Cả đời
4.
Lăng Lãng sắp hoàn thành kỳ thực tập, nhưng giám đốc của bộ phận cuối cùng cậu đi làm là một người kỳ lạ, tính tình kỳ lạ không nói, còn rất keo kiệt, EQ lại thấp. Mỗi ngày đều là dáng vẻ nhỏ nhen suy đoán người bên cạnh, lại biết nịnh nọt, không hiểu sao có thể làm được giám đốc bộ phận.
Lăng Lãng lại lần nữa đành chịu ôm một chồng hồ sơ công việc to đùng, đau đầu suy nghĩ phương án tiếp theo.
"Đừng mãi uống mấy thứ này, không tốt cho cơ thể." Tiền bối cũng đang pha trà ở bên cạnh đưa cho Lăng Lãng một ly trà.
Trên mặt trà có những bông hoa nhỏ màu vàng đang trôi nổi, vừa kề sát thì đã thấy vô cùng thơm nhưng không có chút ngấy nào.
"Trà hoa quế tự làm, hơi ngọt."
"Vâng... Cảm ơn." Một tay của Lăng Lãng kẹp tư liệu, có hơi ngớ ngẩn nhận lấy, sau đó thổi mặt trà, húp một ngụm.
Tiếng nước vang lên rất rõ ràng trong phòng uống nước, Lăng Lãng bỗng nhiên phản ứng lại bản thân đã làm cái gì thì đỏ hết cả mặt, trừng to mắt cùng mím đôi còn dính nước, rõ ràng ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm mặt bàn bị dính nước, nói câu "Rất ngon", sau đó cũng không biết nghĩ thế nào mà chỉ trong vài ngụm đã uống hết nước trà ấm, rửa sạch ly nhiều lần rồi đưa lại cho đối phương.
"Cảm ơn rất nhiều." Sau đó mặt không biểu cảm đi khỏi.
Thật ra sau khi đi ra ngoài hơn mười mét, Lăng Lãng muộn màng cảm thấy đẫm nước mắt trong lòng, trên mặt tràn ngập ý "Đừng chọc tôi".
Cậu không nghỉ ngơi tốt thì sẽ như vậy, có chút lơ mơ, luôn không khống chế được hành vi của mình, sau đó lại hối hận không kịp.
Bởi vậy, Tào Quân Học – vẫn luôn không yên tâm Lăng Lãng còn chưa đến giữa trưa đã mang cơm đến tìm cậu, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông dựa rất gần Tiểu Lãng nhà anh, khiến anh tức!
Kề gần như vậy, sao thế? Muốn gần lại để chiếm tiện nghi của người ta à!
"Á, anh đến sớm vậy?"
Cái gì? Còn nói anh đến sớm? Tào Quân Học lập tức cảm thấy được nguy cơ, dựng lên 300 cái phòng tuyến.
"Buổi sáng em không có ăn, anh sợ em đói." Nói xong, chân dài bước đến nhân tiện kéo cái ghế dựa qua ngồi cạnh, sau đó mở cặp lồng giữ nhiệt ra, đặt thức ăn đơn giản nhưng trông cực đẹp mắt đến trước mặt Lăng Lãng.
Lăng Lãng gian nan dời tầm mắt, nuốt nước miếng rồi dời lực chú ý sang tập văn kiện: "Em, xem làm xong rồi ăn."
"Nhìn rối loạn như vậy không phí tinh thần à? Ăn no mới có tinh thần được. Nào, nhân lúc còn nóng nè." Nói xong liền cầm đũa gắp đến bên miệng đối phương.
Người đàn ông bên cạnh đã sớm kinh ngạc nhìn tương tác hơi có chút ái muội giữa hai người, thật là không trách hắn nghĩ nhiều, thật sự hành động của người đàn ông này nhìn ngang ngược nhưng rất có giới hạn, ánh mắt không rời Lăng Lãng giây nào, còn rất dịu dàng!
Lăng Lãng có chút xấu hổ dựa vào sau: "Anh buông xuống đi, em tự ăn."
"Anh chỉ muốn đút cho em."
Người đàn ông khụ một tiếng, hơi cúi đầu xuống cười: "Đây là bạn của cậu sao? Rất quan tâm cậu đó, xem ra quan hệ rất không tệ nhỉ."
"Ai cùng anh ấy quan hệ không tệ?" Lăng Lãng nhíu mày, "Cũng tại anh ấy thích lo thôi."
"Thoạt nhìn cũng không chính xác lắm..." Người đàn ông tiếp tục cười.
Một tay khác của Tào Quân Học đặt trên đầu gối đã nắm thành quyền, anh cảm thấy giây tiếp theo bản thân rất có thể sẽ bật dậy đánh tên đàn ông dư thừa này.
"Quan hệ giữa tôi và Tiểu Lãng của chúng tôi đương nhiên tốt, không ai so được hết." Tào Quân Học nhếch mày, hấc cằm nói.
Lăng Lãng tiếp tục xấu hổ.
"Con người anh nói chuyện cứ lấp là lấp lửng, muốn nói gì thì nói thẳng đi, cứ như thế phiền lắm, ông đây còn..."
"Được rồi anh về đi." Lăng Lãng trực tiếp ngắt lời đối phương, "Công ty em ty còn có việc, anh đừng làm loạn ở đây." Lăng Lãng lo lắng đồng nghiệp bị giọng điệu vừa nãy của Tào Quân Học làm không vui, vội vàng bắt đầu đuổi người.
"Sao anh lại làm loạn chứ?" Tào Quân Học nhíu mày.
"Còn không gọi là làm loạn? Chúng ta đã trao đổi xong là đừng đến công ty của em, anh hay lắm, vô duyên vô cớ chạy đến đây."
"Anh..."
"Có đi hay không?!" Lăng Lãng trừng mắt, nhìn thẳng Tào Quân Học, người nọ bị cậu nhìn như vậy lập tức "héo" lại, ủy khuất cụp mắt rồi bỏ đồ ăn trong tay xuống.
"Em chú ý thời gian, ăn lúc còn nóng. Anh về đây, giữa trưa lại đến đưa cơm cho em."
Lăng Lãng vừa định nói không cần, nhưng đối phương lại lập tức nửa ngồi xổm trước mặt, cố gắng làm ra dáng vẻ đáng thương thỉnh cầu cậu: "Không đến đưa thì anh không yên tâm, anh cũng không chịu được."
"Xéo xéo xéo." Lăng Lãng không kiên nhẫn khua tay, đối phương lập tức giật người đứng lên, dáng người cao lớn thẳng tắp khiến cho người đàn ông đang ngồi rất có cảm giác áp bức.
"Hẹn gặp lại, Tiểu Lãng." Rất vui vẻ rời đi.
Hai má Lăng Lãng nóng lên, vội vàng cầm lấy bộ đồ ăn bắt đầu vùi đầu ăn.