.........
- À! Thì ra là dính nhựa hoa chuối! Vậy mà tôi lại tưởng dính cái thứ dơ bẩn của thằng nào cơ!
Mợ Phượng cố ý bóng gió khơi gợi sự tò mò của bu Tuyết. Mợ đã có bằng chứng mợ Hân ngoại tình nên thấy mợ Hân tái mét mặt mày, run rẩy lủi về căn nhà sàn, mợ đâu thể tha cho mợ Hân dễ dàng như thế. Mợ muốn lắm coi cái cảnh bu Tuyết cắn xé mợ Hân nên mợ ghé tai bu Tuyết thì thầm:
- Bu à! Con dâu của bu có thai rồi đấy!
Bà Tuyết nghe tin mừng gương mặt rạng rỡ hẳn ra. Bao nhiêu công mong ngóng chờ đợi, cuối cùng bà cũng có cháu! Tuyệt quá! Bà phấn khởi hỏi mợ Phượng:
- Thật á? Mợ Hân nói với mợ à? Hay mợ để ý thấy mợ Hân có biểu hiện mang bầu?
- Là thằng Tiến nghe được bu ạ. Chính tai nó nghe thấy mợ Hân bảo với thằng Lập là mợ ấy có bảo bối.
- Sao mợ Hân không thông báo với thầy Tài hay bu hay cậu Hoan mà lại nói với thằng Lập trước nhỉ?
Bà Tuyết ngây ngô thắc mắc, mợ Phượng tủm tỉm nói:
- Vì đứa nhỏ trong bụng mợ Hân… không phải con của cậu Hoan chứ sao? Con trai bu bị mọc sừng đó bu à!
- Cái… cái gì? Mợ… đùa bu hả?
- Ai thèm đùa bu?
- Vậy thế mợ Hân mang thai con thằng nào?
- Là con của thằng Lập đó bu! Chuẩn bị được nuôi cháu hộ người ta, nhất bu nhá!
Dứt lời, mợ Phượng cười sằng sặc như lợn nái được ăn cám ngon. Ngược lại, bà Tuyết phừng phừng lửa giận. Hai bàn tay bà siết chặt, máu nóng trong người bà bốc lên hầm hập. Con quỷ Hân! Dám ngang nhiên cho con trai bà mọc sừng! Khốn khiếp! Bữa nay bà không bóp chết nó thì bà không thèm làm bà chủ của cái nhà này nữa! Sợ khi cậu Hoan về, cậu sẽ ngốc nghếch lao vào bênh vợ hoặc thằng Lập thương nhân tình xông vào hoà giải nên bà hắng giọng bảo con Huệ và thằng Quyết đứng canh bên dưới, không cho phép ai đi gần tới căn nhà sàn. Sau đó, bà phẫn nộ lao lên nhà, chủ động đóng kín các cửa để hành hạ mợ Hân cho đã. Bà định vung tay lên tát vỡ mặt mợ, cơ mà mợ đã nhanh tay bắt lấy tay bà.
- Mợ... dám hỗn với bu thế hả?
Bà tức tối quát. Bà muốn giằng tay ra khỏi tay mợ để đánh nhau với mợ một trận tơi bời khói lửa, nhưng mợ khoẻ hơn bà tưởng. Mợ nghiêm túc nói:
- Hồi trước con thương chồng con phải xa bu từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm của bu ruột nên con mới luôn cố gắng nhẫn nhịn bu. Con căn bản không muốn lôi cậu vào cuộc chiến của bu chồng và nàng dâu. Nhưng con càng nhường bu thì bu càng được nước lấn tới. Sau khi đã bỏ độc con, bu nghĩ bu còn đủ tư cách để tiếp tục hành hạ con ư?
- Sao độc tam hoa không giết quách mợ đi cho rồi! Thứ dâm đãng chửa con của thằng khác như mợ không xứng đáng làm vợ của con trai bu!
Bà Tuyết uất ứa nước mắt, Hân ghé tai bà nói thầm:
- Bị bao nhiêu vụ mà bu vẫn vậy, vẫn cứ sồn sồn lên khi bị công kích. Bu bình tĩnh đi. Bu con mình không nên gây nhau vì một cái bầu không có thật.
- Cái… cái… cái gì?
- Đây là chuyện giữa con và mợ Phượng, tự con có thể giải quyết được, bu đừng xía vô.
Bà Tuyết lờ mờ hiểu ra vấn đề, bà ghé tai mợ Hân, nhỏ nhẹ thắc mắc:
- Sao lại không cho bu xía vô? Bu cũng nào có ưa con Phượng đâu, bu ghét những đứa từng thân với bà Hoa. Chưa kể nó cậy cậu Hoan ngu, còn đang nhăm nhe xưởng gỗ của ông Tài kia kìa.
- Bu an tâm đi! Có con ở đây rồi, không ai có thể cướp những gì thuộc về cậu!
Tuy bà Tuyết hay ghen tị với mợ Hân vì tình cảm cậu dành cho mợ, nhưng thấy mợ thật lòng thương cậu, bảo vệ cậu, bà lại cảm động. Bà áy náy nói:
- Vụ bỏ độc tam hoa bu không cố ý đẩy mợ tới chỗ chết đâu… chỉ là tức quá nên bốc đồng thôi… bu xin lỗi.
Mợ Hân vào nhà tắm xấp nước khăn ấm rồi đem ra ngoài lau mặt cho bà. Mợ nhẹ nhàng nói:
- Bu ấy… lớn tướng rồi mà như con nít. Hở ra là sợ mất con trai… con bu đẻ ra thì mãi là con bu, bu sợ gì?
- Mợ không hiểu. Hồi ông Tài bỏ rơi bu để về với bà Hoa, bu khóc nhiều. Đêm nào bu cũng tủi, nghèo khó, thiếu thốn, nhưng may mà có cậu nên bu có động lực sống. Từ hồi xưa đó tới giờ bu chỉ thương duy nhất một mình cậu thôi, cậu cũng vậy, chỉ thương bu nhất. Nhưng giờ có mợ, bu sợ một ngày cậu thương mợ nhiều quá rồi thì quên mất bu, chẳng còn ai thương bu nữa.
- Sao lại không còn ai thương bu? Chẳng phải vẫn còn có con hay sao? Con cũng là con bu mà!
- Mợ nói vậy thôi chứ mợ chả thương bu đâu, con dâu chứ có phải con gái đâu mà thương bu.
- Không thương bu mà con im ỉm cho bu biết bao nhiêu chuyện. Bu nghĩ coi có hợp lý không?
Bà Tuyết nghĩ thấy cũng không hợp lý lắm. Nếu mợ Hân không thương bà thì mợ đã tố giác bà từ lâu rồi. Vậy nghĩa là mợ có thương bà hả? Nghĩa là ngoài cậu Hoan ra, trên đời này còn có một người nữa thương bà cơ á? Hay ghê nhỉ? Nom đôi má lúm đồng tiền của mợ dễ thương ra phết, bà ngưỡng mộ bà Hà ghê. Bà cảm thán:
- Có cô con gái khôn, xinh và khéo léo như mợ, số bà Hà sướng thật đấy!
- Bu cũng có cô con dâu khôn, xinh và khéo léo. Bu cũng nào có sướng kém mẹ Hà nhà con đâu ạ!