Bùi Sĩ Phương mở miệng nói ra một câu thiếu chút nữa thì thành tối nghĩa: "Là do trời sinh hay sao hả?"
Bùi Thanh Phi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới lắc đầu: "Hẳn không phải là như vậy. Ngoài Tề Tranh ra con cũng không thích cô gái nào khác."
"Vậy còn Tề Tranh thì sao?" Bùi Sĩ Phương lại hỏi.
Bùi Thanh Phi hé ra một nụ cười, nụ cười ấy trông có chút gì đó bi thương: "Tề Tranh lại không phải. Ngay từ đầu cậu ấy đã không hiểu mấy chuyện này. Ban đầu cậu ấy còn cự tuyệt con kia đấy. Là do con đã dẫn dắt cậu ấy, con cũng là người thổ lộ trước. Nguyên nhân duy nhất khiến Tề Tranh nhận lời chẳng qua chỉ vì người tỏ tình ấy lại là con mà thôi."
Bỗng nhiên Bùi Sĩ Phương cảm thấy đau lòng mà không hiểu tại sao.
Ông cảm thấy mình nên nghiêm túc nói chuyện với con gái thì tốt hơn. Hai cha con bọn họ đều là những người luôn biết lắng nghe điều phải, nhưng bây giờ nhìn cái thần sắc hết sức bình tĩnh này của con gái, nghe nó nói ra tình cảm của mình, thậm chí ban nãy nó còn tỏ ra hết sức cẩn thận suy ngẫm về tính hướng của chính mình, lại còn cái câu trả lời...
Bùi Sĩ Phương đã nhận ra, ít nhất là về phía con gái của mình, là không còn bất cứ khả năng cứu chữa nào nữa rồi.
"Thanh Phi, con đi ngủ đi, nghỉ sớm một chút." Bùi Sĩ Phương thở dài một cái rồi nói với con gái.
Bùi Thanh Phi rất biết nghe lời, cô tiến vào phòng ngủ củ mình, thậm chí khi đi vào cô còn không quên chúc cha mẹ ngủ ngon.
Mẹ Bùi túm lấy cánh tay Bùi Sĩ Phương: "Chỉ có như vậy là xong? Đáng ra ông cũng nên nói một câu. Nói cho con nó biết được làm như vậy là không nên a!"
Bùi Sĩ Phương lắc đầu: "Vô dụng, con nó cũng đã hiểu rõ đến như vậy rồi."
Mẹ Bùi chán nản buông tay.
Đúng vậy a, Bùi Thanh Phi đã tự mình hiểu rõ cả rồi.
Hơn nữa bà còn biết rằng, một khi Bùi Thanh Phi đã quyết định thì... Không thể nào sửa lại.
Mẹ Bùi lại ngồi trở lại trên ghế một làn nữa.
Bùi Sĩ Phương lại mở miệng hỏi: "Cái năm Thanh Phi học lớp bảy, có phải chính là cái năm ấy hay không?"
Lớp bảy? Chính là năm ấy?
Mẹ Bùi lâm vào trầm tư. Sau khi tự mình nhớ lại chuyện từng xảy ra trước đây, bà vùi mặt vào trong lòng bàn tay của mình mà khóc không thành tiếng.
Bùi Thanh Phi ngoan ngoãn mà trở về phòng riêng, nhưng rồi lại không ngủ được, cô ngồi ở trên giường dựa lưng vào vách tường.
Điện thoại, máy tính tất cả đều đã bị mẹ lấy đi mất rồi. Hiện tại bức tường này chính là nơi cô được ở gần Tề Tranh nhất, đương nhiên cũng là nơi cô phải cách xa cậu ấy nhất.
Không có việc gì để mà làm, Bùi Thanh Phi bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi mình còn nhỏ. Năm đó cô vừa lên lớp bảy, cũng chính là cái năm ấy, nơi khởi điểm của những chuyện xảy ra sau này, khi mà bánh xe số mệnh bắt đầu chạy lên cái quỹ đạo hoàn toàn khác biệt.
Năm đó Bùi Thanh Phi lên lớp bảy, ba Bùi có được cơ hội ra nước ngoài giao lưu, học hỏi. Ban đầu đây vốn là việc khiến cho mọi người phải cao hứng mới đúng, nhưng không ngờ được là, đúng vào thời điểm đó mẹ Bùi cũng được mọi người trong khoa đề cử đi bồi dưỡng tại bệnh viện trung tâm của thành phố B. Hai người đều đi cùng một năm, khoảng thời gian phải đi cũng lại trùng hợp, hơn nữa bỏ qua cơ hội này thì không còn lần sau nữa.
Ba Bùi đã phải tranh thủ thật lâu mới có được chuyến xuất ngoại để giao lưu này, bởi vậy ông không thể buông tha được. Còn với mẹ Bùi kể từ khi kết hôn đến nay, sau rất nhiều lần vì gia đình mà phải lần lữa nhượng bộ, đến lúc này bà cũng không muốn lại lựa chọn như trước kia nữa.
Điển hình của những cặp vợ chồng một khi có mâu thuẫn chính là cấp bậc Thiên Lôi động đến Địa Hỏa.
Nếu như loại chuyện này mà lại phát sinh ở nhà họ Tề, hai người này sẽ công bằng cãi nhau một trận là được. Nếu cãi một trận không xong, vậy thì sẽ lại làm ầm ĩ thêm một lần nữa, đến lúc đó thế nào cũng sẽ giải quyết xong. Dù sao hai người bọn họ đều là những người tính tình nóng nảy, ghét nhất là để mâu thuẫn qua đêm.
Nhưng đáng tiếc là chuyện này lại phát sinh ở nhà họ Bùi. Kể từ đó hai người liền bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh không định trước được là đến bao giờ mới kết thúc.
Khi đó Bùi Thanh Phi còn nhỏ tuổi nên không thể hiểu được hai cái cơ hội như vậy, đối với ở cha mẹ mà nói, chúng quan trọng đến mức nào. Cô chỉ cảm thấy cả cha lẫn mẹ đều muốn rời khỏi cái nhà này, thậm chí hai người bọn họ chỉ vì cái việc ai có thể rời khỏi nhà, ai không thể mà cãi nhau. Cô cảm thấy như người nào phải ở lại chăm sóc mình thì người đó sẽ là người phải chịu thiệt thòi nhất, phải chịu ấm ức lớn nhất.
Mỗi ngày sau khi rời giường, thứ Bùi Thanh Phi phải đối mặt chính là một căn nhà câm lặng, tan học trở về cũng lại giống như vậy.
Lúc đó vì cha mẹ không ai mở miệng, cho nên bọn họ cũng rất ít khi trò chuyện với Bùi Thanh Phi. Mỗi ngày sau khi làm xong bài tập, Bùi Thanh Phi sẽ một mình đi xuống dưới lầu, ngồi xuống ở cạnh bồn hoa rất lâu.
Cô chưa từng một lần gọi Tề Tranh đến làm bạn với mình, thế nên không biết từ lúc nào Tề Tranh lại phát hiện ra. Cứ như là ở trên người này đã được trang bị công cụ theo dõi vậy. Chỉ cần cô xuống ngồi ở cạnh bồn hoa không tới hai phút, thì khẳng định Tề Tranh cũng sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.
Cửa của hai nhà ở liền kề nhau*, cha mẹ lại đều là bạn chơi thân với nhau, vậy nên chuyện gì xảy ra tại nhà họ Bùi, không có khả năng Tề Tranh lại không biết. Chỉ là Tề Tranh không hỏi mà cũng không nói gì, người này chỉ là nhặt nhạnh những mẩu chuyện thú vị, buồn cười kể cho mình mở lòng.
Nếu Bùi Thanh Phi nở nụ cười, Tề Tranh cũng sẽ cười theo; còn những khi Bùi Thanh Phi muốn được im lặng ngồi đó, người này sẽ cẩn thận ôm lấy cánh tay cô, sợ cô cảm thấy lạnh, cảm thấy khổ sở.
* Nguyên văn "Hai nhà cửa đối diện hồi lâu": Có mấy chỗ bản QT đều nói cửa hai nhà đối diện nhau, trong khi phòng của hai bạn Tranh và Phi lại chung một bức tường. Để phù hợp với bức tường này Bo sẽ sửa lại câu miêu tả trên cho phù hợp. Định không thanh minh nhưng cứ thấy áy náy sao đó.
Cha mẹ luôn là người quan trọng nhất đối với một đứa trẻ. Trên thực tế những đứa trẻ có trạng thái tinh thần không tốt hầu hết đều đến từ chính gia đình mình. Rất may là cô còn có Tề Tranh. Cho dù lúc đó cha mẹ một mực lạnh nhạt với nhau thì Bùi Thanh Phi vẫn có thể tự an ủi rằng mình còn có Tề Tranh.
Vào mỗi buổi tối, trong sự cô đơn Bùi Thanh Phi đều tự nói với mình những lời này, sau đó co người lại tự ôm lấy mình mà chìm vào giấc ngủ.
Khi cô đã cho rằng những gì đang xảy ra ở trước mắt chính là chuyện kém nhất rồi, sẽ không thể có chuyện tồi tệ hơn nữa xảy ra được. Nhưng vạn lần cô cũng không ngờ được là, thời gian giao lưu càng tới gần thì mâu thuẫn của nhà họ Bùi lại càng khắc sâu.
"Huệ Trung, cơ hội này đối với anh thật sự là rất quan trọng."
"Bùi Sĩ Phương, anh không thể quá ích kỷ như vậy được! Em đã từng phải từ bỏ rất nhiều lần rồi, lần này em sẽ không buông tha nữa đâu. Nếu như anh vẫn cứ nhất định phải đi cho bằng được vậy thì chúng ta hãy ly hôn đi!"
"Huệ Trung này, anh nghĩ rằng tốt nhất chúng ta hãy cùng bình tĩnh lại đã."
Hôm đó là một ngày cuối tuần như thường lệ, Bùi Thanh Phi đang mơ mơ màng màng rời giường liền nghe thấy tiếng tranh cãi của cha mẹ.
Trong cả cuộc đối thoại của bọn họ không hề có đến một lần xuất hiện tên cô đã đành, trong khi đó bọn họ lại còn sẵn sàng từ bỏ nhau. Cái chữ ly hôn này như một mũi kim găm sâu vào tâm hồn nhỏ bé của Bùi Thanh Phi.
Cô sắp trở thành đứa trẻ không còn nhà để mà đi về nữa rồi. Cô vốn cho là những ngày này bản thân mình đã sớm quen với cuộc chiến tranh lạnh giữa cha và mẹ. Nhưng hiện tại, cho dù bọn họ có không nói một lời nào với nhau đi nữa, Bùi Thanh Phi cũng rất không muốn hai người bọn họ phải ly hôn.
Bùi Thanh Phi khóc đến đỏ hồng con mắt. Cái lúc cô lao ra để hỏi hai người này một câu: lẽ nào lúc nói về chuyện này cha mẹ không hề nghĩ đến con hay sao thì cha mẹ đã chân trước chân sau đi ra khỏi cửa mất rồi. Trong nhà chỉ còn lại cô lẻ loi trơ trọi một mình.
Ngay từ khi còn nhỏ Bùi Thanh Phi đã không phải là đứa trẻ thích thổ lộ tâm tình với người khác. Sau khi khóc đến chán chê, cô trở lại với cái vẻ yên tĩnh và lãnh đạm thường ngày. Thậm chí không có ai phát hiện ra được sự khác thường này của cô.
Người đầu tiên phát hiện ra cô không bình thường, như thường lệ lại là Tề Tranh.
Ngày hôm sau, Bùi Thanh Phi vẫn tỏ ra bình thường khi ra ngoài để đi học. Cô vẫn mặc rất bình thường, biểu hiện cũng rất bình thường, ấy vậy mà Tề Tranh lại cảm nhận ra được là cô đã khóc.
"Tớ không có!"
Bùi Thanh Phi không chịu thừa nhận.
"Ánh mắt của cậu chính là trời đang mưa a. Không phải người ta từng nói con mắt là cửa sổ tâm hồn đó sao, cậu xem đi, nó đang ẩm ướt đấy." Tề Tranh nói rất nghiêm túc.
Bùi Thanh Phi: "..."
Bùi Thanh Phi thật sự rất muốn nói với Tề Tranh rằng, ánh mắt của mình cho dù vẫn luôn ngập nước thì lúc này cũng sẽ không làm thành mưa rơi. Nhưng khi Tề Tranh một mực khẳng định chắc chắn là Bùi Thanh Phi đang khổ sở lại còn đem người ta ôm vào trong ngực để an ủi, thì nước mắt Bùi Thanh Phi, thật sự là một phát không thể cứu vãn lại được nữa.
Khi không có ai tỏ lòng thương xót bạn, tựa hồ chính bản thân bạn cũng nghĩ không ra làm thế nào thì mới khóc lên, làm thế nào nào để phát tiết ra ngoài được đây. Nhưng một khi có người để ý đến bạn rồi, làm bờ vai cho bạn dựa vào, hỏi bạn rằng bạn có bị thương tâm hay không, đến lúc đó đáy lòng khổ sở của bạn sẽ lập tức như dòng nước Lăng Giang băng băng về phía trước, trào dâng, không cách nào ngăn lại được.
Trên đường đi học Bùi Thanh Phi đem tất cả tâm tình chất chứa trong lòng bấy lâu nay của mình nói cho Tề Tranh nghe hết.
Tề Tranh vừa cười vừa an ủi: "Đồ ngốc này! Ba Bùi và mẹ Bùi làm sao sẽ lại ly hôn được đây. Bọn họ yêu cậu như vậy mà."
Yêu mình sao?
Đại khái cũng là có yêu a. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, chỉ vì từng người bọn họ đều bận rộn chuyện của từng người mà đã vứt mình ra sau đầu mất rồi.
"Cho dù có một ngày bọn họ không có ở bên cạnh cậu đi nữa thì cậu vẫn còn có mình đây. Cậu có thể tới nhà mình, sống chung với mình, đến lúc đó mình sẽ là người chăm sóc cậu." Tề Tranh nói rất chân thành.
Cái tên gia hỏa chỉ biết vứt đồ bừa bãi này, mới hai ngày trước còn làm mất sách bài tập, vậy mà bây giờ lại còn biết nói khoác mà không biết ngượng mồm rằng sẽ chăm sóc mình...
Mặc dù đây chỉ là lời an ủi của một đứa trẻ còn khờ dại, nhưng những... lời này, quả thật là rất dễ nghe.
Rút cuộc thì Bùi Thanh Phi cũng thôi không còn đứng một mình dưới bóng cây hợp hoan hay ngồi lặng lẽ bên cạnh bồn hoa nữa. Bởi vì hiện tại đã là cuối mùa hè, thời tiết dần trở nên lạnh hơn.
Tề Tranh biết là Bùi Thanh Phi không muốn về nhà, cho nên mỗi ngày đều không nài ép thì cũng lôi kéo người này đến nhà mình cho bằng được.
Trong quãng thời gin ấy, mỗi ngày trong lòng Bùi Thanh Phi đều cảm thấy thật tràn đầy, cứ như là có một thứ tình cảm nào đó đang nổi lên, nhưng cô không biết mình nên diễn đạt thế nào mới đúng. Bùi Thanh Phi cảm thấy mình nên đi mua một món quà nào đó đưa cho Tề Tranh. Trừ việc làm này ra cô cũng không biết mình nên làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với người bạn nhỏ này. Đương nhiên, còn có cả sự... ỷ lại nữa.
Vào một ngày cuối tuần, Bùi Thanh Phi cầm lấy số tiền tiêu vặt của chính mình đi ra ngoài từ rất sớm.
Chỉ đến khi ánh mặt trời sắp sửa khuất dưới chân trời rồi cô mới trở về.
Sau khi đi vào thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mới mở ra, ngay lập tức Bùi Thanh Phi mơ hồ nghe thấy từ trong nhà mình truyền đến tiếng la khóc của một bé gái.
Lẽ nào mình lại đi nhầm?
Bùi Thanh Phi cẩn thận nhìn lại biển số được gắn chặt trên tường.
Cũng không phải.
Trên hành lang lúc này đang trống vắng, Bùi Thanh Phi tiến lên phía trước hai bước. Cô cẩn thận từng li từng tí khi dán tai lên trên cửa nhà mình.
Rồi cô nghe thấy hết sức rõ ràng tiếng của Tề Tranh từ bên trong truyền ra.
"Ba Bùi, mẹ Bùi, các người đừng có ly hôn có được không ạ? Tuy rằng Thanh Phi cậu ấy không nói mà cũng không khóc, nhưng theo như con nhìn thấy thì con thấy cậu ấy cực kỳ khổ sở. Các người là những người thân nhất của cậu ấy, các người đã mang cậu ấy đến trên đời này, người mà cậu ấy có thể dựa vào cũng chỉ có các người mà thôi. Lẽ nào các người làm cha mẹ của cậu ấy mà lại không chút nào để ý đến cảm thụ của cậu ấy hay sao? Đến cùng là có thứ gì mà lại quan trọng đến như vậy? Quan trọng đến mức so với Thanh Phi lại còn quan trọng hơn như vậy đây?"
Bùi Thanh Phi đưa tay lên chùi đôi mắt của mình. Cô cảm thấy nước mắt giống như những hạt châu từ trong hốc mắt lăn xuống không ngừng, dù làm thế nào lau đi cũng không cách nào cạn đi được.
Cô gắt gao cắn chặt môi của mình lại, cố gắng không để cho mình bật ra thành tiếng.
Cô và Tề Tranh chỉ cách nhau có một cánh cửa, Tề Tranh ở bên trong còn cô ở bên ngoài.
Lời của Tề Tranh từng nói ra dường như quanh quẩn ở bên tai Bùi Thanh Phi.
"Lẽ nào các người lại thật sự không chút nào để ý đến cảm thụ của cậu ấy hay sao?"
"Theo con tự nhìn thấy thì thấy là cậu ấy rất khổ sở."
"Đúng là cậu đã khóc a, bởi vì ánh mắt của cậu chính trời đang mưa."
Đây là lần đầu tiên trong đời Bùi Thanh Phi hiểu ra được một cách rõ ràng là, có một người thậm chí so với chính người đã sinh ra mình, nuôi mình lớn lên lại còn để ý đến cảm thụ của mình hơn cả. Cậu ấy không muốn cho mình phải chịu khổ sở, phải chịu ấm ức, dù chỉ là một chút xíu. Mỗi khi mình cười lên, cậu ấy sẽ cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ thứ gì, còn những khi mình bật khóc, cậu ấy sẽ lại cùng mình rơi lệ theo.
Bùi Thanh Phi cúi đầu nhìn lại món quà đang nằm trong tay mình.
Đó là một quả cầu thủy tinh nho nhỏ, có thể chuyển động được, lại còn có thể ca hát.
Bùi Thanh Phi rất thích nó. Cô cảm thấy khi Tề Tranh được nhận món quà này nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ Bùi Thanh Phi lại không còn muốn đem nó đưa cho Tề Tranh nữa. Bởi vì nếu chỉ là món quà thôi thì đã không cách nào nói lên được tình cảm của mình lúc này. Cô muốn đưa cho Tề Tranh một món quà phải là quý trọng hơn rất nhiều lần.
Món quà đó phải thật lớn, thật nhiều. Kể từ ngày đó trở đi, Bùi Thanh Phi muốn có Tề Tranh cả đời, cả đời này. Cô phải thật ích kỷ muốn đem cả cuộc đời Tề Tranh buộc lại bên cạnh mình. Được copy tại ~ TRÙMtr uуện.m E ~
Sau khi vô tình đánh vỡ hết thảy rồi, Bùi Thanh Phi không lại gõ cửa đi vào. Mà cô chọn cách im lặng rời khỏi nơi đó, chờ cho đến khi qua hơn một giờ rồi mới điềm nhiên như không có việc gì mà đi vào trong nhà.
Hai vợ chồng nhà họ Bùi thấy Bùi Thanh Phi trở về thì lập tức tiến lên hỏi han ân cần. Mẹ Bùi ôm chặt lấy con gái mà đỏ cả vành mắt.
Sau lần đó đã không còn ai nhắc lại chuyện đi giao lưu nữa. Bùi Sĩ Phương là vậy mà Trịnh Huệ Trung cũng thế. Đại khái là bị Tề Tranh làm ảnh hưởng đến, cả hai đều dễ như trở bàn tay cùng buông tha cho cơ hội này. Bọn họ tự thấy mình còn không bằng cả một đứa trẻ khi không nhận ra được rằng, đến cùng cái gì mới phải là thứ quan trọng nhất trong đáy lòng mình.
Trong con mắt của người lớn thì, chuyện này xem như kết thúc viên mãn, mà không ngờ được là chuyện xảy ra của ngày hôm nay, sẽ là cánh hồ điệp họ nhìn thấy vào rất nhiều năm sau.
Câu chuyện năm ấy, đã thay đổi cả cuộc đời Bùi Thanh Phi.
Bo: Chươngsau tặng bạn Mihchouu vì những bình luận rất dễ thương.