“Cô là…” Mục Từ Túc vốn định muốn hỏi cô gái có phải là người đã liên lạc với mình qua điện thoại không, nhưng vừa thốt khỏi miệng lại biến thành lời an ủi.
“Đừng sợ, tôi sẽ không vào nhà, cũng không làm khó cô đâu.”
Mục Từ Túc cố gắng nói thật dịu dàng nhưng cô gái trước mắt vẫn còn rất căng thẳng, thân thể run rẩy liên hồi. Thậm chí Mục Từ Túc có cảm giác rằng nếu không phải cô gái đang sợ anh thì e rằng một giây sau cô sẽ chộp lấy tay anh kéo vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Bởi vì cô gái tựa như càng sợ hãi bản thân xuất hiện trước công chúng hơn là với một người xa lạ.
“Tôi…” Cô gái giống như muốn nói gì đó với Mục Từ Túc, nhưng vừa mở miệng thì lại không nói gì.
“Im lặng trước đã.” Mục Từ Túc chầm chậm dẫn dắt cô, nhưng đột nhiên cửa của hàng xóm bên cạnh phát ra tiếng động.
Ngay sau đó sắc mặt của cô gái liền tái đi, cô duỗi tay đẩy Mục Từ Túc ra khỏi phạm vi cửa mở rồi sầm một tiếng đóng cửa lại.
Mục Từ Túc vào nghề đã nhiều năm, đây không phải là lần đầu tiên bị chặn ngoài cửa. Nhưng quả thực là lần đầu anh gặp phải tình cảnh kì lạ như vậy, trong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Còn người hàng xóm bên cạnh đi ra thấy Mục Từ Túc thì chào hỏi theo thói quen, nhưng giọng nói này lại chanh chua, rất hợp để đi nhiều chuyện, khiến người ta vô thức cảm thấy chán ghét.
“Cậu tới tìm gái quỳnh dao đó hả? Là kí giả hay tiểu thuyết gia?” Người phụ nữ trung niên thấy Mục Từ Túc không trả lời thì lại lầm bầm nói tiếp“Cậu đến tìm nó cũng vô ích, nó sẽ không nói thật đâu. Nhưng chúng tôi sống ở đây lâu rồi, tôi biết hết mọi chuyện của nó!”
“Bác nói sao?” Mục Từ Túc vừa nghe ba chữ gái quỳnh dao thì lập tức hiểu ra bà ta đang ngầm nói cái gì. Sau đó không khỏi thầm kinh hãi trong lòng.
Bài bóc phốt vào đầu năm mới kia thực sự rất nổi tiếng, nhưng Mục Từ Túc không ngờ lại nổi tiếng đến mức này, thậm chí hàng xóm xung quanh cô gái đều có nghe tới.
Lời kế tiếp mà người phụ nữ trung niên này nói ra mới làm Mục Từ Túc kinh sợ.
“Cậu không biết đi! Lúc trước trên mạng có một bài viết nói về cô ta, chậc chậc chậc, đúng là cực phẩm! Vì ở đây lâu nên mới nhận ra bộ mặt thật của nó. Cậu không biết đâu, cô ta mập như con heo, lại còn thích mặc đồ bó sát, làm như sợ người ta không nhìn thấy đống mỡ thừa trên người mình. Cả váy nữa, chắc nó không tắm không giặt quần áo hay sao, bẩn đến mức… Không nhìn ra màu sắc lúc đầu luôn!”
Khi cô gái kia mở cửa ra, Mục Từ Túc thấy rõ mặc dù trông cô khá rụt rè, người cũng mập thật, nhưng không đến mức khó chịu như bọn họ nói, cho dù ở nhà cũng yên lặng không làm phiền người khác.
Nhưng lời nói tiếp theo của bà ta càng quá quắt hơn “Nhân phẩm không ra gì, nghe nói là lừa tiền của công ty nên mới bị đuổi! Còn bạn trai thì hai, ba ngày đổi một người. Cậu nói xem, trông cô ta như vậy mà cũng có người thích nữa hả?”
Mặc dù người hàng xóm này tự giác nói nhỏ giọng, nhưng trong hành lang chật hẹp, dù có nói nhỏ đến mấy thì cũng sẽ trở nên cực kỳ ồn ào.
Mục Từ Túc có thể cảm nhận được cô gái kia nấp sau cánh cửa, tay bụm miệng cố gắng nuốt xuống những tiếng thút thít khó kiềm nén.
Cho nên cô chính là cô gái trong bài bóc phốt đó? Hơn nữa sau khi bài viết trở nên nổi tiếng thì lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người?
Vừa nãy cô nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, rõ ràng là nghe người ta bêu xấu cười cợt sau lưng nên mới biểu hiện như vậy.
Mục Từ Túc nghĩ tới đây, mặc dù anh rất kiên nhẫn và ôn hòa với người khác nhưng trong lúc này, anh không khỏi cảm thấy người phụ nữ trung niên trước mắt này trông thật đáng ghét.
Mục Từ Túc hít sâu một hơi để giọng điệu bình tĩnh lại, anh vươn tay cắt ngang lời bà ta đang nói “Bác biết tôi là ai không?”
“Hả…” Bà ta nhất thời sửng sốt vì bà ta thật sự không biết anh là ai.
Mục Từ Túc đưa cho bà ta một tấm danh thiếp “Thấy bác chú ý tin tức trên mạng như vậy thì chắc cũng có biết về tôi. Tôi là Mục Từ Túc, luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh.”
“…” Người phụ nữ trung niên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bà ta không biết Mục Từ Túc muốn nói cái gì.
“Những gì bác vừa nói đều là thật?”
“Đương nhiên, dù gì cũng là trên mạng nói…”
“Bác có tận mắt nhìn thấy không? Nhìn thấy cô ấy làm những chuyện xấu kia? Nhìn thấy cô ấy vì tác phong cá nhân có vấn đề nên bị đuổi việc? Hay là nói, bác có bằng chứng gì chứng minh những chuyện trên mạng là thật?”
“Chẳng lẽ cậu muốn đổ tội phỉ báng lên người tôi?” Người phụ nữ trung niên vừa nghe Mục Từ Túc giới thiệu tên thì liền nhận ra anh. Dĩ nhiên cũng biết chuyện Mục Từ Túc gửi công văn luật sư với quy mô lớn. Mặc dù vậy, bà ta cũng cố chống cự không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn lớn tiếng nạt lại.
“Luật sư thì sao? Cậu bắt nạt tôi không hiểu pháp luật phải không? Tôi đã thấy chuyện trên mạng rồi, nếu không đạt được số lượng truy cập theo quy định thì không thể coi là phạm tội!” Bà ta vẫn còn nhớ vụ lượt chia sẻ 500 lần và lượt xem 5000 lần. Còn về phần cá nhân tự ý tám chuyện thì không có quy định nào cấm cả.
Nhưng nếu Mục Từ Túc đã lên tiếng thì tất sẽ nói có sách mách có chứng.
“Đúng là không tính phạm tội, nhưng có liên quan đến trách nhiệm dân sự. Tòa án không chỉ nhận tội hình sự thôi đâu. Điều 109 trong quy định rằng quyền tự do cá nhân và nhân phẩm cá nhân của công dân được pháp luật bảo vệ. Nếu quyền danh dự của công dân bị xâm phạm thì họ có quyền yêu cầu đối phương chấm dứt hành vi xâm hại, khôi phục danh dự, loại bỏ ảnh hưởng và xin lỗi.”
“Những gì bác đang làm bây giờ đã xâm phạm đến danh dự của đối phương, cô ấy có quyền yêu cầu bác chấm dứt hành vi này lại, ngoài ra còn phải lên tiếng xin lỗi!”
“Tôi, nói xin lỗi? Cậu có bị điên không? Hàng xóm bàn tán xì xào vài câu thì đã làm sao, cậu có giỏi thì kiện tôi đi!”
Mục Từ Túc đột nhiên mỉm cười “Bác cảm thấy trò khích tướng này có tác dụng với tôi không? Đừng nói là bác, nếu cô gái này đồng ý ủy thác cho tôi, thì tôi sẽ đưa bác vào ghế bị cáo giống như những người đăng bài tung tin đồn thất thiệt trên mạng!”
“…” Sắc mặt của bà ta thoáng chốc thay đổi.
Giọng nói của Mục Từ Túc đột nhiên trở nên nghiêm túc “Kế tiếp có phải bác ngồi xuống đất vỗ đùi khóc lóc ăn vạ? Kêu gào với hàng xóm tôi ỷ mình là luật sư bắt nạt một công dân vô tội?”
“Có phải bác cũng muốn nói mọi người đều nói như vậy nhưng sao chỉ bắt tội có mình bác?”
“…” Người phụ nữ trung niên nhất thời á khẩu không trả lời được, những gì bà ta muốn nói đều đã bị Mục Từ Túc nói dùm hết, bây giờ chẳng biết nói gì. Nhưng vì tiếng nói của hai người quá lớn nên hàng xóm xung quanh nghe xong thì không nhịn được mở cửa ra xem.
Sau khi nghe hai người nói chuyện thì đều xì xào bàn tán “Sẽ không nghiêm khắc dữ vậy chứ?”
“Tòa án mà cũng quản lý chuyện này cơ à?”
“Vậy sau này ai cũng đừng nói chuyện, hở một tí là khép tội phỉ báng.”
Nhưng Mục Từ Túc không để ý những lời nói đó, trái lại trực tiếp lấy điện thoại ra giơ lên trước mặt người phụ nữ trung niên “Nếu thấy không phục thì gọi 110 báo cảnh sát đi. Cho dù hôm nay bác có làm cái gì đi nữa thì cũng phải nói một tiếng xin lỗi!”
“Về phần những người còn lại, cũng không cần cảm thấy chuyện không liên quan đến mình, tôi chỉ hỏi các người một câu, nếu hôm nay các người là cô gái này, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ vào cuộc sống riêng tư của mình, bị bêu xấu chế giễu nhưng lại không có bằng chứng gì, các người đồng ý chịu đựng sao?”
“Chúng tôi không thể nào làm ra những chuyện đó!”
“Vậy các người có bằng chứng gì chứng minh cô ấy làm những chuyện đó?”
“Trên mạng…”
“Sao các người biết chuyện trên mạng là thật?”
“…” Đúng vậy, làm sao biết đó là thật? Không ít hàng xóm còn muốn phản bác lập tức ngậm miệng lại.
“Trên tòa án, quan tòa còn phải dựa vào bằng chứng để đưa ra phán quyết. Từ khi bước chân vào tòa chung cư, tôi đã ghi lại tất cả bằng chứng bác bêu xấu cô gái này. Nói xin lỗi đi! Còn nếu không chúng ta sẽ hẹn gặp nhau trên tòa!”
Lời nói của Mục Từ Túc rất có sức nặng, người phụ nữ trung niên kia đỏ mặt ấp úng mãi không trả lời.
Trong lúc hai bên đang giằng co thì cô gái kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Luật sư Mục, bỏ đi.” Cô gái vốn rụt rè mở cửa ra nói “Bỏ đi. Dù sao… Dù sao cũng là hàng xóm, đừng nên làm căng quá.”
Rốt cuộc vẫn là cô gái này hiền lành, cô biết rõ cảm giác bị mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán về mình. Gia đình của người phụ nữ trung niên này có năm miệng ăn, chồng và mẹ chồng bà ta thích sĩ diện. nếu hôm nay thật sự ép bà ta nói xin lỗi ở đây, sợ rằng về sau bà ta khó chung sống với người nhà mình.
Người phụ nữ trung niên kia không ngờ là cô gái sẽ ứng xử như vậy, bà ta nhìn chằm chằm cô như nhìn một con quái vật. Dù sao nếu là một người bình thường mà bị mắng nhiều như vậy, một khi có cơ hội phản đòn thì sẽ tranh thủ cố sức đạp cho bõ ghét, nhưng tại sao cô gái này lại chịu bỏ qua?
Cô gái này thật sự là bạch liên hoa như trên mạng đã nói hay là não có vấn đề? Đừng nói là người phụ nữ trung niên, ngay cả những hàng xóm xung quanh ngày thường hay hóng hớt bà tám cũng đều ngớ người ra.
Nhưng cô gái kia ráng cười một tiếng, lặp lại lần nữa “Thôi bỏ qua đi, sau này không nên nói những lời đó nữa.”
Cô đã bị chửi rất nhiều, có xin lỗi hay không đều không quan trọng.
Mục Từ Túc im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể vẫn cứng ngắc vì căng thẳng, hơn phân nửa là cân nhắc dựa trên lập trường của Mục Từ Túc, cô chủ động nói với anh “Luật sư Mục, tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ có thể đi. Không phải anh muốn xem chỗ bánh đào chiên của Khúc Phương Trai sao? Họ nói với tôi là đã để chúng ở trong kho, tôi dẫn anh đi xem.”
Cô cố gắng nói lớn tiếng, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của những hàng xóm đang hóng chuyện. Mục Từ Túc không thể không cảm thấy xót xa trong lòng.
Bởi vì anh hiểu ý định của cô gái. Cô là đang nói với những người hàng xóm này biết Mục Từ Túc tới đây để lấy bằng chứng, không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với cô.
Mục Từ Túc nhìn bóng lưng của cô gái, đột nhiên anh nhớ đến một câu nói, người hiền lành thật sự thì dù có bị dồn vào bước đường cùng thì cũng không nỡ tổn thương người khác để tìm đường sống cho mình. Đáng tiếc, tất cả mọi người chỉ biết chỉ trỏ vẻ bề ngoài của cô gái mà không thấy được nội tâm xinh đẹp của cô.
Đoạn đường từ tầng trên xuống tầng dưới không dài, nhưng thực ra đi dưới sự chú ý của mọi người cũng không dễ dàng gì.
Mục Từ Túc đi phía sau cô gái, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi của cô gái này đều run rẩy không vững, thậm chí cả người cô cũng đang run lên.
Là vì lạnh hay vì sợ? Mục Từ Túc muốn hỏi cô nhưng lại thấy câu hỏi như vậy thật quá đường đột.
Lúc cô đi thẳng đến cửa thì trông thấy Phó Chiêu Hoa. Hai người vừa nhìn nhau, cô vô thức hơi sửng sốt một chút, sau đó cười giễu nói với Mục Từ Túc “Thật khó để đến thăm hỏi một nhân chứng như tôi nhỉ.”
“…” Nếu là bình thường, Mục Từ Túc nhất định sẽ giải thích đó là trợ lý của anh, hàng ngày đều đi theo anh phụ việc, bởi vì cô yêu cầu gặp một người nên anh mới không kêu cậu ấy đi theo lên lầu. Nhưng khi nhìn vào mắt cô gái, một câu từ chối hay nói dối cho qua đều không thể nào nói ra được.
Mục Từ Túc im lặng vài giây, cuối cùng trịnh trọng nói “Xin lỗi.”
“Không sao, là tôi đường đột. mà tôi cũng phải cảm ơn luật sư Mục một tiếng, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi lúc ở trên lầu. Nhưng lần sau anh đừng làm vậy nữa, bởi vì không đáng.”
“Tại sao?”
“Dù sao chuyện đã thành ra như vậy rồi.” Giọng của cô gái rất nhẹ “Trên mạng luôn có người thế này thế kia, khi bị phốt là hạng cực phẩm, mọi người đều xem cho vui, sau đó thì ghi nhớ vào đầu. Nếu vụ này thật sự có thể giải quyết, cho dù nói xin lỗi thì làm được gì chứ?”
“Họ có thể đi tìm những người đã xem bài phốt kia, nói là đừng tin, đó là giả? Hay là thay tôi chịu đựng những lời mắng chửi? Ngoài ra còn có một khả năng khác, chính là người viết bài phốt kia đã tung tin vịt khiến tôi bị mọi người mắng chửi, trường hợp này cũng giống như gia đình của bác sĩ Từ và Khúc Mính phải không?”
“Đúng, nhưng đây không phải là lí do để cô tha cho bọn họ.”
“Tôi không tha cho bọn họ, chẳng qua tôi là tha cho bản thân mình. Huống chi làm gì có ai quan tâm đâu. Ngay cả bạn trai tôi cũng cho là tôi đạo đức giả, thậm chí còn làm anh ta mất mặt.”
“Anh nhìn đi, tôi ở đây, mất công việc, nhưng người nhà của tôi lại không biết. Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi cửa trong suốt hai tuần qua, nhưng mà… Có ai quan tâm đâu?”
“Biết đâu những người khác cũng không thật sự là vậy! Mặc dù bọn họ độc miệng, nhưng vì ngoài đời có những người họ yêu quý nên mới không dám mắng, cho nên mới lên mạng mắng chửi để giải khuây!”
“Nếu bọn họ xảy ra chuyện, sẽ có rất nhiều người phải khổ sở.” Cô gái mỉm cười nhìn Mục Từ Túc “Nhưng tôi không sao, vì sẽ chẳng có ai quan tâm tôi đâu.”
“…” Cô dịu dàng nói, nhưng lẫn trong đó là sự tự ti khiến Mục Từ Túc càng nghe càng kinh sợ.
Rốt cuộc cô ấy đã chịu tổn thương như thế nào mà lại đành lòng chà đạp bản thân đến mức hèn mọn như vậy? Không, có thể là vì ép bản thân hèn mọn nên cô mới có thể tiếp tục sống.
“Đừng khóc.”
“Hả?” Cô gái không hiểu.
Mục Từ Túc lặp lại “Cô rất giỏi, đừng khóc.”
“…” Cô vô thức sờ lên khóe mắt mình, cảm giác ướt át khiến cô sững người tại chỗ.
“Tôi, không, tôi không phải…” Cô mờ mịt lắc đầu, tựa hồ không biết tại sao mình lại khóc.
Nhưng Mục từ Túc đặt khăn giấy vào trong tay cô, lần này anh không khuyên nữa mà đổi câu nói khác “Chỗ này không có ai, cũng không có camera an ninh, muốn khóc thì hãy khóc đi.”
Mục Từ Túc nói xong thì quay lưng lại, thậm chí anh còn nâng tay bịt lỗ tai lại.
Lúc đầu cô gái cắn môi, sau đó đột nhiên không kiềm nén nổi mà che mặt phát ra tiếng thút thít nhỏ xíu.
Cô nhớ ra rồi, cô rất muốn khóc. Khóc vì sự uất ức khi bị bài phốt kia bịa đặt bôi nhọ, khóc vì sự khó chịu khi bị người nhà thờ ơ không quan tâm, khóc vì bị chỉ trỏ bàn tán, cũng khóc vì bạn trai không đủ bao dung.
Nhưng cô vẫn luôn không dám khóc, giống như cô hèn yếu đến mức không dám chết.
Nếu một người có thể sống bảy mươi năm thì cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, vừa mới đi được một phần ba đường đời, còn chưa kịp báo hiếu cha mẹ, còn chưa đạt được thành tựu trong sự nghiệp, còn chưa được mặc váy cưới gả cho người con trai cô yêu nhất, chứ đừng nói gì đến có một gia đình nhỏ của mình.
Cái gì cũng chưa kịp làm? Sao cô có thể chết được? Nhưng còn sống thì phải làm sao để sống tiếp đây?
Vì thế trong hai tuần lễ trước, cô ngay cả khóc cũng không dám, vì sợ một khi bản thân sụp đổ, cô chắc chắn sẽ kết liễu đời mình.
Nhưng bây giờ khi nghe được câu nói “Cô rất giỏi” từ một người xa lạ. Câu nói khẳng định này chính là sự cứu rỗi của cô.
Mãi đến một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu nói chuyện Khúc Phương Trai với Mục Từ Túc.
“Thật ra thì bánh đào chiên không có vấn đề, bởi vì mua về tôi đã ăn trong cùng ngày, hơn nữa ông chủ cũng đã đổi loại dầu mới.”
“Cô biết họ đổi dầu mới?”
“Đúng, không chỉ có tôi mà tất cả khách quen đều biết.” Có thể là vì có kinh nghiệm làm việc trong bộ phận hậu cần nên cô gái rất kỹ tính chu đáo. Cô đưa cho Mục Từ Túc nhìn hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp bảng thông báo của Khúc Phương Trai, trong đó có đề cập đến việc đổi thành loại dầu đỗ đen.
Bức còn lại là ảnh chụp dĩa bánh đào chiên cô đang ăn dở.
“Cho nên cô khẳng định lúc đó mình ăn không phải là dầu bẩn, đúng chứ?”
“Đúng vậy, loại dầu đó khác với dầu bình thường, không có nhiều dầu mỡ, với lại còn có mùi thơm đặc biệt của ngũ cốc, phối hợp với bánh đào chiên chính là hoàn mỹ!”
“Lúc đó tôi có hỏi ông chủ nếu đổi thành dầu đỗ đen thì có tăng giá không, ông chủ nói đây là lời cảm dành cho khách hàng lâu năm chúng tôi.”
“Chú ấy nói có rất nhiều thực khách lớn tuổi thích món bánh đào chiên nên loại dầu đỗ đen này có tác dụng làm giảm lượng mỡ trong máu, rất có lợi cho sức khỏe.”
“Thế tại sao cô lại khóc trên taxi?” Mục Từ Túc hoàn toàn không biết.
“Vì lúc đó không có tiền.” Cô gái thở dài “Sau khi Khúc Phương Trai xảy ra chuyện, nhóm phụ trách quà tết chúng tôi bị tổn thất khá lớn, mặc dù công ty không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy cần phải gánh vác phần chi phí này. Lúc đó tôi không có tiền, nên đã… Rất tuyệt vọng.”
“Khi vụ án của Khúc Phương Trai bị tung lên mạng, tôi đã ngắt wifi. Đến khi biết chuyện thì Khúc Mính và con trai bác sĩ Từ đã sự sát. Xin lỗi, tôi thật sự không biết.”
Mục Từ Túc biết tình cảnh lúc đó của cô gái rất tồi tệ, bài viết bóc phốt cô nổi như cồn trên mạng, đừng nói là lên mạng, có thể kiên cường chống đỡ đã hết sức khó khăn rồi, làm sao có thể chú ý đến chuyện khác được.
Nhưng giả sử lúc đó cô biết và có thể cung cấp bằng chứng thì vụ án này có lẽ sẽ không đi đến bước này. Chỉ có thể nói vận mệnh trêu người.
Mục Từ Túc thở dài, sau khi xác nhận cô gái đồng ý ra tòa làm chứng thì anh mới rời đi.
Trước khi đi, mặc dù cô gái tỏ vẻ không cần nhưng Mục Từ Túc vẫn đưa danh thiếp cho cô.
“Có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nhưng cô gái cũng không định nhận lấy, chỉ cười hỏi Mục Từ Túc “Luật sư Mục, có ai đã từng nói anh rất tốt chưa?”
“Sao?” Mục Từ Túc không biết.
“Cảm ơn anh đã làm mọi thứ vì tôi, nhưng tôi như vậy mà liên lạc với anh nữa thì phiền phức lắm, không đáng. Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ không chết đâu. Khát vọng sống của tôi mãnh liệt lắm.” Có thể là vì mới khóc nên mắt của cô gái vẫn còn đỏ, nói ra những lời này trông đặc biệt giả tạo và yếu ớt. Nhưng Mục Từ Túc lại không có cách nào.
“Vậy chúng tôi đi đây. Hẹn gặp lại.” Mục Từ Túc đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối, tức là lần sau gặp lại, Mục Từ Túc hy vọng đến lúc đó cảnh ngộ của cô gái có thể sáng sủa thêm phần nào, ít ra sẽ không còn phải sống hèn mọn như thế này nữa.
Mà cô gái cũng hiểu ý của anh, nụ cười trên môi cô trở nên dịu dàng hơn “Ừ, hẹn gặp lại!”
Cô rất cảm kích, sống sót rất khó, nhưng ước muốn của người đang giãy giụa cầu sinh rất đơn giản, chỉ cần có chút lòng tốt thì đã đủ để họ kiên trì vượt qua.
Cánh cửa đóng lại trước mắt, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa xuống lầu, sau đó anh đặt chìa khóa vào tay cậu “Giao cho bên phía cảnh sát đi, khi có kết quả, chúng ta có thể xin bảo lãnh Khúc Ái Quốc.”
Mục Từ Túc nói xong liền dẫn người ra khỏi khu chung cư, anh định kêu một chiếc xe khác cho cậu.
Lần này hai người không chung đường, Mục Từ Túc có chuyện khác phải làm. Trong đầu thầm sắp xếp những chuyện kế tiếp, thuận tiện có thể quan tâm vấn đề tay của Phó Chiêu Hoa còn lạnh không. Mọi chuyện diễn ra y như lúc trước.
Nhưng khi hai người sắp đi ra khỏi hẻm nhỏ, đột nhiên Phó Chiêu Hoa kéo tay Mục Từ Túc.
“Sao vậy?” Mục Từ Túc quay đầu nhìn cậu.
Phó Chiêu Hoa bất ngờ ôm chầm lấy anh “Anh, anh đặc biệt tốt, cho nên… Muốn khóc thì hãy khóc đi!”