*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Phong thoáng liếc sang cậu, anh không trả lời thẳng luôn mà là hỏi:
– Hửm?
An Chiết thấy anh có vẻ chẳng tình nguyện trả lời lắm, cơ mà hễ ngẫm về việc biết đâu lấy được manh mối thì cậu vẫn dốc hết can đảm bảo:
– Có thứ đến gần anh…
Lục Phong nhướng mày:
– Chả có thứ gì đến gần tôi cả.
An Chiết:
– Ban nãy tiến sĩ nói…
– Tôi đi kiểm tra một dự án – Lục Phong thờ ơ đáp – Chỉ vậy thôi.
An Chiết sắp bị chọc tức gần chết, cậu muốn hỏi Lục Phong đi kiểm tra dự án gì, cái tên này cứ nói vòng nói vo rồi lại chốt rằng mình không làm gì hết ư.
– Có phòng thí nghiệm nọ gọi cậu ta, – Tiến sĩ đứng trước màn hình máy theo dõi – công việc bình thường thôi, phối hợp xong là cậu ta về ngay. Nhưng có lẽ sau này còn cần ghé thêm vài chuyến nữa.
Dứt lời, tiến sĩ bèn bắt đầu tập trung nghiên cứu đoạn phim trước đó của Tư Nam.
Cái lối tư duy của Lục Phong thật khó để suy xét, nên nếu không nắm được trọng điểm thì thôi cũng mặc, chứ ngay cả tiến sĩ cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo thế kia… An Chiết chẳng moi nổi bất cứ thông tin nào, cậu ngồi cạnh Lily mà đầu óc cứ thơ thẩn, vừa chán chường vì không tìm ra đáp án, vừa giận bản thân chẳng dám hỏi quá rõ bởi sợ lộ thân phận, thậm chí cậu còn nảy sinh tư tưởng chờ Lục Phong rời đi thì mình sẽ lén bám theo anh.
Chợt nghe Lục Phong ngồi sát bên lạnh lùng bảo:
– Tập trung làm việc.
An Chiết:
– …
Năm giờ chiều, đã tới giờ Lily đi về, chờ em về Tư Nam cũng không còn tỉnh táo đi gõ tường nữa, nó bắt đầu bay tứ tung trong ngục giam. An Chiết viết sơ về tình trạng hôm nay đôi chút, tiến sĩ nói cho cậu hay giờ cậu có thể về.
An Chiết ngó sang Lục Phong.
Lục Phong bảo:
– Tôi phải ở lại đây.
Tiến sĩ giải thích:
– Đêm nay cậu ta trực ban.
An Chiết:
– …Ò.
Có vô vàn thí nghiệm được tiến hành ở Hải đăng, trong đấy những thí nghiệm liên quan đến việc nghiên cứu dị chủng chiếm tỉ lệ lớn, thi thoảng sẽ có nhân viên bị truyền nhiễm bởi thao tác nhầm hoặc xuất hiện sự cố ngoài ý muốn. Do đó Hải đăng cũng có nhân viên thường trú trực thuộc Tòa Xử án. Nghĩ đến đây, bỗng dưng An Chiết thấy sự việc hơi khó xử lí.
Cậu không có thẻ ID nên chả về nhà mình được, nếu như Lục Phong không về, cậu càng chẳng có chốn nương thân. Đương lúc dùng dằng, chỉ thấy Lục Phong lấy thẻ ID ra khỏi túi áo trước ngực đưa cho cậu:
– Viên sủi dinh dưỡng, phát minh mới do phòng thí nghiệm kế bên hợp tác với Vườn Địa Đàng đó – Tiến sĩ vừa gõ phím vừa bảo – Tạm thời chỉ cung cấp cho mỗi Hải đăng thôi.
Nói tới đoạn này, chàng ta gõ bàn phím mạnh hơn hẳn:
– Là thứ khắm nhất mà tôi từng ăn trên đời.
An Chiết đứng im tại chỗ, ngẫm nghĩ giây lát. Cậu ý thức được ống thông gió là hư vô, Hải đăng cũng là hư vô. Thứ chân chính liên quan đến việc tìm được bào tử chỉ có Lục Phong mà thôi.
Cậu hỏi Lục Phong:
– Cần tôi mang cơm cho anh không?
Lục Phong ngẩng đầu nhìn cậu, một cặp mắt lạnh lẽo chẳng trông rõ cảm xúc.
An Chiết thấy anh cũng vừa hay lật tới trang in hình máy bay chiến đấu PL1109.
Lục Phong không trả lời, An Chiết bèn thỏ thẻ:
– Thế thì mang cơm sang nha.
– Chậc – Tiến sĩ lại tặc lưỡi, chàng ta bảo – Tôi cũng cần.
Lục Phong:
– Không có phần của cậu đâu.
Tiến sĩ quay ngoắt sang chỗ An Chiết:
– Tôi muốn ăn xúp cà chua.
An Chiết:
– E rằng không có.
Cậu chẳng hề nói dối, trừ khoai tây ra thì thực phẩm mà khu cư trú cung cấp luôn thay đổi hằng ngày, cụ thể phải xem tình trạng sản xuất khi ấy của Vườn Địa Đàng nữa cơ.
Tuy nhiên, trong quầy thực phẩm hôm nay quả thực có cà chua.
An Chiết dừng lại trước kệ hàng ken đặc cà chua, ngần ngừ giây lát.
…Kế đấy cậu xoay người, chuyển sang tủ giữ tươi đựng đầy ắp nấm.
Cậu hoài lại cảnh ăn cơm chung với Lục Phong hôm qua, đêm đó căng tin công cộng có nấu ba phần xúp suông tương tự nhau gồm: xúp khoai tây, xúp cà chua, xúp nấm. Lục Phong chọn xúp nấm – mặc dù sự lựa chọn của anh khiến An Chiết hơi khó chịu, nhưng…
Cậu nấn ná tại chỗ chừng hai phút, cuối cùng lấy hai hộp nấm.
Loại nấm căn cứ trồng có màu trắng xám, chân tròn vo và mũ mềm mại. Cậu hay ghé đây sắm đồ, nhân viên ở quầy thực phẩm quen mặt cậu, bèn hỏi:
– Tối nay làm nấm hửm?
– Dạ vâng – An Chiết hỏi – Còn cần thứ gì nữa không ạ?
Dưới sự chỉ đạo của nhân viên, An Chiết mang thịt tươi và gói gia vị về cư xá. Cậu thanh toán bằng thẻ của Lục Phong, vốn dĩ, tổng tiền cả tá nguyên liệu này khiến cậu thấy choáng ngợp lắm, song nếu so với số dư trong thẻ Lục Phong thì lại trông nhỏ nhặt chẳng đáng là bao.
An Chiết cầm dao lên hít sâu một hơi, bắt đầu xắt nấm, nó mềm mại, xắt nhẹ phát là bị bổ thành hai nửa rồi, vả chăng thời gian nấu xúp nấm cũng ngắn hơn các món xúp khác. Chỉ cần cho hết nguyên liệu đi kèm vào nồi sau khi thịt gà chín mềm, kế đó bỏ thêm nấm, chờ một chốc, mùi thơm thoang thoảng sẽ bốc lên nghi ngút. An Chiết đậy nắp nồi áp suất lại, chỉnh giờ xong thì rời khỏi bếp.
Cậu rảnh rang, nên bèn tưới thêm nước cho lọ hồng trong phòng Lục Phong, dọn dẹp sơ căn phòng, đoạn bật tivi ở phòng khách lên coi.
Bây giờ là lúc chiếu thời sự, hình ảnh xuất hiện, An Chiết bất ngờ trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hubbard.
Là kẻ dẫn đầu đội lính đánh thuê từng đặt con rối ở chỗ ông chủ Shaw, gã còn từng moi thông tin của Lục Phong giúp ông chủ Shaw nữa.
Thuở ấy, nếu chẳng nhờ gã dẫn đội đi làm nhiệm vụ thì e rằng gã cũng bị tống cổ vào tù rồi.
– Hiện tại công tác triệu tập lính đánh thuê đang tiến hành thuận lợi, sáng hôm nay, đội lính đánh thuê AR137 đã trở lại căn cứ mà không thiếu một ai, trừ quân đội của căn cứ ra thì đây là hàng ngũ duy nhất có thể thực hiện nhiệm vụ cấp sáu, họ mang theo tiêu bản quý báu kèm tin tức mới nhất về khu vực bên ngoài, sau đây phóng viên của chúng tôi xin được phỏng vấn đội trưởng Hubbard chỉ huy đội AR137.
Trên màn hình, Hubbard bận trang bị bảo vệ, gã vừa bước xuống xe bọc thép. Một phóng viên lập tức phỏng vấn gã.
– Chào anh Hubbard, mừng anh trở về.
Hubbard đáp:
– Cảm ơn.
Một nhân viên đứng cạnh đương chỉ dẫn họ đi kiểm tra máu, cũng bảo:
– Chủ thành chào đón các anh.
– Cảm ơn – Hubbard đáp – Tình hình tại căn cứ khiến tôi rất bất ngờ.
Phóng viên hỏi:
– Ngày về của các anh chậm hơn những đội lính đánh thuê khác chút đỉnh, là do gặp khó khăn gì trên chặng đường ư?
– Nào có, – Hubbard trả lời ngắn gọn – tín hiệu không tốt, chúng tôi mới nhận được tin triệu tập thôi.
Phóng viên mỉm cười:
– Xin hỏi anh vừa rời khỏi khu vực nào vậy?
– Rìa Vực Thẳm.
– Tình trạng hiện tại ở đấy thế nào rồi?
– Hình thái quái vật ngày càng đa dạng.
– Vực Thẳm quả thực là nơi cực kì rùng rợn, anh đã mang về được gì từ nơi đó?
– Tiêu bản.
– Cảm ơn sự cống hiến của anh dành cho căn cứ – Phóng viên nói.
– Đừng khách sáo.
An Chiết tự nhủ, xét trên cái khía cạnh kiệm lời này, hẳn Hubbard có thể tranh tài với Lục Phong, nhưng đôi mắt của gã không đẹp bằng Lục Phong đâu.
Hình ảnh quay ngoắt sang phát thanh viên thời sự:
– Theo những gì chúng tôi được biết, các đội ngũ lính đánh thuê sẽ được đưa về biên chế quân đội sau khi hạch toán công trạng xong, tiếp tục dốc sức phục vụ cho căn cứ.
Bản tin này kết thúc, kế đó là mấy tin vắn chẳng mấy quan trọng, việc đáng đưa tin ở chủ thành hằng ngày cũng không nhiều nhặn gì, phần lớn thời gian, phát thanh viên đều thông báo các dự án nghiên cứu của Hải đăng có tiến triển mới, chèn rất nhiều từ chuyên môn và thuật ngữ làm An Chiết ngủ gật gà gật gù.
Nồi áp suất trong bếp chợt vang tiếng “Tích”, giải cứu An Chiết kịp thời, cậu mở nắp ra, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mặt, nước xúp đặc quánh – nhìn là biết nấu khá lâu, nấm trắng phau thoắt ẩn thoắt hiện trong nước xúp, cậu nếm thử một thìa, ưng cái bụng rồi, bèn vui vẻ múc phần xúp dành cho ba người vào bình giữ ấm, dự định xách đến Hải đăng.
Song ngay thời khắc vừa bước ra khỏi cửa bếp, cậu thoáng ngẩn người.
Trên bản tin thời sự chiếu hình ảnh của một phòng thí nghiệm bàng bạc, chung quanh toàn là các cỗ máy phức tạp, giữa phòng thí nghiệm có đặt bể nước thủy tinh hình trụ tròn, rót đầy thứ chất lỏng trong suốt màu xanh nhạt.
Mà trong bể nước to chừng một con người ấy, có cục bông trắng xóa nhỏ xíu đương lơ lửng ngay giữa. An Chiết mở to hai mắt, vội rảo bước đến trước màn hình tivi. Vừa đúng khoảnh khắc này, ống kính tới gần, quay đặc tả cục bông nhỏ màu trắng nọ.
Trắng tựa bông tuyết, mềm mại khôn tả, mình mẩy nó cứ như áng mây trôi bồng bềnh trong mặt nước, kích thước ngang ngửa với mấy cây nấm cậu nấu hôm nay.
Ngoại trừ điều đó ra, thì sợi nấm trắng muốt nhỏ xíu cũng bung xòe, ngâm trong nước, khẽ khàng chao nhẹ nương theo quỹ tích trôi dạt của nó.
An Chiết cơ hồ nín thở.
Cậu nhất định sẽ không nhận nhầm bào tử của mình – mặc dù có vẻ nó bự hơn giây phút tách khỏi mình chút đỉnh.
An Chiết vươn tay, ngón tay cậu hơi run rẩy, áp lên màn hình tivi lạnh lẽo, cứ như thể cậu đang chạm tới bề mặt bể nước, và cục bông trắng phau nọ chỉ cách cậu một mặt kính mà thôi. Hiềm nỗi giây tiếp theo, giọng phát thanh viên thời sự tức thì đập tan ảo giác này:
– Tiêu bản nấm kì lạ do Tòa Xử án tìm thấy tầm bốn tháng trước bị xếp vào danh sách đối tượng theo dõi hàng đầu, nấm là một loài sinh vật nhân thực[1] đặc biệt, trước đây chưa xuất hiện tình trạng đột biến thay đổi hẳn hình thái cơ bản của giống nòi lần nào, chính vì vậy, Hải đăng cho rằng tiêu bản này đầy đủ giá trị nghiên cứu quý báu, biết đâu thông qua việc nghiên cứu tiêu bản ta có thể công bố nguyên lí và quá trình virus đột biến ở sinh vật.
[1] Sinh vật nhân thực là sinh vật gồm các tế bào phức tạp, trong đó vật liệu di truyền được sắp đặt trong nhân có màng bao bọc. Sinh vật nhân thực gồm động vật, thực vật và nấm – hầu hết chúng là sinh vật đa bào.
An Chiết chau mày, quả nhiên bào tử của cậu bị bắt đi làm chuột bạch.
Không lâu sau, phát thanh viên thời sự lại nói:
– Căn cứ theo những gì nghiên cứu viên cho hay, suốt bốn tháng qua tiêu bản luôn duy trì trạng thái nửa chết, tuy nhiên, trong hai ngày gần đây, nó đột ngột khôi phục hoạt tính, hình thể tăng trưởng vài chỗ, đây là một tin tức làm cho con người ta mừng rỡ…
Trống ngực An Chiết nện thùm thùm.
…Cậu biết bào tử cũng nhận ra cậu.
Bằng không thì, sao cứ nhất định phải vào hai ngày cậu làm việc ở Hải đăng nó mới bắt đầu lớn lên? Bào tử cảm nhận được cậu, rõ ràng nó muốn trở về bên cậu.
Phát thanh viên tiếp tục nói:
– Phòng thí nghiệm đã liên lạc với Tòa Xử án, xác nhận chiều hướng sinh trưởng của tiêu bản giống hệt chủ thể gốc.
Song song lúc bấy giờ, trên màn hình, bào tử đương chao nhẹ về phía nào đó, An Chiết thầm nghĩ, đấy nhất định là phía phòng thí nghiệm mà cậu làm việc, bào tử muốn đi tìm cậu rồi.
Một giây sau, nơi góc khuất bể nước thủy tinh lấp ló một bóng người, thân hình anh đứng ngoài góc quay, chỉ để lại chiếc bóng nhạt nhòa, chẳng rõ là kẻ nào nữa.
An Chiết muốn xua cái tên kia tránh xa bào tử của mình ra.
Song tình huống vừa hay ngược lại, đối phương nhấc tay, đầu ngón tay khẽ chạm lên bề mặt bể nước, ngón tay thon dài, khớp xương đẹp tuyệt. An Chiết chau mày, hình dáng bàn tay này trông quen quen ấy nhỉ.
Ống tay áo của tên kia trông quen lắm, cả khuy áo màu bạc cũng thế.
An Chiết nghiến răng ken két, cậu chắc mẩm rằng kẻ toan chạm vào bào tử không ai khác chính là đồ tồi Lục Phong.
Nhưng, ngay giây phút này, bào tử trôi nổi bồng bềnh sà đến trước mặt đồ tồi kia, nó vươn sợi nấm trắng muốt mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay anh thông qua bể nước.
An Chiết:
–?
Hết chương 41. Tranh minh họa.Artist: 新手司機阿雪雪 @weibo