cô.
Cô thực sự thấy ấm ức.
Từ Dân Thành nắng mưa thất thường, lúc tốt lúc xấu, quả là tra tấn người khác
**
Hôm nay Lâm Thần không đi phỏng vấn cùng Thẩm Oánh.
Cô ta ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, sau khi ngủ dậy liền đến trạm phòng dịch.
Lâm Thần rất xinh đẹp, lúc cô ta bước vào trạm phòng dịch, mọi người đều nhìn cô ta.
Lâm Thần đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành đang ngồi hút thuốc ngoài hành lang, thấy Lâm Thần đi tới anh cũng không dập tắt mà tiếp tục phả một vòng khói.
Lâm Thần đi đến ngồi cạnh Từ Dân Thành.
“Thì ra anh đang hút thuốc.”
Từ Dân Thành hỏi: “Cô có việc?”
Lâm Thần cười dựa vào anh, “Tôi không có việc thì không thể tìm anh sao?”
Từ Dân Thành nói: “Tôi không quen cô.”
Lâm Thần nói: “Hôm qua mới gặp, chẳng lẽ anh lại mau quên đến vậy à?”
Từ Dân Thành hút một hơi cuối cùng rồi ném tàn thuốc xuống chân dập tắt.
Anh nói với Lâm Thần: “Người nào không muốn nhớ, trong nháy mắt liền quên.”
Lâm Thần hỏi: “Vậy Thẩm Oánh thuộc về loại nào?”
Từ Dân Thành nói: “Giống như cô.”
Lâm Thần nói: “Tôi biết hai người ở bên nhau, mấy ngày trước tôi đã nhìn thấy hai người ở ngoài kia, lúc ấy hai người làm gì thì không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Từ Dân Thành cười nhẹ.
“Còn có thể làm gì, cô cho rằng cô ấy là kẻ ngốc không sợ tôi lây AIDS cho à?”
Lâm Thần giơ tay chọc vào ngực Từ Dân Thành.
“Vậy là anh vẫn luôn chơi đùa cô ta sao?”
Từ Dân Thành không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Anh nói: “Chỉ có đồ đần mới xem trò chơi này là thật. Cô ấy còn trẻ, cô cũng vậy nhỉ?”
Lâm Thần vẫn không buông tha, hỏi: “Vậy anh đang chơi đùa cô ta đúng không?”
Từ Dân Thành nói: “Đúng vậy.”