Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 13



Cậu dằn mặt tụi kia mà bu cảm giác như cậu đang nhắc khéo bu, hại bu sởn hết cả gai ốc. Cậu Hoan hầm hầm ôm nấm lùn về ngôi nhà của mình, thấy người nó hơi yếu, cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, nhưng giọng cậu thì chẳng hề nhẹ chút nào cả, cậu quát:

- Nín ngay!

Cái con vợ hư này nữa, chồng quát mà nó mặc kệ luôn, nước mắt ở đâu ra mà lắm, còn cứ nấc lên nữa, hại cậu sốt hết cả ruột. Không ai hiểu những tủi nhục mà nó đang phải chịu đựng hơn cậu. Hồi xưa bu Hoa, vợ cả của thầy Tài ghét cậu dữ lắm, lúc thầy ở nhà thì ngọt nhạt với cậu, khi thầy đi vắng bu đánh cậu sấp mặt. Cậu và anh Lộc sinh cùng năm nên học cùng lớp. Anh chỉ ra đời trước cậu vài tháng cơ mà tài năng ghê lắm. Ngoại trừ môn Mỹ Thuật ra thì môn gì anh cũng học giỏi hơn cậu. Cậu chỉ hơn anh duy nhất điểm vẽ, ấy vậy mà cũng khiến bu Hoa tức lồng lộn. Cậu vẫn nhớ như in cái hình ảnh một cậu nhóc bảy tuổi tung tăng ôm bức tranh được chấm điểm mười về nhà la lớn khoe thầy Tài. Đen cho cậu là bữa đó thầy đi công tác, bu Hoa lao ra tóm cổ cậu, nhốt cậu vào phòng kín, bỏ đói cậu gần một ngày trời. Chưa hết, bu còn thả mèo vào phòng doạ cậu sợ tè cả ra quần. Bu Hoa có nuôi một con mèo tam thể rất khôn, nó thường nghe lời bu nhá trộm cậu từ hồi cậu còn đỏ hỏn khiến cậu hãi mèo từ bé.

Rất nhiều lần cậu tố cáo bu trước mặt thầy Tài, nhưng trong mắt thầy, bu luôn là người phụ nữ hiền hậu dịu dàng nên thầy toàn mắng cậu tào lao. Vì không thể dựa dẫm vào thầy, cậu bắt buộc phải tự học cách bảo vệ chính mình. Cậu xin thầy cho đi học võ từ năm tám tuổi, năm cậu chín tuổi bu Hoa đánh cậu, cậu vùng lên giật roi của bu. Năm cậu mười tuổi bu sai người làm đập cậu, cậu nhanh tay tụt quần thằng chó đấy rồi đẩy nó ngã vào đống rơm. Năm cậu mười ba tuổi, một mình cậu tẩn nhừ tử bảy thằng thuộc hạ của bu. Năm cậu mười lăm tuổi, nhân dịp thầy Tài đi chơi xa, bu Hoa chơi khăm đánh thuốc mê cậu, sau đó nhốt cậu vào trong phòng cùng hơn năm chục con mèo hoang, lúc tỉnh dậy người cậu sởn đầy mề đay, mặt trắng bệnh không còn giọt máu. Ánh mắt hau háu đói ăn của tụi nó bức cậu phát hoả, cậu gầm gừ như một thằng rồ, điên cuồng phá cửa rồi lao tới đập nát đồ đạc trong phòng bu Hoa. Bộ sưu tập bình cổ đắt tiền của bu bị cậu ném vỡ tan tành, cầm trên tay mảnh sành sắc nhọn, cậu dí sát vào cổ bu doạ nạt:

- Còn dám tính kế với cậu một lần nữa thì bu chết chắc.

Kể từ đó bu Hoa sợ cậu một phép. Bây giờ tuy bu không còn nữa nhưng nỗi sợ mèo trong cậu vẫn không hề thuyên giảm. Những ký ức kinh hoàng trong quá khứ khiến cậu thông cảm cho vợ nhiều hơn, cậu thở dài bảo:

- Khóc nhiều quá hết nước mắt mất đấy!

Sự quan tâm của cậu khiến Hân thấy áy náy vô cùng, cô trở nên trầm mặc, nước mắt đua nhau trào ra ướt đẫm hai gò má. Từ nhỏ tới lớn cô đã là cục cưng của đại gia đình, lúc nào cũng được cả nhà hết mực yêu thương, lúc nào cũng được diện đồ đẹp như công chúa và được dạy dỗ con gái thì phải giữ cho mình thơm tho sạch sẽ. Giống như bao thiếu nữ khác, Hân luôn mơ mộng về một đêm tân hôn hoàn hảo, về phút giây thiêng liêng nhất khi cô trao thân mình nguyên vẹn cho người đàn ông mà mình yêu thương nhất. Là chuyện đã rồi nhưng vẫn thật khó khăn để chấp nhận, nghĩ tới việc mình đã bị vấy bẩn, tim Hân đau tái tê. Nhục nhã một mình cô chịu là được rồi, cớ sao còn phải liên luỵ cậu, Hân buồn buồn cầm lấy ngón trỏ của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lên vết kim đâm.

- Em… em xin lỗi.

Hân nghẹn ngào nói, cậu Hoan bĩu môi mắng cô vẽ chuyện. Vết châm nhỏ xíu, chả ai để ý mà nó cũng biết. Cậu nói vậy thôi chứ lúc con vợ cậu thơm nhẹ lên cái vết đó, cậu cũng thấy hơi tê tê. Cậu đỏ mặt chỉnh lại chiếc áo bị xộc xệch của nó, vết răng cắn của thằng mất nết kia vô tình đập vào mắt, cậu bực bội giật đứt luôn hai chiếc khuy áo đầu tiên, đưa tay chạm vào chỗ đó rồi ra sức kỳ cọ. Hân bị đau nhưng vẫn cố chịu đựng hỏi:

- Cậu làm gì vậy?

- Cậu muốn xoá nó đi. Nom ngứa mắt!

Cậu thật ngốc, cọ thế mà xoá được thì Hân cọ từ lâu rồi. Hân dịu dàng bảo cậu kiên nhẫn đợi Hân thoa kem làm mờ sẹo, rồi sẽ có một ngày cái vết đó mờ đi thôi. Cơ mà cậu kiên nhẫn không nổi, cậu lầm lì mở tủ lấy kem. Nhìn vào chiếc lọ gỗ xinh đẹp không có nhãn mác cậu biết ngay là kem nấm lùn tự chế bằng thảo dược tự nhiên. Con này khéo tay gớm. Lúc bôi kem cho nó, cậu cũng cố gắng khéo tay để Hân đỡ bị xót. Cơ mà mặc kệ mọi nỗ lực của cậu, mặt con vợ cậu cứ mỗi lúc một đỏ lựng khiến cậu rất chi là quan ngại, cậu chau mày hỏi nó:

- Đau lắm à?

Hân lắc đầu, chỉ là dấu răng của kẻ kia ở vị trí rất nhạy cảm, ngay dưới xương quai xanh vài phân. Cậu thì cứ nhiệt tình dùng ngón trỏ mân mân mê mê khiến Hân sởn hết cả gai ốc. Có một thứ cảm xúc gì đó lạ lùng lắm. Hân rất ngượng, nhưng cô không hề bài xích loại cảm xúc này. Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ cậu chuẩn bị bôi thuốc cho mình, tim Hân lại nhảy tưng tưng. Vết răng trên người cô nhờ thế mà mờ dần, đến hôm cậu phải vào Vũng Tàu một tuần để đòi nợ thì vết đó chỉ còn mỏng manh như một sợi chỉ nhỏ. Trước khi đi, cậu còn lừ mắt quát Hân:

- Ở nhà chịu khó bôi kem nghe chửa? Lúc cậu về mà không khỏi hẳn thì cậu cho mày ăn cám con ạ!

- Dạ.

Cậu xoa đầu Hân rồi phóng siêu xe tới chào chị Oanh. Từ khi có vợ, mỗi ngày cậu chỉ ghé qua chỗ chị tầm vài ba tiếng khiến chị thấy thiệt thòi ghê lắm. Thế nên chị không thể bỏ qua cơ hội được ở bên cậu liền tù tì một tuần như này, chị vừa cọ môi vào má cậu vừa nài nỉ:

- Cậu cho Oanh đi theo với! Nha! Cậu nha! Oanh không muốn ở nhà đâu! Ở nhà em nhớ cậu chớt mất em chịu không có nổi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv