Nhưng Hoa Phượng Xu lại lắc đầu “Không thể nào.”
“Cô ta biết nhiều chuyện như vậy mà, nếu thật sự bị bại lộ thì cũng phải theo gót Thời Cảnh Xuân vào tù. Có thể thoát tội, mắc mớ gì phải nói thật? Thật điên rồ, là mạng người đó!”
“Cũng đúng.” Mục Từ Túc cũng hiểu ý cô, khi Thời Cảnh Xuân bị bắt, thư ký của hắn cũng bị thẩm vấn. Nhưng cô ta không bị tạm giam mà là được thả ra, có thể thấy cô ta có người chống lưng.
Nếu thế, những câu hỏi tầm thường thì không thể hỏi ra được điều gì, vì vậy anh cần một bước đột phá.
Dường như vụ án bị chững lại ở đây.
Nhưng dù sao cũng đã có đầu mối, Mục Từ Túc thở dài, anh tạm biệt Hoa Phượng Xu rồi rời khỏi club Hải Thượng Minh Nguyệt.
Mùa này đặc biệt là vào buổi tối, gió thổi rất lạnh, Mục Từ Túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lờ mờ trắng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, lại một đêm không ngủ.
Mục Từ Túc sắp xếp thời gian, vốn định đợi trời sáng sẽ gọi điện cho sư huynh, nhưng suy nghĩ một lát liền bắt xe đến nhà sư huynh, đứng dưới lầu chờ người.
Tám giờ sáng, sư huynh mang cặp táp xuống lầu, ở góc cầu thang, anh ta thấy một bóng người quen thuộc.
“Mục Mục?” Có lẽ cũng vì không ngủ ngon giấc nên trên mặt của sư huynh tràn đầy mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy Mục Từ Túc thì vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức chuyển sang vẻ lo lắng.
“Chú thức cả đêm hay gì thế? Sao sắc mặt lại xanh lét vậy nè?” Anh ta nhanh chân đi đến bên cạnh Mục Từ Túc, xụ mặt túm lấy cánh tay anh rồi lôi người lên lầu.
Chị dâu vẫn chưa đi làm, nhìn thấy sư huynh dắt Mục Từ Túc vào nhà thì không khỏi sợ hết hồn “Mục Mục sao thế? Đã ăn cơm chưa?”
“Không chuyện gì đâu chị dâu, chị mau đi làm kẻo muộn!” Mục Từ Túc vội vàng trấn an cô.
Sư huynh nắm chặt cánh tay của anh, thuận miệng nói với vợ mình “Em đi trước đi, anh nói chuyện với nó một lát.”
“Vậy thì hai anh em dịu dàng mà bảo ban nhau, không được gây gổ.” Chị dâu biết anh em nhà này có chuyện riêng cần phải nói với nhau, cô cầm áo khoác lên rồi đi làm.
“Nói đi! Tìm anh có chuyện gì?” Sư huynh chờ vợ ra khỏi cửa rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Mục Từ Túc. Anh ta nhìn bộ dáng cười giỡn vô tâm của anh, dù trong lòng có giận đến mấy cũng tiêu tán hết.
Mục Từ Túc thấy sư huynh đã nguôi giận liền vào thẳng vấn đề “Sư huynh, anh giúp em điều tra một người đi.”
“Ai?”
“Mục Chi Đồng, vốn là thư ký kiêm tình nhân của Thời Cảnh Xuân, sau khi Thời Cảnh Xuân bị bắt thì được trực tiếp điều đến bên cạnh Thời Vọng Tuyền. Bây giờ đang là thư ký 24/7 của Thời Vọng Tuyền.”
“…” Sư huynh không lập tức đồng ý ngay, chẳng qua là nhìn chằm chằm Mục Từ Túc.
“Sư huynh…” Mục Từ Túc biết sư huynh đang nghĩ gì, sư huynh là đang lo lắng cho sự an toàn của mình.
Thật ra vụ án đi tới nước này đã không còn thích hợp để tiếp tục được nữa, nhà họ Thời cha truyền con nối hơn trăm đời, chắc chắn có mạng lưới giao thiệp rất rộng. Bên phía cảnh sát đã ngưng điều tra, hoặc là không có chứng cứ, hoặc là hiểu rõ thời cuộc muốn tha nhà họ Thời một con đường sống.
Nhưng Mục Từ Túc quyết không từ bỏ.
“Mục Mục, chú nói thật với anh đi, tại sao chú lại bám chặt không tha nhà họ Thời?”
“Sư huynh.” Mục Từ Túc tức giận “Em không phải là vì Thời Cẩm.”
Sư huynh nhìn chằm chằm anh một hồi rồi lắc đầu nói “Là anh quan tâm quá hóa loạn, chú không phải là người như vậy.”
Anh ta nói xong liền đứng dậy đi vào thư phòng cầm ra một xấp tài liệu đưa cho Mục Từ Túc “Biết sẽ không gạt được chú, tự mình xem đi.”
“Cảm ơn sư huynh nhiều lắm.”
“Bớt giả bộ khách khí dùm. Chú muốn xem thì cho chú xem, nhưng Mục Mục à, chú phải đồng ý với anh, nhất định phải bảo vệ an toàn của bản thân cho thật tốt.”
“Anh cứ yên tâm.” Mục từ Túc gật đầu, sau đó mở tài liệu trong tay ra xem. Sư huynh im lặng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh uống trà.
Tài liệu rất nhiều và chi tiết, rõ ràng không phải mới tạm thời điều tra mà là đã điều tra từ lâu lắm rồi. Mặc dù vậy, khi Mục Từ Túc lật xem đến một trang nào đó thì đột ngột nhíu mày và dừng lại.
“Chú cảm thấy có gì đó không đúng à?” Sư huynh cũng rất để ý. Anh ta đã xem qua phần tài liệu này, bao gồm cả quá trình điều tra của cảnh sát cũng xem đi xem lại nhiều lần. Đều cảm thấy có gì đó đáng nghi nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.
Nhưng hiển nhiên là chiều hướng tư duy của Mục Từ Túc lại khác với bọn họ, anh nhanh chóng tìm ra điểm đáng nghi nằm ở đâu.
“Viện mồ côi, anh nói xem tại sao nhà họ Thời lại tài trợ cho viện mồ côi này ở Yến Kinh?”
“Cái gì?”
“Nhà họ Thời có thói quen làm từ thiện, dù gì cũng phải giữ vững hình tượng tốt đẹp này với công chúng. Nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ tài trợ cho viện mồ côi này?”
“Không thuộc sở hữu của Nhà nước hay tư nhân, từ góc độ nào đó mà nói, nó không phù hợp với nhu cầu quan hệ công chúng của bọn họ. Mặc dù vậy, thư ký kia vẫn là chọn viện mồ côi này, thậm chí còn tự mình đến đó vài lần.”
“Đứa bé…” Mục Từ Túc lẩm nhẩm hai chữ này. Anh luôn cảm thấy vụ án này không thể tách rời khỏi phương diện gia đình. Bao gồm cả người thư ký này.
Mục Từ Túc luôn hành động rất nhanh, vừa nghĩ ra sẽ lập tức đi kiểm tra ngay. Bây giờ là chín giờ sáng, chắc chắn viện mồ côi đã mở cửa. Nhưng lúc này, anh vừa mới đứng dậy thì bị sư huynh nhấn ngồi trở lại.
“Không cho phép đi! Ăn cái gì đó trước rồi cút đi ngủ cho tôi! Cái mặt trắng bệch chẳng khác gì quỷ.” Sư huynh cũng là giận quá chừng, Mục Từ Túc cái gì cũng giỏi nhưng lại tệ ở khoản không biết tự chăm sóc bản thân. Hai ngày trước vừa mới vào bệnh viện nằm, đúng là không làm mọi người bớt lo.
Mà anh ta cũng không có biện pháp gì.
Sư huynh nhìn đồng hồ rồi dứt khoát xin nghỉ. Sau đó cởi áo khoác đi vào bếp định nấu một tô mì cho Mục Từ Túc.
Nấu mì là kỹ năng cơ bản nhất ở nhà, sư huynh đứng trước gian bếp, động tác thành thạo. Mục Từ Túc đứng dựa người ở cửa phòng bếp nhìn người đang nấu mì bên trong, ánh mắt toát lên vẻ hoài niệm.
Vừa vào năm nhất đại học, anh đã theo chân sư huynh. Sinh viên mà, dù căn tin có nấu ngon đến mấy thì bọn họ vẫn thích lén nấu ăn trong ký túc xá hơn. Khi đó ở trong ký túc xá có mấy vị sư huynh, ai cũng nói anh gầy đét như que củi, sau giờ tự học buổi tối, sư huynh sẽ lấy nồi cơm điện mini ra nấu mì cho Mục Từ Túc, cứ thế sư huynh nấu mì cho anh suốt hai học kỳ, như anh trai chăm em trai vậy.
Nếu không phải sau đó Thời Cẩm chen chân vào.
Mục Từ Túc nhắm hai mắt, cảm thấy hơi đói bụng, cả người mệt mỏi rã rời.
Sư huynh thấy bộ dạng như thế của anh cũng lười mắng. Cho dù có lớn đến đâu thì chẳng khác gì một đứa con nít không biết tự chăm sóc bản thân, rõ ràng là một đứa trẻ to xác.
Sư huynh nghĩ vậy, sợ Mục từ Túc chưa ăn cơm đã ngủ, anh ta tìm đề tài nói chuyện anh “Trợ lý mới kia có hợp với chú không? Chứ làm một mình không xuể đâu.”
“Ừm. Hôm qua đã đi làm rồi.” Mục Từ Túc híp mắt, cái đầu gật gà gật gù như sắp ngủ tới nơi.
“Vẫn chưa gặp mặt à?”
“Không có thời gian.” Mục Từ Túc thấy sư huynh thả trứng vào luộc, anh vội vàng nói “Muốn ăn lòng đào!”
“Không được, phải ăn chín, bao tử đã yếu thì không được ăn thức ăn nửa sống nửa chín.”
“Haizz.” Mục Từ Túc than thở, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến cậu trợ lý kia dặn mình đi ngủ sớm, không khỏi bật cười.
“Lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?”
“Đang nghĩ về cậu trợ lý mới kia thật đáng yêu.”
“Tên gì thế?”
“…” Mục Từ Túc nhất thời im bặt, anh quên hỏi tên người ta mất rồi.
“Chú cũng hay thật!” Sư huynh bó tay lắc đầu “Có một ông sếp như chú cũng thật khổ.”
Trong khi nói chuyện thì mì cũng vừa chín. Sư huynh canh chừng Mục Từ Túc ăn xong liền đè người lên giường ngủ trong phòng dành cho khách.
“Không cần biết chú nghĩ cái gì hay muốn làm gì, trước hết ngủ một giấc đầy đủ cho anh, buổi chiều đi làm cũng không muộn.”
“Dạ.”
Thật ra không cần sư huynh nói, bây giờ Mục Từ Túc rất mệt mỏi, vừa đặt lưng nằm xuống liền ngủ thẳng cẳng.
Còn sư huynh thì đi vào thư phòng gọi điện cho một người quen. Anh ta muốn hỏi lai lịch của trợ lý mới kia là gì.
Nói chung, không có nhiều luật sư sẵn sàng trợ giúp pháp lý, luật sư giống Mục Từ Túc tiếp nhận đủ loại vụ án, dám dũng cảm ăn ngay nói thẳng thì lại càng ít. Vì vậy, một bảo bối quý giá như thế, cho dù không nể mặt của thầy thì cũng phải phục năng lực làm việc của Mục Từ Túc, bên kia sẽ không tùy tiện chọn đại một người ất ơ nào đó đến làm trợ lý cho anh.
Khi sư huynh nhìn đến kết quả thì không khỏi sửng sốt.
Phó Chiêu Hoa… Sao lại là người này? Anh ta hiểu rõ tình huống nhà họ Phó, cho nên không khỏi cảm thấy mông lung không thật, tại sao tiểu thiếu gia nhà họ Phó lại chạy tới Trung tâm viện trợ pháp luật làm trợ lý?
Hình như anh ta còn nghe nói vị thiếu gia Phó Chiêu Hoa này tu đạo trên núi xuống thì phải?
Sư huynh càng suy nghĩ càng thấy kinh ngạc, vội vàng gọi điện cho thầy.
“Thầy ơi, rốt cuộc thầy nghĩ cái gì vậy?”
Tuy nhiên, trái với bộ dáng sốt sắng của anh ta, thầy lại rất bình tĩnh “Đứa bé Chiêu Hoa kia rất tốt, mặc dù tính cách hơi lạnh lùng nhưng Từ Túc sẽ làm việc hợp với cậu ấy.”
“Không phải là chuyện hợp hay không hợp, rõ ràng…”
“Thầy biết anh muốn nói gì, nhưng Mục Mục không có, tiểu thiếu gia họ Phó kia đều có. Có gì mà không hợp chứ?”
“Không liên quan đến mấy cái này. Thầy không phải không biết bản tính của Mục Mục. Nó rất mềm lòng, lỡ cái người Phó Chiêu Hoa này có tâm tư giống Thời Cẩm…”
“Phó Chiêu Hoa tự mình thi vào Trung tâm viện trợ pháp luật, phỏng vấn là do chính thầy phỏng vấn. Cậu ấy không có che giấu tâm tư gì cả, nói thẳng muốn được làm việc với Từ Túc, cậu ấy nói Từ Túc đã cứu cậu ấy.”
“Hả?”
“Cậu ấy thi vào ngành luật là vì Từ Túc, vừa tốt nghiệp xong liền đến xin việc ở Trung tâm viện trợ pháp luật. Thầy đã điều tra, nhưng không tra ra được cụ thể. Có điều, trong vụ án của Vu Mỹ Thiến, nhà họ Vu không dám ra tay đánh lén Từ Túc, sau đó còn giam Thời Cẩm lại, toàn bộ đều là do Phó Chiêu Hoa làm.”
“Hơn nữa nhà họ Phó khác với nhà họ Thời, căn cơ rất tốt. Anh cũng biết vụ án của Từ Túc rồi đấy, có người của nhà họ Phó canh chừng cẩn thận, nếu Thời Vọng Tuyền thật sự muốn chó cùng rứt giậu thì cũng phải cân nhắc kỹ càng.”
“Coi như sau này lại tiếp tục đụng độ một thế gia khác, chúng ta chưa chắc có thể bảo vệ Từ Túc chu toàn, để thằng bé kết giao thêm nhiều bạn bè cũng là một chuyện tốt.”
“Thầy nhìn người luôn rất chuẩn, nếu đã không sao thì em cũng sẽ không nhúng tay vào.” Sư huynh để điện thoại xuống, xem như là chấp nhận lời thuyết phục này. Nhưng lại thầm quyết định trong lòng, nếu có cơ hội sẽ gặp mặt Phó Chiêu Hoa một lần, để xem rốt cuộc là người như thế nào. (Ôi người cha già không muốn gả con đi =))))
Thành thật mà nói, anh ta thật sự rất sợ thủ đoạn mưu mẹo của đám cậu ấm cô chiêu, một tên Thời Cẩm suýt chút nữa giày xéo Mục Từ Túc mất nửa cái mạng. Truyện cổ tích cô bé Lọ Lem mộng mơ này thứ cho bọn họ không thể chơi cùng.
Còn Mục Từ Túc vô tư ngủ một giấc no nê, không hề biết phiền não của ông anh nhà mình và sắp xếp của thầy. Sau khi anh tỉnh dậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là đi đến viện mồ côi.
Lần nay sư huynh không ngăn cản nữa mà là cùng đi với anh.
“Không cần đi theo em đâu.” Mục Từ Túc còn tưởng sư huynh đang lo lắng cho sự an toàn của anh.
Sư huynh lắc đầu “Dù sao hôm nay anh cũng đã xin nghỉ làm.”
Cứ thế khi hai người đến trước cổng viện mồ côi thì đồng hồ điểm đúng bốn giờ chiều, vẫn chưa hết thời gian thăm viếng, có điều vì hôm nay là ngày đi làm trong tuần nên người đến thăm rất ít.
Sau khi ghi danh ở chỗ bảo vệ, Mục Từ Túc đi vào.
Khác với những viện mồ côi đã từng đến, ở đây không nhiều trẻ em, nếu nói là tổ chức phúc lợi thì không bằng nói là một ngôi nhà vô cùng ấm áp và thơ mộng.
“Những đứa lớn thì đã đi học, một lát nữa mới về. Xin hỏi hôm nay luật sư Mục đến đây là có chuyện gì?”
“Là có chút việc muốn điều tra. Xin hỏi ngài quen biết người tên Mục Chi Đồng không?” Mục Từ Túc luôn không thích vòng vo.
“Rất quen.” Viện trưởng cũng không làm khó như đã nghĩ, thoải mái nói ra một vài chuyện mình biết “Cô Mục là ân nhân của viện mồ côi chúng tôi, bởi vì nhà họ Thời tài trợ nên chúng tôi mới có thể sống thoải mái như hiện tại.”
“Chỉ có như vậy?” Mục Từ Túc từ chối cho ý kiến.
“Vậy thì ngài muốn nghe cái gì từ miệng tôi? Thứ cho tôi lắm lời, ngài chỉ là một luật sư, cho dù cảnh sát có tới đây thì chúng tôi cũng sẽ trả lời y như vậy.”
“Đúng thế, nhưng hôm nay tôi chẳng qua đến đây để nói với ngài một chuyện.” Thái độ của viện trưởng không làm Mục Từ Túc chán chường, ngược lại để cho anh tìm được điểm đột phá.
“Theo như tôi được biết, viện trưởng ngài đây hồi còn trẻ đã làm việc trong tổ chức phúc lợi. Sau khi kết hôn, dưới sự ủng hộ của chồng, ngài đã mở viện mồ côi này. Nhưng sáu năm trước, công ty của chồng ngài bị phá sản vì buôn bán ế ẩm, nhưng viện mồ côi thì lại nhận được tài trợ nên mới bình yên vô sự, có phải không?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Mục Từ Túc nhìn bức ảnh chụp tập thể của các đứa trẻ treo bên cạnh, viện trưởng đột nhiên trở nên sốt sắng.
Mục Từ Túc chỉ vào một bé trai trong đó “Đứa bé này, rất giống Mục Chi Đồng.”
“Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì, người giống người là điều hết sức bình thường. Không có chuyện gì thì mời anh đi cho, chúng tôi phải đóng cổng nghỉ ngơi!”
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.” Mục Từ Túc nhìn viện trưởng “Nếu một người, giúp đỡ một nhóm kẻ xấu làm tổn hại nhiều người vô tội, như vậy tội lỗi của cô ta có được miễn xá bằng việc cứu vớt những đứa trẻ khác bù vào hay không?”
“…”
“Mục Chi Đồng đã làm gì, tôi nghĩ ngài còn biết rõ hơn cả tôi. Dạo gần đây vụ án của nhà họ Thời như thế nào, ngài có thể biết được qua tin tức.”
“Vì để không gây hoang mang cho người dân, các bài viết về tin tức luôn tận lực nói giảm nói tránh, được mỹ hóa hơn hiện thực tàn khốc rất nhiều. Nhưng thật ra, ngài có biết có bao nhiêu nạn nhân thực sự trong vụ án này không? Có bao nhiêu nạn nhân được cứu ra không?”
“Những chuyện này không có liên quan gì đến viện mồ côi cả.”
“Đúng là không có liên quan, nhưng ngài thật sự không biết số tiền cung ứng cho chỗ này của ngài là đến từ đâu sao?”
“Mời anh rời đi cho!” Một câu nói này giống như đâm đến nơi đau nhất trong lòng viện trưởng, bà trực tiếp đứng lên muốn kêu bảo vệ đuổi Mục Từ Túc ra ngoài.
Nhưng Mục Từ Túc không có ý tra hỏi tiếp, mà là đứng dậy rời đi.
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc của viện trưởng đột nhiên mở ra, ngoài cửa đứng đầy đám con nít nghe lén.
Có một cô nhi tên Tảo Tuệ đã chết ở đây, cảnh sát từng không ít lần đến đây điều tra, bọn họ tất nhiên biết nguyên nhân trong đó. Nhưng viện trưởng lại tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ có lần này Mục Từ Túc đến làm cho bà ta mất bình tĩnh. Vì thế những đứa trẻ không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Các con tới đây làm gì? Về trước đi, chốc nữa là đến giờ cơm tối rồi.” Viện trưởng khuyên.
Nhưng một cô bé trong đó đột nhiên xông tới đẩy Mục Từ Túc rồi hét to “Ông là người xấu! Tại sao muốn bắt mẹ Đồng Đồng đi?”
Theo cơn bùng nổ của cô bé, những đứa trẻ khác cũng xông về phía Mục Từ Túc.
“Ông đi đi! Ông mau rời khỏi đây đi!”
“Mẹ Đồng Đồng là người tốt, cô ấy tới đây, chúng tôi mới có cơm ngon để ăn, mẹ viện trưởng không cần phải mua nhà, chúng tôi vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau.”
“Ông là người lớn mà, sao có thể vô lý như thế được? Mẹ Đồng Đồng là người tốt, ông không thể bắt mẹ Đồng Đồng đi!”
Ai nói trẻ con trong cô nhi viện không nhiều, cộng lại cũng khoảng hai, ba chục đứa. Tất cả đều đồng loạt xông tới chỗ Mục Từ Túc, sức mạnh này tuyệt không hề nhỏ.
Viện trưởng đứng xa xa nhìn, trong lòng cũng đau đớn theo, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu với Mục Từ Túc “Đừng quay lại nữa, chúng tôi không biết gì hết.” Sau đó tranh thủ thời gian để các cô giáo khác trong viện đưa tụi nhỏ đi.
Nhưng tâm trạng của bọn nhỏ rất kích động, kiên quyết muốn đuổi Mục Từ Túc ra khỏi viện thì mới chịu bỏ qua.
Cứ thế một đám đùn đùn đẩy đẩy ra đến tận cổng.
Mà cũng khéo, lúc sáu giờ tối, có một chiếc xe dừng trước cổng viện mồ côi, trên xe có vài học sinh mặc đồng phục đi xuống, chính là những đứa trẻ lớn đi học theo lời kể của viện trưởng.
Mục Từ Túc đứng trước cổng cô nhi viện quay đầu đối diện với một cậu bé khoảng bảy tuổi.
Đứa bé kia ngoài đời còn giống Mục Chi Đồng hơn trong ảnh, đôi mắt giống y hệt như một khuôn đúc ra.