Sau khi đưa Tề Tranh vào thang máy rồi Giang Sở mới an tâm rời đi.
Tề Tranh không lập tức đi về nhà ngay mà cô đi sang gõ lên cánh cửa của nhà họ Bùi.
"Đến tìm Thanh Phi a?" Ba Bùi mỉm cười đứng ở trước cửa ra vào, trước sau vẫn luôn như một, hết sức tao nhã.
Thế nhưng Tề Tranh vẫn không khỏi chột dạ, cô thấy như mình đã thông đồng làm hỏng hoa cúc khuê nữ nhà người ta vậy.
"Ba Bùi, buổi tối tốt lành. Ha ha, con đến tìm Thanh Phi ạ. Hôm nay bạn học cũ tụ hội, tất cả mọi người đều nhờ con chuyển lời thăm hỏi đến cậu ấy." Tề Tranh đứng ở trước cửa ra vào, thật ngoan ngoãn nói rõ ý định của mình.
"Lão Bùi, lão cứ đứng cản ở đó làm cái gì? Còn không mau lên để cho Tề Tranh đi vào. Ở bên ngoài trời lạnh lắm." Mẹ Bùi tiến lên một bước kéo Tề Tranh đi vào, bà còn cầm lấy tay cô giúp làm ấm.
Bùi Thanh Phi đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, cô thò đầu ra, hướng về phía Tề Tranh vẫy vẫy tay.
Vốn là Tề Tranh vẫn luôn phải đè nén tâm tình của mình, thế nhưng sau khi đặt một bước chân vào phía trong cửa, vượt qua Bùi Sĩ Phương rồi, trái tim của cô dường như trở nên nhảy nhót. Cô chạy một mạch tới kéo Bùi Thanh Phi chui vào phòng ngủ.
Mẹ Bùi vừa cười vừa nhìn theo hai đứa nhỏ.
"Chúng đã lớn cả rồi, không thể lại để chúng cùng nhau ngủ chung được." Bỗng nhiên Bùi Sĩ Phương mở miệng.
Mẹ Bùi lại cảm thấy buồn cười: "Lớn rồi thì đã làm sao? Lẽ nào lại không thể có bạn bè? Lần trước khi em và Tú Ngưng xuất ngoại đi du lịch còn cùng nhau ở chung một chỗ kia đấy."
Căn bản là mẹ Bùi không có đem những lời này của Bùi Sĩ Phương để ở trong lòng, bà xoay người lả lướt tiến vào phòng khách.
Lúc này Bùi Thanh Phi đã ăn mặc hết sức chỉnh tề, trông hoàn toàn không giống với cách ăn mặc của cô khi ở nhà.
Tề Tranh kéo người này vào trong phòng rồi hỏi bằng giọng có chút kỳ quái: "Cậu đây là định đi ra ngoài hay sao?"
Bùi Thanh Phi cười cười: "Mình sợ là cậu không chịu nổi trận thế do những người kia bày ra mà phải uống rượu đến không chịu nổi, vậy nên định đi xuống dưới tầng đón cậu ấy mà."
"Mình chỉ uống Cocacola mà thôi." Bỗng nhiên khóe miệng Tề Tranh khẽ cong lên, một cười đầy vẻ xấu xa xuất hiện: "Cậu nếm thử là biết ngay mà."
Tề Tranh dựa lưng vào cánh cửa, cô sợ có người nào đó tiến vào, bởi lúc này cô đang cả gan kéo Bùi Thanh Phi vào trong ngực của mình. Học theo bộ dáng ban đầu của Bùi Thanh Phi, cô nhẹ nhàng liếm qua đôi môi và hàm răng của Bùi Thanh Phi, trong lúc đó Bùi Thanh Phi từ từ nhắm hai mắt lại. Cái hành động càn rỡ trong vụng trộm này đang khiến cho hai người muốn ngừng lại mà không được.
Tuy rằng Bùi Thanh Phi không biết vì sao hôm nay Tề Tranh lại trở nên nhiệt tình như vậy, nhưng chỉ cần người này là Tề Tranh, cô nguyện ý tiếp nhận hết thảy.
Rút cuộc Tề Tranh cũng thả được Bùi Thanh Phi ra, chỉ là đôi tay của cô vẫn vòng quanh eo của người này như cũ. Cô ghé vào bên tai Bùi Thanh Phi nhắc lại những lời mình đã từng nói kia: "Thanh Phi, thực xin lỗi! Mình đã quá ngu ngốc khi để cho cậu phải chờ mình lâu đến như vậy. Từ giờ trở đi mình sẽ đối xử với cậu thật tốt. Sẽ đưa cho cậu những gì trước đây mình không đưa hoặc chưa kịp đưa. Tất cả đều đưa hết cho cậu, cũng không bao giờ rời xa. Bảo Bảo, mình thực lòng xin lỗi."
Vừa nói Tề Tranh vừa hôn lên thái dương của Bùi Thanh Phi, rồi đến bên tai, bên môi. Sau đó là chuồn chuồn lướt nước, cô hôn lên đôi môi người này một cái.
Đến lúc này thì, Bùi Thanh Phi không còn để mặc cho người này được càn rỡ nữa. Cô kéo ra một khoảng cách với Tề Tranh rồi hỏi đầy vẻ ngờ vực: "Đúng thật là cậu không uống rượu hay sao?"
Tề Tranh khép lại ba ngón tay chỉ lên trời mà thề thốt: "Thật sự là mình không uống. Mình đã đồng ý với cậu rồi mà, nên nhất định là mình sẽ làm được."
Bùi Thanh Phi bán tín bán nghi: "Vậy làm sao lại còn nói mê sảng như vậy hả?"
Tề Tranh đưa tay sờ sờ cái mũi, nhưng rồi cuối cùng cô vẫn quyết định đem cuộc nói chuyện hết sức chân thành, thẳng thắn giữa mình và tên tình địch Giang Sở kia vẫn luôn giấu kín đi.
Lễ mừng năm mới năm nay, điều khiến Tề Tranh cao hứng nhất chính là việc Bùi Thanh Phi không cần phải trở về Long Giang.
Kế hoạch ban đầu vốn là thế này: ngay khi kỳ nghỉ đón năm mới bắt đầu, ba Bùi sẽ lập tức mang theo Bùi Thanh Phi về thăm quê cũ, so với những năm trước đây còn sớm hơn một chút. Tề Tranh đã khổ sở mất một lúc lâu. Nhưng rồi cô vẫn miễn cưỡng vui cười nhờ Bùi Thanh Phi giúp mình gửi lời thăm hỏi đến bà nội. Và rồi phong hồi lộ chuyển*, bọn họ không chỉ có không cần phải đi sớm, mệnh lệnh của bà nội ban xuống, yêu cầu ba Bùi năm nay ngoan ngoãn ở lại Lăng Giang mà đón lễ mừng năm mới.
Lý do thật ra rất đơn giản: nhân dịp thân thể bà nội vẫn đang còn khỏe mạnh, cả gia đình chú Út quyết định đưa bà nội đi ra ngoài làm một chuyến du lịch. Ba Bùi muốn mang Thanh Phi cùng đi theo nhưng lại bị bà nội Bùi nghiêm túc từ chối.
* Phong hồi lộ chuyển (峰回路转): Nghĩa là đột nhiên thay đổi 180 độ.
"Nếu như con và Thanh Phi cùng đi, như vậy còn không phải để cho vợ của con một mình ở nhà đón năm mới?"
Bùi Sĩ Phương không còn lời nào để nói. Cuối cùng ý định này của ông đành phải dẹp bỏ.
Thực hiện lời hứa với Giang Sở, Tề Tranh mang theo Thanh Phi, Tam Kiếm Khách cùng nhau tụ tập một phen. Điểm đến là núi Bạch Tháp ở Giang Tây.
Núi Bạch Tháp ở Giang Tây nổi tiếng khắp nơi là nhờ có cánh rừng phong lá đỏ vào mùa thu. Vào dịp tháng chạp rét đậm này, kỳ thật nơi đây không có gì thú vị để mà nhìn ngắm. Nhưng một khi ba người bạn thân cùng tụ hội, đương nhiên là sẽ có rất nhiều chuyện để mà nói không bao giờ hết.
Mấy người cùng nhau chơi đùa rất lâu, lúc trở về thì trời đã tối hẳn.
Đúng vào cái lúc ba người chuẩn bị gọi taxi để ra về thì ba Bùi gọi điện thoại tới. Ông nói rằng mình đang lái xe tới đón con gái về nhà.
Giang Sở đi theo mà được thơm lây, cậu cũng được lên xe cùng trở về. Cái lúc ba người trở lại chung cư Phú Hoa, những ngọn đèn đường của thành phố Lăng Giang cùng bật lên, sáng trưng như giữa ban ngày.
Đem xe vào gara xong, ba Bùi dẫn theo hai cô gái cùng đi lên lầu.
Tề Tranh còn có đầy một bụng những lời muốn nói với Bùi Thanh Phi. Lần này sinh nhật của hai cô tình cờ lại đúng vào dịp đầu kỳ nghỉ. Bởi vì vội vàng dọn dẹp hành lý để về nhà, ngoài việc đơn giản gọi điện thoại cho nhau nói lời chúc mừng sinh nhật ra, cái gì hai người cũng chưa kịp lên kế hoạch. Nên lúc này Tề Tranh muốn hỏi Bùi Thanh Phi một chút, chẳng hạn như có muốn thứ gì đó, muốn đi tới nơi nào... hay không.
Mặc dù vào giờ phút này trời đã tối đen, nhưng khoảng thời gian này cũng chưa thể tính là đã muộn, các cô có thể tùy ý vào nhà ai đó ngồi một chút.
Nhưng Tề Tranh còn chưa kịp mở miệng thì ba Bùi lại là người lên tiếng trước: "Thanh Phi, con hãy chào tạm biệt Tề Tranh đi."
Hai người cùng nhìn nhau. Chỉ một câu nói này của ba Bùi cũng đã đủ làm cho làm cho tất cả ý định cùng tưởng tượng trong đầu hai cô lập tức dừng lại.
"A ha ha, ba Bùi, gặp lại sau! Thanh Phi... Ngủ ngon! Ngày mai chúng ta gặp..." Lời này Tề Tranh còn chưa nói xong.
Bùi Sĩ Phương đã ôn hòa vừa cười vừa nói: "Tề Tranh, Tiểu Hồng cũng sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, toán học của nó vẫn là hơi yếu, con nên giúp em nó một chút."
Ừ... Đành thế đi!
Tề Tranh cười ngượng hai tiếng, trước cái nhìn chăm chú của ba Bùi, cô cầm lên cái chìa khóa trong tay đi mở ra cửa nhà mình.
Sau khi về nhà Tề Tranh yên lặng gửi tin nhắn cho Bùi Thanh Phi.
[Cậu nói xem, có phải ba Bùi đã phát hiện ra cái gì rồi hay không?]
Bùi Thanh Phi cầm cái điện thoại trong tay mà ngồi ngẩn ra mất một lúc lâu. Cô cũng nhận ra được là gần đây phụ thân của mình trông đến là kỳ kỳ quái quái. Nếu đem so với mẹ Bùi thì từ trước tới nay đồng chí Bùi Sĩ Phương vẫn luôn là người thực hiện chủ trương không quá nhúng tay vào các quyết định cùng sinh hoạt của con gái. Thế nhưng gần đây biểu hiện của ông lại, quả thực, có chút kỳ quái.
Vì có lời khuyên bảo của ba Bùi, Tề Tranh tỏ ra nghe lời khi ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà đến hai ngày.
Có điều, vì đã đồng ý giúp Tề Hồng ôn tập nên Tề Tranh cũng cố gắng hết sức. Dù sao cũng đã được nửa năm lên đại học, khá lâu rồi không đụng đến chương trình cấp ba, giờ nhìn lại thì vẫn có phần xa lạ. Vậy nên việc Tề Tranh có thể làm bất quá chỉ là cùng Tề Hồng làm bài. Đúng cũng vậy mà sai cũng thế, hai người làm xong mỗi bài tập đều cùng nhau thảo luận một chút.
Đến trưa, sau khi ăn xong bữa cơm trưa, hai chị em cùng ngồi ở trên ghế sofa của phòng tiếp khách chờ tiêu cơm.
"Sinh nhật này chị muốn cái gì a?" Tề Hồng thuận miệng hỏi một câu.
"Tiền!" Tề Tranh đầy vẻ trông mong.
"Khục... khục..." Đáp án này lại ngoài dự đoán của bản thân, Tề Hồng đúng là tự thân làm hại mình.
"Chị, chị đang nói nghiêm túc đấy à?" Thật vất vả Tề Hồng mới bình thường trở lại, cậu hỏi lại một lần nữa.
Tề Tranh vừa cười vừa xua tay: "Nói giỡn ấy mà. Nếu thật là em muốn đưa vậy thì hãy lên mạng mua mấy bản KT đi a."
"Chị cần chúng để làm cái gì? Ngày nghỉ mà còn có bài tập hay sao?" Tề Hồng nghi hoặc.
Tề Tranh thần thần bí bí: "Quà sinh nhật cho chị Thanh Phi của em chị còn chưa có đưa nha. Đúng lúc em có thể mượn hoa dâng Phật, đến lúc đó lập nên công trạng sẽ có một nửa của chị mà em cũng có một nửa, nếu như vậy hẳn là chị ấy sẽ rất thích."
Giúp bà chị nhà mình một vấn đề nhỏ như vậy, Tề Hồng thật ra không quá quan tâm. Nhưng sau khi quay đầu nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cha mẹ cũng không ai ở gần bên cạnh, đến lúc này cậu mới tiến đến bên tai Tề Tranh hỏi nhỏ: "Đây là vì chị không có tiền phải không? Chị hãy thành thật nói cho em biết đi. Lúc trước bảo em gửi cái máy tính cũ kia qua bưu điện cho chị, có phải bởi vì chị đã đem tiền mua máy vi tính mới tiêu mất rồi hay không? Cái lý do kia của chị cũng chỉ lừa ma gạt quỷ được thôi, nhưng em lại không dễ lừa gạt như vậy nha."
Tề Tranh cũng biết là mình không thể lừa được cậu em nhà mình: "Không được đi mách lẻo nha. Nếu không, đả thương địch thủ một nghìn tự tổn tám trăm, chị mày mà xui xẻo thì mày cũng đừng mong tốt đẹp hơn."
Là chị em ruột, trên tay người nào lại không có nhược điểm của đối phương đây.
Tề Hồng hậm hực ngồi trở lại chỗ cũ.
"Bao giờ chị cần đến?" Tề Hồng rất không tình nguyện.
"Càng sớm càng tốt. Tốt nhất là trước năm mới." Tề Tranh tự mình nhẩm tính: ngày nghỉ của các trường đại học không phải rất dài, hai cô được ở lại trong nhà mình không đến ngày mười lăm tháng giêng, đến lúc đó thì đã lại đường ai nấy đi rồi.
Từ khi ba Bùi tỏ rõ thái độ của mình, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đã không còn ở lại qua đêm tại nhà của người kia nữa. Kể từ khi kỳ nghỉ của trường đại học Lăng Giang chính thức bắt đầu đến nay, ba Bùi không hề bước chân ra khỏi nhà. Những ngày này mọi hoạt động của ông đều là chuyển xung quanh con gái: ông rủ Bùi Thanh Phi uống trà, luyện chữ, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài dạo chơi một chút, hưởng thụ tình cảm cha con.
Bùi Thanh Phi cũng hết cách rồi. Tề Tranh lại càng không có. Nhưng cũng may là Tề Hồng đã đưa mấy bản kt cho cô, cả ngày cô tự giam mình ở trong phòng, khua khua gõ gõ, thần thần bí bí, cũng có thể xem đó là cách cô xua đi thời gian nhàm chán.
Vậy còn đến cùng là Tề Tranh đang bận làm cái gì? Ai cô cũng không cho nhìn đến, chỉ có mình cô tự mình biết mà thôi.
Thật hiếm khi nhà họ Bùi ở lại Lăng Giang đón năm mới như vậy. Tuy rằng thân thích của hai vợ chồng đều ở các tỉnh cách xa nơi này, nhưng bọn họ lại có nhiều bạn bè, nên thừa dịp thời gian nhàn rỗi này mà tụ họp nhiều một chút. Bùi Thanh Phi không thích tiếp xúc với bầu không khí náo nhiệt như vậy, cô nói là chỉ muốn ở nhà. Ba Bùi muốn làm cơm cho con gái rồi mới đi, nhưng mẹ Bùi lại vừa cười vừa nói: "Phiền toái như vậy mà làm gì! Thanh Phi, con hãy sang nhà mẹ Tề mà ăn chực. Hai ngày trước mẹ đã nhìn thấy bà ấy mua không ít tôm càng xanh, con hãy nói với bà ấy là con muốn ăn món đó."
"Làm phiền người ta như vậy là không nên." Ba Bùi trịnh trọng nói.
"Như thế thì có là cái gì." Không để ý đến ý kiến phản đối của đức ông chồng, mẹ Bùi cầm tay con gái đi thẳng về phía cửa nhà hàng xóm.
Bùi Thanh Phi lanh lợi, thông minh đi ở phía sau ma ma, lúc đi ngang qua lão đồng chí Bùi cô còn không quên nhún nhún vai.
Ý tứ là quá rõ ràng rồi: ba xem đi, không phải là tự con muốn đi đó nha.
Bùi Sĩ Phương thở dài. Ông không lay chuyển được con gái đã đành, ông còn không lay chuyển được cả bà vợ mình nữa.
Hai vợ chồng họ Bùi cùng đi ra khỏi cửa, nhà họ Tề lại có thêm một người bạn nhỏ.
Mà mẹ Bùi cũng đúng thật là không thèm khách sáo, bà quả thật đã làm cái việc chỉ mặt gọi tên, yêu cầu bạn thân phải làm món tôm càng xanh cho mấy đứa nhỏ ăn.
Sau khi ăn xong Bùi Thanh Phi muốn được làm giúp nhiệm vụ rửa bát.
"Nhanh nhanh lên! Đi chơi đi! Đừng động tay vào làm gì." Vốn đã thích đứa nhỏ này của nhà họ Bùi từ khi nó còn rất nhỏ, mẹ Tề đâu nỡ để cho cô bé động thủ.
Bùi Thanh Phi vẫn không chịu rời đi, mẹ Tề đành phải gọi cứu viện đến: "Tề Tranh! Tề Tranh! Con mau dẫn Thanh Phi đi đi! Bảo em con đến đây giúp mẹ rửa bát! Đừng cho là mẹ không biết, cứ bảo là bận học tập, nhưng mẹ khẳng định là nó lại đang lướt diễn đàn đây mà. Ngày nào cũng nhìn, có cái gì hay ho chứ. Sau này muốn ăn cơm thì bảo diễn đàn nấu cơm cho mà ăn."
Không cần Tề Tranh phải gọi, từ nơi rất xa Tề Hồng đã nghe thấy tiếng quở trách của mẫu thân đại nhân nhà mình. Cậu cầm theo bài tập vừa mới làm được một nửa đi ra, chìa ra trước mặt ma ma: "Không phải như vậy, con không làm thế."
Nhưng điều mẹ Tề muốn nghe lại không phải là những lời này. Bà đem đôi găng tay nhét vào trong ngực Tề Hồng.
"Những thứ này! Những thứ này! Còn có những thứ này nữa! Nhớ rửa cho sạch sẽ một chút. Phải dùng nước rửa đúng hai lần. Ôi ôi!!! Cái eo của tôi! Tôi phải nghỉ ngơi một chút đã." Nói xong mẹ Tề đi vào trong nhà.
Ánh mắt Tề Hồng nhìn qua đầy vẻ chờ mong, thế nhưng cậu cũng chỉ trông thấy bóng dáng của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi trong một góc nào đó, "phịch" một tiếng, hai người này cũng đi vào nhà mất rồi.
Nhỏ yếu. Đáng thương. Lại thêm bất lực.
Hết cách rồi! Tề Hồng đeo lên cái bao tay, đảm nhận nhiệm vụ rửa bát.
Đóng cửa lại, Tề Tranh xách ra một cái hộp lớn, cô đẩy nó tới trước mặt Bùi Thanh Phi.
Quả thực là cái hộp này khối lượng không nhỏ, Bùi Thanh Phi hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
Tề Tranh cười cười, con mắt lóe sáng: "Đây là quà tặng sinh nhật của mình đưa cho cậu."
Bùi Thanh Phi nghiêng đầu, nụ cười thật ngọt ngào mà giọng nói cũng thật ngọt ngào: "Mình có thể mở ra nhìn được không?"
"Đương nhiên là được rồi!"