Bốn đội vào bán kết được chia làm hai sân, rất rõ ràng, sân thi đấu của lớp số 5 và lớp số 8 nổi tiếng hơn.
Lớp số 5 vừa có học sinh năng khiếu, cộng thêm Trương Dương rất có thực lực, là ứng cử viên cho chức vô địch. Trần Kỳ nhìn tỷ số trên bảng điểm, chỉ mới mười phút ngắn ngủi mà tỷ số đã cách biệt 21 - 8. Với sự chênh lệch này, có lẽ không cần phải tiếp tục thi đấu.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Trần Kỳ đã chờ đợi cho đến tận bây giờ, sự hào hứng của cậu không thể so được với sự hào hứng của đội cổ động viên bên cạnh. Diệp Ngọc Linh là trụ cột chính của đội, dù đến muộn nhưng giọng nói vẫn rất to, so ra thì Triệu Hiểu Thanh trông vẫn ngây ngô hơn, cô đứng cạnh cậu cứ như một khúc gỗ, ai ghi bàn cũng không liên quan đến cô.
“Xem hiểu không thế?” Cậu nhịn không được hỏi.
“Một chút.” Hiểu Thanh nói: “Ném vào rổ trong vạch ba điểm được 2 điểm, ném vào rổ từ ngoài vạch ba điểm được 3 điểm.”
Trần Kỳ cười.
Hiểu Thanh nhìn cậu: “Tớ nói sai sao?”
“Xem như tớ chưa hỏi.”
Hiểu Thanh cảm thấy con người này thật kỳ lạ. Diệp Ngọc Linh nói cậu ở trong đội dự bị, nhưng thân là một người dự bị, cậu lại không hề lo lắng, thậm chí còn có tâm trạng chào hỏi bọn cô, mà khi cô hỏi cậu có chơi được hay không, cậu lại nói lảng sang chuyện khác, cũng giống như bộ dạng tùy hứng bây giờ.
Hiểu Thanh mặc kệ cậu, quay lại nhìn Trương Dương. Trương Dương không mặc đồng phục bóng rổ giống như học sinh năng khiếu, cậu ta mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu đen. Dù cao lớn nhưng chuyển động của cậu ta rất nhanh nhẹn, mỗi lần chạy đều như có gió thổi qua. Mà khi cậu ta ghi bàn, trên sân sẽ có tiếng reo hò cổ vũ, nhưng vẻ mặt cậu ta luôn điềm tĩnh, đến nỗi làm những bạn nam khác trông có chút cuống cuồng và lúng túng.
Sau một vòng cung lưu loát và hoàn hảo, quả bóng chuẩn xác rơi vào rổ. Đến lúc nghỉ giữa hiệp, chênh lệch tỷ số được nâng lên thành 34 - 12.
Học sinh của hai lớp chạy lên đưa nước và khăn lau cho cầu thủ.
Trần Kỳ không tham gia vòng loại, cậu không biết lớp số 5 lại mạnh như vậy, cứ tiếp tục như vậy, lớp cậu sẽ thua một cách rất khó xem. Cậu cau mày, vừa nói vừa đưa nước: “Ngoài Trương Dương và học sinh năng khiếu kia, những người khác cũng không tệ, chúng ta cần phải chú ý phối hợp.”
Quan hệ của cậu và lớp phó thể dục không tệ nên cậu dứt khoát nói thẳng: “Lúc bắt được bóng, cậu đừng giữ chặt, nhanh chóng chuyền đi, bọn họ không đề phòng cậu, cậu trực tiếp vào vị trí, đợi bóng chuyền đến rồi ném vào rổ.”
Lớp phó thể dục lau mồ hôi nói: “Tớ hiểu rồi, tớ to con chen vào dễ hơn, nhưng không có ai chuyền bóng cho tớ cả, lúc nãy là ai chuyền cho tớ thế?”
Một đội viên đứng bên cạnh nói: “Học sinh năng khiếu kia của lớp họ rất giỏi.”
“Cậu ta là học sinh năng khiếu môn điền kinh, không phải bóng rổ.” Trần Kỳ nhận lấy chai nước từ tay cậu ấy, đậy nắp chai lại: “Mới nửa hiệp cậu đã bị cậu ta làm cho lú lẫn rồi?”
“Hừ, mỗi lúc cậu ta đến gần tớ đều căng thẳng.”
“Vậy cậu đừng nhìn cậu ta, chỉ tập trung vào cậu, trong lúc cắt và lăn* thì tranh thủ động não tí.” Vừa rồi Trần Kỳ đã nhìn rõ: “Mặc dù bóng trong lớp bọn họ đều chuyền cho vị học sinh năng khiếu kia, nhưng người úp rổ chính xác nhất lại là Trương Dương, nên khi lùi về phòng thủ cần phải có người canh chừng cậu ta.”
*Tiếng anh là pick and roll
“Muốn phòng thì tớ cũng phải có khả năng mới phòng được chứ.” Cậu bạn được giao nhiệm vụ nói: “Tớ không khỏe bằng cậu ta.”
Trần Kỳ nhìn đối phương: “Cậu ta gần như chơi trọn cả nửa hiệp, thể lực chắc chắn sẽ suy giảm.”
“Vậy chúng ta cũng thay người.” Lớp phó thể dục đặt tay lên vai cậu nói: “Cậu lên thay.”
“Đừng, tớ chỉ là dự bị của dự bị.”
“Trần Kỳ, cậu chỉ biết lý luận suông.” Diệp Ngọc Linh ở bên cạnh cố ý khích cậu: “Có bản lĩnh thì tự cậu đi đọ sức với Trương Dương.”
“Tớ không có bản lĩnh.” Trần Kỳ không trúng chiêu của cô ấy: “Cậu nói không sai, tớ chỉ biết lý luận suông.”
Diệp Ngọc Linh cạn lời, tiếp tục nghe bọn họ bàn chuyện. Lớp phó thể dục uống hết một chai nước, sau đó mới phát hiện có một cô gái đứng cạnh Trần Kỳ: “Này, bạn học, bạn học lớp nào?”
Diệp Ngọc Linh nói: “Cậu ấy học lớp số 5, là bạn cấp hai của bọn tớ.”
“Lớp số 5? Gián điệp.” Có người hét lên.
“Gián điệp cái gì, là nội gián.”
“Chết tiệt, bí mật quân sự bị lộ rồi.”
Lớp phó thể dục mỉm cười hỏi Hiểu Thanh: “Cậu qua đây để do thám tình hình à?”
Hiểu Thanh sửng sốt, vội vàng nói không, Trần Kỳ nhìn cô: “Tớ có vẽ một vòng tròn dưới chân cậu, cậu đứng ở trong này không di chuyển thì chứng minh cậu sẽ không đi mật báo tin tức.”
Hiểu Thanh trừng mắt nhìn cậu: “Muốn thì cậu tự đi.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười, lúc này, bên lớp số 5 đang mong lớp số 8 sẽ tự nguyện bỏ cuộc, kết thúc trận đấu sớm, nên khi nghe thấy tiếng cười từ bên đó thì không khỏi thắc mắc: “Tớ còn tưởng có một hai đứa bị đánh đến chảy nước mắt rồi chứ, sao trông còn hớn hở hơn lớp mình thế?”
Trương Dương cười khẩy: “Một đám vô tư.”
Lớp phó thể dục lớp số 5 hỏi: “Nửa hiệp sau cậu có muốn nghỉ ngơi xíu không?”
Trương Dương từ chối: “Tớ vẫn ổn.”
Ngay sau đó, trọng tài thổi còi, bên lớp số 8 cử người theo sát Trương Dương, theo lời Trần Kỳ nói thì cậu ta chỉ cần “dính chặt” vào Trương Dương và đảm bảo mình không phạm lỗi. Mặc dù lớp “băng keo” này không có mấy tác dụng, nhưng hiệu quả chuyền bóng đã được cải thiện. Các bạn nam lớp số 5 vẫn chỉ chuyền bóng cho cậu học sinh năng khiếu kia như trước đó, trong khi lớp số 8 chú trọng việc di chuyển và phối hợp với nhau hơn. Lớp phó thể dục quan sát lớp mình chiến đấu quyết liệt trên sân, vừa buồn cười vừa sốt ruột, Trần Kỳ cũng bị kích động, thỉnh thoảng cậu lại gân cổ hét lên.
“Chuyền bóng! Mau chuyền bóng!”
“Đúng rồi! Trực tiếp úp rổ!”
Lớp số 5 nỗ lực đuổi theo kéo tỷ số lên thành 42 - 28. Triệu Hiểu Thanh vẫn đứng bên cạnh Trần Kỳ: “Chiến thuật của lớp cậu khác với lớp họ à?”
“Gì mà lớp họ lớp cậu chứ.” Trần Kỳ buồn cười: “Cậu học lớp nào thế?”
“...”
Cậu tiếp lời cô: “Có chiến lược nào đâu, chỉ cần đừng giữ bóng trong tay, đừng vội giành bóng rồi tự mình úp rổ là được.”
“Nhưng không phải lúc nãy cậu…”
“Lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, lớp cậu vẫn mạnh hơn lớp tớ rất nhiều.”
Hiểu Thanh nhìn người trước mặt, rõ ràng là cậu rất nghiêm túc, nhưng lại đang cố gắng che đậy sự nghiêm túc của mình bằng vẻ mặt thờ ơ.
Trần Kỳ chú ý đến ánh mắt của cô: “Sao? Tớ cũng có thật sự vẽ vòng tròn dưới chân cậu đâu?”
“...” Hiểu Thanh không tức giận, cô đang định lên tiếng thì Diệp Ngọc Linh qua đây hối thúc: “Trần Kỳ, bọn họ đều mệt như vậy, cậu còn không chia sẻ gánh nặng với họ?”
Trần Kỳ cho rằng nhiệm vụ của cậu chỉ là người dự bị: “Tớ không thích vận động mạnh.”
“Vừa rồi cậu phân tích rõ ràng logic như vậy, thật sự chỉ muốn dùng đầu không dùng chân sao?”
Trần Kỳ hết cách: “Cậu có thể đừng chỉ nhìn chằm chằm vào tớ được không? Lẽ nào cậu thật sự muốn tớ ra sân sao?”
“Ai nói tớ muốn.” Diệp Ngọc Linh đánh vào cánh tay cậu.
Hiểu Thanh nhìn hai người họ, chợt nhớ mình cũng thường xuyên đánh Trần Kỳ, nói chính xác hơn thì không phải đánh mà là chạm, là sự đụng chạm thân thiết mà nhẹ nhàng giữa những người quen.
Cô bước nửa bước sang bên cạnh, muốn tránh xa bọn họ ra một chút, nhưng Trần Kỳ lại chậm rãi dịch về phía sau Hiểu Thanh. Cậu cúi đầu, nhìn thấy tia nắng chiếu xuống đỉnh đầu cô, sợi dây chun mỏng buộc tóc đuôi ngựa cũng đen như tóc của cô.
“Triệu Hiểu Thanh.”
Hiểu Thanh không trả lời, lớp phó thể dục nhanh chóng qua gọi cậu.
Thì ra cuối cùng lớp số 5 cũng thay người, xem như là cậu có cơ hội ra sân.
Sau khi trao đổi ánh mắt, Trần Kỳ và lớp phó thể dục lần lượt tiến về phía trước. Diệp Ngọc Linh hưng phấn nói với các bạn cùng lớp: “Mau nhìn xem, cuối cùng thì tên cố vấn đầu chó này cũng bị ép ra sân* rồi.”
*Gốc là “赶鸭子上架”: bắt ai đó làm những chuyện không thể làm được, giống như bắt vịt lên giá.
Hiểu Thanh không biết Trần Kỳ là chó hay là vịt, nhưng thấy cậu không có chút kích động nào, cô chỉ hy vọng cậu là một con ngựa hiếm. Thực tế thì Trần Kỳ đã nói lớp phó thể dục giữ sức chính là để tạo ra cơ hội, vì vậy ngay khi Trương Dương còn đang thở phì phò, hai người bọn họ đã “trong ứng ngoại hợp” với một cậu bạn ở trên sân, liên tiếp ghi được bốn điểm.
Đội cổ vũ lớp số 8 càng cổ vũ nhiệt tình hơn, Trương Dương ở bên cạnh nhìn chiến thắng tự cảm động chính mình của họ, cậu ta lại nhếch khóe miệng khinh thường. Với cách biệt điểm số như thế này, còn muốn tạo nên kỳ tích? Mặc dù cậu ta có vẻ khinh thường, cậu bạn lớp số 5 ra thay thế cậu ta lại có chút thiếu kiên nhẫn. Cậu ấy háo hức muốn thi đấu nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm vào quả bóng, còn bị cảnh cáo vì phạm lỗi, giúp lớp số 8 có được cơ hội để ném phạt.”
Lớp phó thể dục điều chỉnh hơi thở, đẩy Trần Kỳ ra ngoài.
Trần Kỳ tùy ý đáp lời, phủi phủi rồi tập trung tinh thần. Khoảnh khắc quả bóng được ném từ tay cậu, cậu có dự cảm sẽ có chuyện, mà có chuyện lần một thì sẽ có chuyện lần hai, hai lần liên tiếp đều ném trúng vào rổ đến cả cậu cũng bị dọa hết hồn.
Những tiếng reo hò và vỗ tay xung quanh khiến cậu đỏ mặt, đây gọi là gì nhỉ? Là ngoài ý muốn, nhưng nhờ Lôi Lập Thao thỉnh thoảng đưa cậu đến sân bóng trong làng, không, phải là vận may đến không thể ngăn cản được. Cậu nhận được sự cổ vũ, tâm trạng vui vẻ nhìn sang bên phải, Triệu Hiểu Thanh vốn đứng trước đám đông đã biến đi đâu.
Trận đấu tiếp tục, lớp phó thể dục đập tay với cậu.
Trần Kỳ chạy hai bước, dồn sự chú ý vào trên sân.
—
Tiếng hò reo cuồng nhiệt bị bỏ lại ở cuối con đường, Hiểu Thanh chạy ra khỏi đám đông.
Cô không rơi vào trạng thái xem thi đấu, cũng không muốn về lớp. Càng náo nhiệt, cô càng không tìm được chỗ của mình, đây là khuyết điểm về tính cách mà đến nay cô vẫn chưa khắc phục được.
Ánh mặt trời lúc bốn giờ làm bóng cô dài ra, cô nhìn xuống đường, chợt hy vọng cái bóng đó sẽ từ mặt đất đứng lên trở thành bạn của cô, bằng cách này, cô sẽ không cần phải giả vờ bình tĩnh đứng bên cạnh Trần Kỳ nữa, cũng không cần phải che giấu sự thất vọng của mình khi không thể tham gia vào đội ngũ lớp số 5.
Các bạn trong lớp đều rất tốt, vấn đề không phải ở họ, mà là ở cô, không chủ động là vấn đề của cô, hối hận vì đã không chủ động là vấn đề còn nghiêm trọng hơn - cô không thể thay đổi được điều này, cũng không muốn thỏa hiệp với bản thân. Nếu như nói hồi còn học cấp hai, cô đã từng có một vầng sáng đặc biệt vì thành tích học tập tốt, vậy thì bây giờ, cô đã hoàn toàn mất đi vầng sáng đó.
Bước chân của Hiểu Thanh nặng nề giống như tâm trạng của cô. Không biết từ khi nào mà cô đã đi đến trước cửa thư viện.
Trong tiết Ngữ văn đầu tiên sau khi khai giảng, giáo viên Ngữ văn đã dẫn cả lớp đến đây. Để dễ quản lý, trường không cho xây dựng phòng tự học trong thư viện, chỉ có phòng mượn sách và phòng đọc sách, vì vậy số sách được lưu trữ nhiều hơn chỗ ngồi, và chỗ ngồi cũng nhiều hơn số học sinh.
Hiểu Thanh bước lên bậc thang, bước vào phòng đọc sách bên phải, chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Ở đây yên tĩnh hơn ở lớp, là nơi để tạm nghỉ ngơi.
Hiểu Thanh vuốt nhẹ lên mặt bàn màu nâu vàng, nhớ lại chuyện mẹ không đồng ý cho cô chuyển đến sống trong huyện trước ngày khai giảng, lý do là tiền thuê nhà ở thị trấn rẻ hơn, mà bà ấy cũng đã quen sống trong căn nhà nhỏ đó, cũng như đã quen làm việc tại nhà máy gia công và nhà hàng.
Thói quen thật sự là một thứ rất khó để bỏ. Hiểu Thanh hiểu mẹ, vì vậy cô cũng không cố chấp nữa. Nhưng dường như việc cô không cố chấp trước mặt mẹ nữa cũng đã là một thói quen của cô.
Hiểu Thanh nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cô chợt thấy hối hận vì đã đến đây. Tâm lý thu mình, cố chấp và mâu thuẫn khi cho rằng mình mạnh mẽ nhưng thường xuyên nản chí này của cô, nếu chỉ dựa vào bản thân thì có lẽ cô sẽ khó tự mình thoát ra được. Nếu sau khi trận đấu của Trần Kỳ kết thúc, cô có thể sẽ đến nói chuyện với cậu, dựa vào tính tình nóng nảy của cậu thì chắc chắn sẽ không từ chối nói chuyện cô. Nhưng khi nghĩ lại, cậu ấy chưa bao giờ thiếu người để nói chuyện, vậy tại sao cậu lại phải tự làm khó mình lắng nghe cô tâm sự và chia sẻ về nỗi buồn của cô?
“Vẫn là nên quay lại làm bài tập.” Hiểu Thanh tự an ủi mình: “Người ta thường nói “rảnh rỗi sinh nông nổi”, chỉ cần bận rộn lên, có lẽ sẽ không còn suy nghĩ lung tung như vậy nữa.”