Đối với Nhã Linh mà nói, đây cũng không phải lần đầu cô động tâm. Năm hai Đại học, cô đã trải qua chuyện tình cảm mà đến mãi sau này cô vẫn còn cảm thấy ám ảnh.
Năm đó, cô gặp đàn anh khóa trên trong thư viện trường. Ngoại hình không quá nổi bật nhưng có khí chất riêng thu hút cô đến lạ. Sau một tháng bắt chuyện cùng anh, cô quyết định đánh liều tỏ tình. Và đầy bất ngờ, anh đồng ý. Và rồi liên tiếp một tuần sau đó, cô sống trong cảm giác lâng lâng như bước đi trên mây.
Chuyện tình cảm mang lại cho Nhã Linh một trải nghiệm hết sức mới mẻ. Cô dậy sớm, chạy vội đi xếp hàng ở căn – tin để mua bữa sáng cho bạn trai, lần mò ở thư viện mấy tiếng đồng hồ để tìm cuốn sách anh ta cần. Không lâu sau đó, cô thề độc tuyệt đối sẽ không dính líu đến chuyện yêu đương trong trường đại học nữa.
Trưa hôm đó, Nhã Linh đang ngồi ăn trong căn – tin trường cùng hai cô bạn cùng lớp, bất ngờ một cô nàng ở đâu ra lôi lôi, kéo kéo bạn trai cô đến trước mặt. Trước bao con mắt đổ dồn về phía họ, cô ta hất thẳng cốc coca trên bàn vào mặt Nhã Linh, miệng hùng hổ nói: "Con ranh con, thích làm tiểu tam, tiểu tứ thì đi chỗ khác nhé, đây không có chỗ cho mày chen chân".
Nói rồi cô ta hất hàm, vẻ mặt thách thức nhìn Nhã Linh trong cảnh chật vật, nước trên tóc vẫn nhỏ tong tong xuống người. Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt ánh lên tia giận dữ lia từ cô ta sang anh chàng đang đứng nép bên cạnh, lúc này đi đâu hết khí chất riêng mà cô từng thấy, bộ dạng khác nào gà con núp cánh mẹ. Anh ta lý nhý: "Nhã Linh, anh xin lỗi". Cô nàng đi cùng lại lên cơn khùng, không kiêng dè, đẩy anh ta sang bên, tay lại chỉ mặt Nhã Linh: "Con mất dạy, đồ hồ ly tinh, mày đã chen chân vào còn không biết điều, mày mới là người phải xin lỗi".
Nhã Linh lúc này đã hiểu rõ trắng đen. Cô hướng ánh mắt dữ dội, nhìn thẳng cô ta nói: "Đừng để tôi gặp lại các người, bớt diễn trò nạn nhân đi, coi như tôi mù". Nói rồi, tay với lấy balo trên ghế đi ra khỏi căn-tin. Cô biết, lúc này bao con mắt đổ dồn về hóng chuyện hay, họ dõi theo cô đến khi cô đi khuất hẳn mới thôi.
Nhã Linh tự nhủ lòng không được khóc, nhưng tối đó, không kiềm chế được, cô khóc nấc trong phòng tắm, cô ghét ánh mắt mọi người khi đó, ghét tên lừa đảo biến cô thành con ngốc kia, cô sẽ phải đối diện với mọi người sao đây, cô làm gì nên tội chứ.. bao nhiêu câu hỏi cô tự đặt ra, tự dằn vặt bản thân khi đó đều dồn nén thành nước mắt.
Khóc đã đời đến khi hai mắt sưng húp như hai quả đào, soi mình trong gương cô tự nhủ: "Mình không làm gì sai, mình sẽ sống như mình vốn có, ai nghĩ sao kệ họ, tốt nhất từ giờ tập trung chuyên tâm học hành, không dính líu gì yêu đương nữa." Cô cũng không muốn đi học với đôi mắt này, nên cố gắng bình ổn tinh thần, nhanh chóng chườm mắt bằng đá lạnh. May mắn sáng hôm sau đi học, mắt không quá sưng, mọi sinh hoạt diễn ra bình thường. Mặc kệ những ánh mắt, sự chỉ chỏ xung quanh, Nhã Linh quyết tâm bỏ ngoài tai thế sự, may mắn bên cạnh vẫn còn những người bạn tốt, cô sớm khôi phục trạng thái và tập trung vào mục đích đặt ra, yên ổn tốt nghiệp, ra trường.
Sau này, cô cũng ngẫm nghĩ ra chút sự đời: Nhiều khi chính phụ nữ mới là người không thông cảm cho phụ nữ. Những trải nghiệm đầu đời sẽ giúp cô tỉnh táo hơn trong tương lai. Cô tự nhủ mình không làm gì sai, cũng không bao giờ muốn làm người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, tuyệt đối không làm tổn thương ai, cũng không muốn ai tổn thương mình.
Mang theo tâm trạng hết sức thoải mái Nhã Linh tới công ty. Đang tháng 12 âm lịch, cô cảm thấy nhịp độ trong công ty tăng tốc trông thấy. Với mục tiêu ra mắt Lydia trước Tết Nguyên đán do sếp Dương đề ra, toàn bộ nhân viên các bộ phận trong Công ty không ngừng tăng ca, không khí làm việc hết sức nghiêm túc khẩn trương.
Nhã Linh chợt thấy giật mình, nên bắt kịp tiến độ, dồn sức cố gắng cùng mọi người. Bỗng nhớ đến phần thiết kế trang phục biểu diễn cho Lydia trong MV ra mắt, Nhã Linh phấn chấn hẳn, cô sẽ gửi thiết kế tham gia dù kết quả có thế nào. Bận bịu cả một ngày, sáu giờ chiều, Nhã Linh vẫn đang ở công ty, cô nhận được tin nhắn của Dương Vũ: "Chờ anh cùng về, đưa em đi ăn tối nhé." Nhã Linh nhìn di động cười tủm tỉm, gửi icon dễ thương biểu đạt gật đầu. Anh rất nhanh hồi đáp: "Xuống hầm để xe nhé, anh đợi trong xe."
Nhã Linh nhét di động trở lại túi, túi bên kia là máy sưởi anh tặng. Cả anh và nó đều đang sưởi ấm cô theo cách riêng. Nhã Linh vui vẻ ra thang máy bấm xuống tầng hầm để xe. Đến nơi, không quên ngó trước, ngó sau rồi mới chui vào xe. Anh nhìn bộ d ạng nghiêng ngó của cô không khỏi bật cười, xem như hai người đang vụng trộm nơi công sở cũng nên.