Lục Tinh Nhàn 'rời đi' từ rất sớm.
Rất nhiều người nhìn thấy cô đi theo nhân viên công tác rời khỏi buổi họp báo. Căn bản không ai nghĩ giờ phút này cô lại ngồi trong một chiếc ô tô đen tầm thường đỗ ngoài sân.
Người đến kẻ đi, bãi đỗ xe bên cạnh không ít người tấp nập.
Tuy Lục Tinh Nhàn đeo kính đen, xe cô cũng đỗ trong góc nhưng vì an toàn tuyệt đối nên Tả Tiện bước vào trong mới dám trò chuyện.
Đây chỉ là một chiếc xe ô tô màu đen bình thường. Mặc dù trong xe không có điều hòa nhưng nếu so sánh với gió lạnh ngoài trời thì vẫn ấm áp hơn nhiều.
Tả Tiện thổi khí vào tay mình, xoa xoa hai tay. Thầm nghĩ tuổi trẻ tốt quá -- mỗi lần đón gió thổi qua nàng không còn cảm thấy lạnh đến thấu xương như kiếp trước nữa. Lúc ấy làm thế nào cũng không giữ cơ thể ấm lên trở lại được.
"A Nhàn!" Tả Tiện nhìn Lục Tinh Nhàn đóng cửa sổ, nàng vội vàng nhào vào lòng cô, cong môi cười nhẹ hỏi "Sao chị lại đến đây?"
Lục Tinh Nhàn ôm lấy người trong lòng, nhìn Tả Tiện đôi mắt không che giấu được sự thỏa mãn.
Cô trả lời "Do Diêu Lam nhờ chị đến thôi."
Tả Tiện cong mắt cười nhìn cô, trong lòng rõ như gương sáng nhưng không nói lời nào.
Lục Tinh Nhàn nở nụ cười, hai tay ôm eo Tả Tiện, nâng người nàng ngồi thẳng dậy, nói tiếp "Chị có chuyện muốn nói với em."
Tả Tiện ngồi an ổn lại, cười híp mắt hỏi "Chuyện gì thế?"
"Còn hơn hai ngày nữa là tết Nguyên đán rồi, bà nội rất nhớ em." Lục Tinh Nhàn lên tiếng, có vẻ bối rối nên cô nhíu mày một lúc mới nói "Hôm tết Nguyên đán em có thời gian về với chị không?"
Hai ngày nữa là ngày tung tin về đoàn phim [Quân Lâm]. Là người mới, lại còn là lần đầu tiên bước vào lĩnh vực xa lạ. Hơn ai hết, chắc hẳn Tả Tiện phải rất khẩn trương.
Hơn nữa hiện tại Tả Tiện đang trong tình trạng đặc thù. Nửa đường được nhận làm diễn viên, phải cùng mọi người trong đoàn xã giao. Tính ra thì thời gian trước khi bắt đầu diễn cũng rất quan trọng, phải nghiên cứu kỹ kịch bản, ngoài ra còn phải làm quen với các đạo cụ diễn. Thế nên Lục Tinh Nhàn rất lo lắng, cô sợ nàng không biết chia thời gian biểu hợp lý.
Tả Tiện đồng ý, chất giọng trong trẻo của nàng vang lên "Đương nhiên phải về rồi! Nhưng mà chị có thể đi chọn quà Tết với em được không? Chúng ta phải chuẩn bị nhiều lắm... Mùa đông đến rồi, trước đây bà nội thường than chân hay bị lạnh. Em muốn mua cho bà một cái bồn tắm massage, nó giúp tuần hoàn máu tốt hơn... Còn nữa..."
Tả Tiện càng nói càng cảm thấy mình còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Nàng bối rối – mọi người nói cách tết Nguyên đán 'còn hơn hai ngày', nhưng thật tế cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến rồi!
Đoàn phim rất có tình người, không yêu cầu quay phim vào ngày tết Nguyên đán. Vì thế nếu muốn gặp mọi người trong đoàn thì phải đợi qua Tết. Nhưng thật ra cũng không còn bao nhiêu ngày, với lượng thời gian ít ỏi nhiêu đó mà phải mua rất nhiều thứ thì thật sự không đủ chút nào!
Lục Tinh Nhàn nhịp nhịp ngón tay ôm Tả Tiện trên đùi, ánh mắt sáng lấp lánh, bỗng nhiên trả lời "Em không cần chuẩn bị đâu, mấy thứ này... chị chuẩn bị thay em rồi."
Tả Tiện dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Nhàn.
- - Kiếp trước, lần nào đến tết Nguyên đán cũng không đến thăm Lục gia.
Từ sau hôm nói chuyện với Lục Tinh Nhàn là Tả Tiện tiến vào đoàn phim luôn. Thậm chí ngay cả nhà mình nàng cũng không trở về. Đêm tết Nguyên đán đó Tả Tiện đi gặp Lâm Vi Kỳ, cùng cô ta trải qua một tiếng sinh nhật, còn tặng một món quà sinh nhật mà nàng rất quý trọng.
Nghĩ lại những chuyện này... Tả Tiện hận bản thân đến nghiến răng nghiến lợi – sống nhiều năm như vậy vẫn không phân biệt được tốt xấu, có phải lúc đó nàng bị mù không?
Tả Tiện lặng lẽ ngắm Lục Tinh Nhàn một lúc, sau đó bỗng nhiên nàng vùi đầu vào cổ cô, miệng lẩm bẩm "A Nhàn... chị là tốt nhất."
Lục Tinh Nhàn ôm lấy thiếu nữ mảnh khảnh trên người mình, tay cô nhẹ nhàng xoa lưng nàng.
Sao lại gọi là tốt, tất cả những chuyện này là cô cam tâm tình nguyện vì nàng.
Nếu như cô không nổ lực nhiều hơn một chút thì làm sao Tả Tiện có thể thích cô.
Ai bảo cô lại thích Tả Tiện nhiều như vậy chứ.
Nhưng cũng may... Tất cả cố gắng của cô có vẻ đã có hiệu quả.
"Đúng rồi." Bỗng nhiên Tả Tiện hỏi "Sao chị còn ở đây? Không phải buổi chiều còn nói có việc sao?"
Lục Tinh Nhàn nghe hỏi ngây người, chớp mắt do dự trả lời "Chị còn nghĩ... em giận chị."
Tả Tiện mở to mắt, nàng cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra, buồn bực hỏi "Em giận gì chứ?"
Lục Tinh Nhàn trầm ngâm một lúc mới nói "Lúc em vào đoàn phim bị người khác bắt nạt nhưng chị vẫn chưa đứng ra giúp em làm sáng tỏ chuyện đó..."
Thì ra là chuyện này.
Tả Tiện chưa đợi Lục Tinh Nhàn nói xong đã chen ngang, cười híp mắt nói "Chuyện này à, nói về cách giải quyết thì em cũng không để tới phiên chị đứng ra làm sáng tỏ đâu, A Nhàn."
Cảm thấy lời nói của mình hơi quá đáng, tựa như đẩy Lục Tinh Nhàn thành người ngoài, Tả Tiện nghiêm túc suy nghĩ một lúc nói lại rõ ràng hơn "Chuyện của Tôn Gia Di em đã nghĩ ra biện pháp đánh trả rồi. Chị Song đã chuẩn bị xong thư luật sư, ừm, một lát nữa sẽ công bố... Chị yên tâm đi, em không phải người dễ bắt nạt đâu."
Lục Tinh Nhàn lặng lẽ nhìn nàng không nói gì.
Sau khi nói xong Tả Tiện nhéo nhéo tay mình "Bây giờ, chị càng xuất hiện thì càng dễ làm đối phương chèo lái sang chiều hướng khác."
Đứng ở vị trí của Lục Tinh Nhàn, dù là giúp đỡ nàng thì cũng không được. Nếu như làm thế chắc chắn ngày hôm sau sẽ có trang nhất mặt báo Tả Tiện ỷ vào hậu phương hùng hậu, trong đoàn phim không xem ai ra gì, bắt nạt diễn viên mới. Chuyện này mà xảy ra thì con đường diễn viên sau này của nàng sẽ rất khó khăn.
Bây giờ nhân lúc Tôn Gia Di có tuổi nghề 'già' hơn nàng một chút, Tả Tiện ra tay đánh trả. Vừa hay còn giúp đoàn phim [Quân Lâm] đỡ tốn phí tuyên truyền. Sau chuyện này cũng sẽ tạo được hình tượng đầu tiên của nàng trong giới điện ảnh.
"Ừm." Lục Tinh Nhàn nhìn nàng chậm rãi nở nụ cười.
Sau đó cô nâng tay xoa xoa đầu Tả Tiện, nói tiếp "Tiện Tiện trưởng thành rồi."
Mặt Tả Tiện đỏ bừng lên.
Bây giờ nàng chỉ mới mười chín tuổi thôi.
Nếu như là kiếp trước chắc chắn nàng chỉ biết khóc nhè.
_________________
Đôi lời editor:
Chương này nhanh tại vì chương này ngắn đó UvU ngắn mới có động lực làm chớ hong phải do editor siêng đâu UvU