Buổi tối hôm đó Tề Tranh trở lại khách sạn.
Vừa mới bước chân qua cửa cô đã nghe thấy tiếng mẹ nói với ra: "Tề Tranh? Thật đúng lúc, có điện thoại của em con đấy."
Tề Tranh đi qua tiếp nhận điện thoại. Nguyên cả một kỳ nghỉ không được đụng vào những vật này, bây giờ cô bỗng thấy không quen.
"Làm gì vậy hả?" Hai chị em đã quen với sự tùy ý, cho nên bây giờ Tề Tranh thốt ra một câu chính là như vậy.
Tề Hồng cố kìm ném sự hưng phấn của mình: "Đến cùng là chị có muốn nghe hay không đây? Chuyện chị đã bảo em nghe ngóng thông tin ấy."
Tim của Tề Tranh như thót lên tận cổ, nhưng vì có ba mẹ ngay tại đây cho nên cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Mày nói đi, chị nghe đây." Nghe vào tai người khác thì thấy giọng của Tề Tranh thực tùy ý.
"A a!!! Giả vờ! Chị đây là đang giả vờ nha! Có phải là quả tim của chị đang vừa đập đùng đùng vừa nhảy lên không ngừng rồi hay không? Có phải là đặc biệt kích động hay không? Đặc biệt hưng phấn, nhưng mà lại không dám biểu hiện ra ngoài?"
Tề Tranh cực kỳ tức giận a. Cái tên gia hỏa ngu ngốc này, còn có... người nào có thể quản được nó nữa hay không vậy hả!
"Nếu mày chỉ vì muốn gọi điện thoại để làm chị mày tức giận thì chị mày sẽ đem điện thoại trả lại cho mẹ ngay bây giờ đây." Tề Tranh uy hiếp.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi mà! Em không đùa với chị nữa. Nói cho chị nghe này, chị Thanh Phi tới trường đại học Thụy Văn của A quốc." Tề Hồng nghiêm mặt nói.
"Em có đáng tin hay không?"
Nghe vào thì như là đang nói về Tề Hồng, nhưng cậu lập tức hiểu ra được ý của bà chị nhà mình trong đó. Đó là chị ấy đang hỏi mình tin tức này có đáng tin hay không.
"Quách Đồng nói cho em biết đấy."
Được rồi! Chỉ cần nghe đến đó là đã không cần thiết phải đi sâu tra cứu thêm nữa. Quách Đồng là đàn em của Bùi Thanh Phi, người này cũng đã thi đậu vào đại học Hãn Văn, học chuyên ngành Ghi hình. Nếu đúng là tin này được nói ra từ chính miệng cô ấy, vậy thì có đến tám chín phần là chính xác rồi.
"Ừ, nghỉ sớm một chút." Khẩu khí của Tề Tranh thật lạnh nhạt, thập phần bình tĩnh mà cúp điện thoại.
Cô đưa điện thoại di động trả lại cho mẹ, sau đó mới nói: "Con đi ngủ đây. Mẹ và ba cũng nên đi nghỉ sớm một chút."
Nét mặt và cử chỉ đều hết sức thỏa đáng, trên đường trở về phòng của mình, mặt của Tề Tranh không một chút đổi sắc, kể cả khi đóng cửa phòng lại.
Sau lưng Tề Tranh, ba mẹ hai mặt cùng nhìn nhau. Ngày thường thì ngày nào hai chị em nhà này cũng đều ở trong điện thoại cãi nhau, chỉ hận không thể thò tay vào trong microphone để kéo người ở phía bên kia ra mà châm chọc một trận cho hả dạ. Vậy mà sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy đây?
Mẹ Tề có chút không an lòng: "Liệu có phải là trong lòng nó đang rất khổ sở sau khi cùng bạn học gặp mặt hay không vậy a?"
Ba Tề không nói gì, ông chỉ là khẽ thở dài.
Lúc tiến đến trước cửa phòng thì trông như Tề Tranh hơi có vẻ cô đơn, nhưng sau khi đóng cửa, xoay người lại...
Cô lập tức biến thành người khác!
Cô hạ giọng xuống, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm rồi dùng sức đấm mạnh lên trời ba cái, miệng thì thào: "Yes! Yes! Yes!"
Chỉ cần biết rằng: cho dù Bùi Thanh Phi có ở đâu đi nữa, Tề Tranh cũng vẫn có thể tìm được người này.
Trường đại học Thanh Bắc đã sắp xếp mọi việc hết sức chu đáo. Từ thành phố B, Tề Tranh trực tiếp bay thẳng đến trường đại học Khang Niết của B quốc.
Trường đại học Khang Niết ở vào nơi phồn hoa nhất là sát bến cảng của thành phố Nữu Văn của B quốc*. Cảnh vật trong khuôn viên trường học tràn ngập hơi thở cổ điển và lãng mạn. Hiện tại mới là đầu tháng chín, trời bắt đầu vào thu. Từ phía xa xa nhìn lại thì thấy một vùng với sắc vàng óng ánh, còn có phong cách kiến trúc Gothic của thời Trung Cổ cùng với các tác phẩm điêu khắc mang hơi thở hiện đại được đặt rải rác trên khắp sân trường. Không một sinh viên nào vì ngưỡng mộ danh tiếng của ngôi trường này mà lại không cảm thấy bị mị lực thâm hậu đã được tích lũy qua hàng trăm năm qua của ngôi trường này đặc biệt hấp dẫn.
Khu thực hành chế tạo của đại học Khang Niết, cũng giống như đại học Thanh Bắc, để tránh bị làm phiền nên được bố trí ở khu vực yên tĩnh nhất..
* Đây đều là những địa danh do tác giả hư cấu vậy nên sẽ hơi có chút phản cảm vì phiên âm hoàn toàn từ tiếng TQ. Mong cả nhà thông cảm.
Có đến mười một ngôi nhà tầng được xây dựng làm ký túc xá của trường bố trí trong cùng một khu vực, sinh viên vào ở kín hết các căn phòng. Theo quy định chung, sinh viên vào đây học tập nhất định phải ở lại trong ký túc xá đúng hai năm rồi mới được phép ra bên ngoài. Chỉ có điều, đối với sinh viên thuộc chương trình trao đổi thì sau hai năm, chỉ cần thông qua được kỳ sát hạch của Khang Niết bọn họ sẽ thuận lợi tốt nghiệp, không cần phải kéo dài thời hạn. Đến lúc đó Tề Tranh đã có thể cầm bằng Thạc sĩ ngành Kiến trúc ở trên tay rồi, cho nên yêu cầu phải ở lại ký túc xá đối với đối tượng này không đến nỗi quá mức nghiêm ngặt dù chỉ mới nhập học.
Khi được hỏi nguyện vọng cá nhân, Tề Tranh không chút do dự mà lựa chọn ở lại ký túc xá. Lựa chọn này của cô đã khiến người phụ trách không khỏi cảm thấy bất ngờ. Bởi đã có rất nhiều sinh viên chỉ hận không thể chắp cánh bay ra ngoài để mà theo đuổi cuộc sống tự do, ấy vậy mà Tề Tranh lại cứ một mực đâm đầu vào đây cho bằng được.
Đối với sự ngạc nhiên này Tề Tranh chỉ là gượng cười hai tiếng.
Bởi cô không thể nói với người thầy biết điều này được: ai cũng ưa thích tự do, nhưng vì để truy đuổi bạn gái, cô cần phải tiết kiệm để dành tiền a.
Mất hết một ngày trời, cuối cùng Tề Tranh cũng xử lý xong xuôi hết thảy mọi việc.
Cô được phân vào ở khu Mirror Lier, sinh viên cư trú nơi này hơn phân nửa là nữ sinh. Nguyên nhân sao? Đương nhiên là vì khu Mirror Lier là khu ký túc xá có phong cảnh tốt nhất trong cả khu ký túc xá của Khang Niết rồi. Ưu tiên nữ sinh, đây đã là truyền thống lâu đời của Khang Niết.
Phía trước khu ký túc xá Mirror Lier của trường đại học Khang Niết được bao bọc bởi một cái hồ rất đẹp. Cũng vì có cái hồ này mà khu ký túc xá Mirror Lier mới được sinh viên nơi đây đặt cái tên như vậy cho nó. Mirror, tấm gương mặt hồ. Nó là một cái hồ nước thập phần thanh tịnh, thậm chí có thể coi nó như là tấm gương soi bóng tất cả mọi thứ có ở bên hồ.
Người bạn mới ở cùng phòng với Tề Tranh là một cô gái tóc vàng mắt xanh, là người ở nước sở tại. Sau khi tự giới thiệu xong, cô nói rằng Tề Tranh có thể gọi mình là Jenny.
Jenny học chuyên ngành nghệ thuật. Tề Tranh phát hiện ra đại học Khang Niết thật sự phi thường yêu thích đem sinh viên thuộc ngành nghệ thuật cùng ngành kiến trúc phân vào ở chung với nhau. Có lẽ là vì giúp họ có tiếng nói chung khi so sánh a.
Hai người cũng chỉ đơn giản tán gẫu đôi câu, sau đó Jenny tới Thư viện đọc sách.
Còn Tề Tranh thì sao? Cô một mình ở lại ký túc xá, ngồi đối mặt với điện thoại mới, máy vi tính mới mà cả người lại cứ ngẩn ngơ.
Cả hai cái này đều thuộc hàng cao cấp, mới ra. Nếu đem cộng lại thì chi phí cho chúng tổng cộng cũng phải đến hai vạn tệ.
Đại khái là vì hai vợ chồng nhà họ Tề cảm thấy thẹn lòng với con gái, vì đã để thế giới tinh thần của nó bị thiếu thốn. Vậy nên cũng chỉ có thể dùng vật chất đến làm yên lòng tâm hồn Tề Tranh vậy.
"Ôi!" Tề Tranh thở dài một cái.
Sau khi đã cài đặt xong tất cả các phần mềm thường được dùng để giao tiếp, cô bắt đầu ngồi tại chỗ mà thở dài than ngắn.
Chim cánh cụt, WeChat, Facebook, Skype, Instagram, Twitter...
Tất cả những thứ này Tề Tranh đều đã có tài khoản, đương nhiên, lại không thường được dùng đến.
Không có điện thoại, nhưng cô còn có phần mềm giao tiếp a, vậy nên sẽ không có cái khả năng liên lạc không được với Bùi Thanh Phi. Trước khi xuất ngoại trong lòng Tề Tranh thật sự là đã thoả thuê mãn nguyện, tràn đầy tự tin a.
Còn có một thứ gì đó thật sự làm hại người ta vô cùng. Chỉ một cú ra tay của nó mà đã làm cho Tề Tranh trở tay không kịp.
Nó gọi là... Tự động cập nhật.
"Mật mã là gì ấy nhỉ?" Sau khi lại một lần nữa nhập sai mật khẩu, Tề Tranh sốt ruột đến nỗi không biết mình đang tự túm tóc mà giật.
Nếu chỉ quên mỗi mật khẩu thì tốt rồi, đằng này ngay đến cả ID mà Tề Tranh cũng còn không nhớ ra. Nhớ được dãy số tài khoản trong nước rồi lại phải vắt óc cố tìm cho ra mật khẩu. Có một cái gợi ý dành cho cô: yêu cầu nhập lại số điện thoại đã đăng ký để mở khóa.
Số điện thoại đã đăng ký...
Nhưng mà số điện thoại ấy đã bị hủy bỏ rồi a!
Tề Tranh chống cằm mà phát sầu. Cô như cảm thấy trong lòng bốc lửa, thậm chí có chút đau răng nữa.
Sau khi trải qua một ngày không ngừng cố gắng.
Cuối cùng Tề Tranh đã thành công trong việc đem tất cả tài khoản của mình làm thành trạng thái dị thường.
"A a a a... Làm sao bây giờ a?!"
Khi Jenny ăn xong cơm tối rồi trở lại, đập vào mắt cô là cảnh Tề Tranh vẫn ngồi phía trước máy vi tính, mái tóc của cô đã bị chính mình tự cào thành cái tổ chim. Nếu chỉ xem tư thế cùng dáng điệu này, thật sự Jenny sẽ xem cô như là một pho tượng.
"Làm sao vậy, honey? Gặp phải điều gì phiền toái hay sao? Có thể nói cho mình biết được không?" Jenny đặt bàn vẽ của mình xuống, cô ngồi xuống ở trước mặt Tề Tranh với vẻ hết sức thông cảm.
"Cám ơn cậu, Jenny. Chỉ tiếc là việc này lại không ai có thể giúp mình được." Trên mặt Tề Tranh đầy vẻ bi phẫn.
Cũng may là có rất nhiều tài khoản dùng để giao tiếp, dù là điện thoại đã qua ngưng sử dụng mà bị khóa lại, người dùng vẫn có thể khiếu nại mà tìm về được, chỉ có điều cần phải có thời gian.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, Tề Tranh cực kỳ buồn bã. Thêm ngày nào là cô lại cảm thấy khó chịu ngày đó.
Hiện tại số người mà cô có thể liên hệ được thực sự là cực kỳ ít ỏi: ngoài cha mẹ ra, còn lại thì cũng chỉ còn có cậu em trai. Cho nên Tề Hồng thành công trở thành cái bia đỡ đạn, cậu bị ép nghe những lời tố khổ không biết bao giờ mới có hồi kết của Tề Tranh.
"Cho nên em đã dặn chị bao nhiêu lần là phải nhớ kỹ mật khẩu tài khoản rồi, nhưng mà chị có chịu nghe đâu cơ chứ. Bây giờ thì hay rồi! Hừ hừ!" Tề Hồng không nhịn được mà châm chọc.
"Vậy phải làm sao bây giờ a?" Trông Tề Tranh lúc này mới nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực làm sao.
Kỳ thật Tề Hồng cũng không biết nên nói sao bây giờ. Trong hai ngày này cậu cũng chỉ một mực chú ý tới số tài khoản của chính mình, hai chị em đang phải cách xa nhau vạn dặm, nên cách duy nhất có thể làm bây giờ là thực hiện trung chuyển, một lần nữa lấy điểm liên lạc bắt đầu từ chính mình. Cho nên toàn bộ thời gian rảnh rỗi cậu đều dành cho việc nhìn chằm chằm vào tất cả các tài khoản của Bùi Thanh Phi, chờ cho đến lúc chúng sáng lên. Chỉ tiếc là đã mấy ngày trôi qua vậy mà cậu lại không thu hoạch được cái gì. Ở đây chỉ có hai cách giải thích, hoặc là vì người này còn chưa tới A quốc nên chưa thể dàn xếp được mọi chuyện, hoặc là chính chị ấy cũng lại ngốc nghếch hệt bà chị nhà mình, quên mất mật khẩu.
Nhưng mà... Tề Hồng sờ sờ cằm của mình, khả năng thứ nhất có cao hơn một chút.
"Chờ thêm một chút đi." Tề Hồng nói.
Nói vậy thì chẳng khác gì chưa nói, Tề Tranh rất không hài lòng.
Bị người này dây dưa đến hết cách rồi, Tề Hồng đành phải tùy miệng nói bậy: "Nếu không thì chị cũng làm giống như Quách Đồng xem sao. Hoặc là lên BBS của trường Thượng Thanh hoặc là lên diễn đàn sinh viên quốc gia phát một cái tin, trong đó viết rõ họ tên của mình, để lại số điện thoại nữa. Nói không chừng chỉ trong một đêm, chị Thanh Phi đã biết rồi cũng nên."
BBS của trường Thượng Thanh?
Hai con mắt của Tề Tranh sáng lên lập lòe, cô đã có ý tưởng của riêng mình.
"Được rồi! Được rồi! Cúp nha, cúp đây!" Tề Tranh nói xong cúp máy cái rụp.
Tề Hồng giữ nguyên tư thế nghe điện thoại mất một lúc. Người này mới thật đúng là trời tháng tư, mặt búp bê hay thay đổi thất thường mà.
Chính mình vừa mới nói cái gì ấy nhỉ? Người này sẽ không thật sự chạy tới phát bài viết giống như mình vừa nói đấy chứ?
Đương nhiên là Tề Tranh sẽ không thật sự chạy tới phát bài viết gì đó rồi, điều khiến cô nghĩ đến chính là có một thứ được gọi là trạm nội tin.
Cái diễn đàn ngày xưa của trường cấp ba ấy, không ngờ được là nhiều năm sau nó lại cứu vớt cô một lần nữa. Bởi vì ra đời đã khá lâu, cho nên nó không đến nỗi quá mức tiên tiến lắm, mỗi lần đăng nhập lại nhất định phải nhập password.
Có lẽ Tề Tranh không nhất định phải lập tức đem mật khẩu của tài khoản của mình nói ra miệng, nhưng chỉ cần cho cô cái bàn phím, là cô liền có thể trực tiếp đem mật khẩu thông qua ấn phím mà hiện lên. Đây là thói quen đã thành phản xạ tự nhiên.
Ghi vào, nhấn phím.
Quả nhiên đăng nhập thành công!
Tề Tranh thở phào một cái, ngay lập tức gửi cho Bùi Thanh Phi một cái tin nhắn.
Nội dung rất đơn giản, chính là địa chỉ hiện tại cùng số điện thoại của mình.
Khi chuẩn bị đóng lại giao diện, ánh mắt Tề Tranh dừng lại bên cạnh ô biểu tượng, đó là không gian cá nhân trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.
Không gian cá nhân của Bùi Thanh Phi hay sao?
Tề Tranh có chút run rẩy.
Ngay từ khi còn nhỏ Bùi Thanh Phi đã là một cô bé ngoan, khả năng là bởi vì ông bố của mình là một thầy giáo đi. Thời điểm mới lên tiểu học ấy, người này cũng luôn rất biết nghe lời của cô giáo. Cô giáo khuyên nên ghi nhật ký, cô bé liền thật sự nghiêm túc, cực kỳ chăm chỉ mỗi ngày đều viết một lần.
Hai năm ở Tiểu học, ba năm lên trung học cơ sở, cẩn thận đếm lại thật kỹ thì thấy cái thói quen này đã được người này duy trì trong suốt năm năm. Chính nhờ điều này nên Bùi Thanh Phi mới có được sở trường sáng tác và giỏi về quan sát cuộc sống xung quanh mình.
Sau này, khi đã lên cấp ba, bởi vì việc học quá bận rộn, tựa hồ Bùi Thanh Phi đã đem cái thói quen tốt này dần dần buông lỏng.
Cũng không biết là vì cái gì, vào cái giờ khắc này khi Tề Tranh nhìn thấy cái không gian cá nhân này, như bị ma xui quỷ khiến mà cô lại muốn mở nó ra xem.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều bỏ thêm bạn tốt vào diễn đàn này, cho tới bây giờ cô đều chưa từng bị bạn tốt của không gian nhật ký xóa bỏ, chắc là mình vẫn còn đăng nhập được.
Con chuột hơi chạm nhẹ. Cần phải đăng nhập mật khẩu? Quả nhiên là đúng như vậy!
Tề Tranh đưa tay sờ lên cằm của mình.
Đừng nhìn thấy cô không nhớ được mật khẩu tài khoản của mình mà xem thường, bởi vì Bùi Thanh Phi thường dùng bao nhiêu cái, cô đều biết hết. Nhưng rồi từng cái một được thử qua, vẫn không đúng!
Được a! Tề Tranh chu chu cái mỏ, cái này mà cũng phải giữ bí mật đến vậy hay sao?
Càng bị áp chế thì Tề Tranh lại bùng nổ càng mạnh. Cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại rồi lần lượt nhập từng cái mật khẩu phức tạp vào, kết quả là không có một cái nào đoán đúng cả.
Được rồi! Được rồi! Nếu vẫn muốn biết thì chỉ cần chờ cho đến khi gặp được Bùi Thanh Phi, bảo cậu ấy mở ra cho mình xem thì tốt rồi.
Tề Tranh vừa tự an ủi bản thân lại vừa chuẩn bị buông tha cho.
Nhưng đúng vào cái lúc định thoát ra, bàn tay cô lại ngập ngừng dừng lại.
Nếu như mật khẩu phức tạp nhất mà không đúng, vậy đơn giản nhất thì sao?
Cuối cùng Tề Tranh quyết điịnh đăng nhập bằng ngày sinh của Bùi Thanh Phi.
Mật khẩu không đúng!
Tâm tình của Tề Tranh có chút phức tạp. Cô lại gõ vào một chuỗi con số khác.
Trước mắt đã không còn hiệu lên cái khung báo sai quen thuộc nữa, mà một cánh đồng hoa hướng dương xán lạn ngời ngời đột ngột hiện ra ở trước mắt Tề Tranh.
Đây là danh sách các trang nhật ký, được sắp xếp chỉnh tề theo thứ tự thời gian. Chúng được bắt đầu kể từ khi hai người lên cấp ba. Ít nhất mỗi tuần một lần Bùi Thanh Phi đều sẽ viết lại một phần tâm tình của mình.