Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 59: Đi thật rồi sao?



Sau khi ngoắc ngón tay út xong, Bùi Thanh Phi khôi phục trở lại gương mặt lạnh lùng. Tề Tranh không dám lỗ mãng, cô chỉ có thể làm ra vẻ ngoan ngoãn đính vào bên người Bùi Thanh Phi, người này đi đến đâu cô liền đi theo tới đó. Nhìn bộ dạng này thì cô giống như là một cái đuôi nhỏ của người ta vậy.

Bùi Thanh Phi không thể nhịn được nữa, cô túm lấy Tề Tranh kéo tới bên cửa sổ, mở cửa sổ thông gió ra, làm người này giật mình một cái.

Đây là để làm cho mình thanh tỉnh một chút hay sao? Tề Tranh nghĩ.

Nhưng không ngờ Bùi Thanh Phi lại nói: "Trên người của cậu chỉ toàn mùi rượu, đứng đây hứng gió một lúc. Nếu không khi trở về cậu làm sao mà giải thích với người nhà được đây."

Nghe xong, Tề Tranh tự mình cúi đầu hít ngửi.

Đúng thật là, cả một thân mình đầy mùi rượu đây mà, cứ như thể mình vừa mới uống thả cửa một phen vậy. Nhưng có trời mới biết mình cũng chỉ mới uống có hai ly rượu mà thôi.

Làm sao Tề Tranh biết được, người làm ra chuyện này căn bản không phải là chính cô. Mà là do Giang Sở run tay nên cả một ly rượu đều rót hết lên trên chính người mình, cái lúc cậu phải dìu Tề Tranh trở về đã làm dây lên người cô không ít.

Tề Tranh vắt óc để nghĩ trăm phương ngàn kế phải như thế nào mới biện giải cho mình được đây, thế nhưng Bùi Thanh Phi lại không hỏi một câu. Hai người chỉ là vai kề vai sát cánh đứng bên cửa sổ sát đất của nhà họ Bùi mà hứng gió. Ở phía xa xa, con sông Lăng Giang trôi đi không ngừng, oai nghiêm, tráng lệ.

Vì Bùi Thanh Phi không nói chuyện với nên Tề Tranh cũng không dám mở miệng trước. Hai người cứ như vậy im lặng đứng đấy, ở cái nơi yên tĩnh ấy có ánh mặt trời hào phóng tỏa ánh nắng lên hai người. Đột nhiên Tề Tranh nhận ra, chỉ cần như vậy cũng đã là tốt rồi. Dù cho Bùi Thanh Phi vẫn còn chưa tha thứ cho mình, nhưng chỉ cần cậu ấy cho phép mình đứng ở bên người cậu ấy là được rồi.

Tề Tranh trộm cười một mình. Đúng vào cái lúc trong lòng có được chút ít ngọt ngào như vậy, bỗng nhiên cô lại bị người ta xách ống tay áo lên.

Bùi Thanh Phi để sát vào ngửi ngửi: "Tốt rồi, mùi rượu đã không còn nữa, cậu có thể trở về được rồi đấy."

Tề Tranh chơi xấu: "Nhà mình lại không có ai cả."

"Chìa khóa của cậu đâu?"

"Chìa khóa không mang theo."

Bây giờ thì cậu đâu có biện pháp đuổi mình đi, đúng không nào! Tề Tranh không khỏi có chút đắc ý, thế nhưng cô vẫn từ từ lui về phía sau hai bước. Cô sợ Bùi Thanh Phi không tin chuyện ma quỷ này của mình mà tiến lên lục soát người. Đến lúc đó hẳn là cậu ấy sẽ lôi ra được cái chìa khóa vẫn nằm trong ba lô nhỏ của mình, nếu vậy thì sẽ rất lúng túng nha.

Dù đã chuẩn bị chu đáo, nhưng không hiểu sao đối thủ lại không làm theo kế hoạch này của cô.

Bùi Thanh Phi xoay người đi vào phòng ngủ của ba mẹ, từ góc trong cùng của hộc tủ đầu giường cô lấy ra một chùm chìa khóa.

"Nhà cậu đã chuẩn bị sẵn chìa khóa đây rồi, cầm lấy rồi đi đi." Bùi Thanh Phi thản nhiên nói.

"A!" Tề Tranh sốt ruột a. Làm sao cô lại có thể quên mất chuyện này đây? Đây chính là nhà họ Bùi, mà mẹ mình lại có quan hệ thân thiết với mẹ Bùi. Hai nhà luôn có một chùm chìa khóa gửi sẵn ở nhà bên kia để phòng trường hợp xảy ra ngoài ý muốn.

"Bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá!" Tề Tranh vừa lau trán vừa nghĩ cách nằm lại trên ghế sofa. Nhưng Bùi Thanh Phi làm sao lại dễ dàng để cho người này được như ý đây. Cô lập tức tóm lấy người này lôi ra khỏi cửa, đẩy cậu ấy tới trước một cánh cửa khác. Bye bye ngài nhé!

Tề Tranh cầm chùm chìa khóa đứng sững sờ ở giữa hành lang. Nhưng rồi rất nhanh đôi mắt của cô xoay một vòng rồi vụt sáng lên. Mặc dù hôm nay bị mình đầy bụi đất đuổi ra khỏi cửa, nhưng sang ngày mai cô đã lại có cớ mang chùm chìa khóa để được đi vào nha!

Hạ xong quyết tâm, Tề Tranh ngâm nga bài hát nào đó rồi xoay người mở cánh cửa nhà mình ra.

Thực tế thì Tề Tranh không có nói sai. Thật sự là cô có chút đau đầu, trong nhà họ Tề thật đúng là không có một ai: già, trẻ đều không thấy đâu. Cô thả người ngã lên cái ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.

Ngủ trên ghế sô pha luôn có chút không thoải mái nên Tề Tranh cứ nửa mê nửa tỉnh. Có lúc hình như cô nghe thấy có tiếng động gì đó rất lớn, binh binh bang bang, như là có ai đang dịch chuyển thứ gì đó.

"Con không định chào từ biệt Tề Tranh hay sao? Lúc nó tới đây hẳn là con đã nói cho nó biết rồi đi, rằng hôm nay con phải đi rồi a?" Mẹ Bùi vừa nhìn con gái vừa bất đắc dĩ hỏi.

Mình không muốn nói cho cậu ấy biết, Bùi Thanh Phi không có lên tiếng.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường rửa mặt xong, Tề Tranh mang dép lê vào định đi ra ngoài.

Mẹ Tề vội vàng đưa một tay giữ chặt lấy người này: "Ôi ôi ôi, đi làm cái gì?"

Tề Tranh cầm chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt mẹ Tề: "Cái chìa khóa dự phòng. Con sang bên kia để trả lại, để lần sau còn có cái mà dùng."

Nói xong cô lại muốn đi tiếp, nhưng mẹ Tề vẫn không chịu buông tay: "Đưa đây cho mẹ đi."

Tề Tranh không hiểu nổi. Lâu nay mẫu thân đại nhân vẫn luôn tìm mọi cách giúp mình và Bùi Thanh Phi giải tỏa mâu thuẫn. Vậy mà hôm nay làm sao lại không phối hợp như vậy đây? Đưa cái chìa khóa này cho mẹ rồi, mình còn đâu có cớ để đi sang nhà bên đó được nữa?

Không đợi cho Tề Tranh kịp cự tuyệt, mẹ Tề khẽ thở dài. Bà có chút tiếc hận khi nhìn thần sắc con gái: "Mẹ biết con muốn làm gì, nhưng con có đi thì cũng vô ích mà thôi. Chạng vạng tối hôm qua, người một nhà mẹ Bùi con đã xuất phát đi sang thành phố S rồi. Trường đại học Hãn Văn yêu cầu sinh viên làm thủ tục nhập học sớm hơn trường con một chút. Bọn họ lại muốn xuất phát sớm hơn ít ngày, cùng Thanh Phi đi qua đó, giúp nó làm quen với hoàn cảnh mới."

"Đi... Đi rồi sao?" Vẻ mặt Tề Tranh là không thể tin nổi.

Mẹ Tề gật gật đầu mà không khỏi có chút đau lòng.

Bùi Thanh Phi đã đi rồi?

Tề Tranh hơi run lên, cả người cô trở nên thẫn thờ.

Đúng rồi, kể từ kỳ thi Đại học kết thúc cho đến bây giờ, cũng đã hai tháng trôi qua rồi đi. Tề Tranh còn chưa được xem qua cái phong thư thông báo trúng tuyển mà vì cô nên người ta mới phải đến trường đại học Hãn Văn kia. Cô còn chưa được tận mắt nhìn thấy phong cách cổ xưa cùng hình ảnh trường học được in làm hình nền của tờ giấy thông báo nọ, còn chưa kịp nhìn thấy cái tên hết sức quen thuộc được ghi trên dòng dành cho người trúng tuyển...

Rất tốt! Tề Tranh tự mình an ủi mình. Bùi Thanh Phi đi làm thủ tục nhập học như vậy là rất tốt rồi. Lúc trước cô còn lo lắng gia hỏa kia giở quẻ, nhất định không chịu đi nhập học, nếu mà như vậy thì thật là phiền toái nha.

"Đi là tốt! Đi là tốt rồi!" Tề Tranh tự nhủ.

Mẹ Tề không khỏi lo lắng: "Con bé này, con không sao đấy chứ?"

"Không có việc gì! Không có việc gì!" Tề Tranh cười mà so với khóc lại còn khó coi hơn. Lời vừa nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn đúng là rơi lệ.

Ngay từ bây giờ cô đã bắt đầu nhớ Bùi Thanh Phi rồi, thì ra dù có làm thiên thiên vạn vạn chuẩn bị tinh thần thì cô cũng đã đánh giá quá thấp sức lực sẽ phải dành cho bốn năm xa cách này. Điều đáng hận hơn chính là, cô không thể hối hận cũng không được phép hối hận, dù chỉ là một lần.

"Biu, biu, biu ~~~ xong! Game over!"

Tề Tranh nằm ở trên giường Tề Hồng. Cô cầm điện thoại của Tề Hồng chơi cái trò chơi nào đó mà cô không biết tên. Trò chơi này có chút tương tự cái trò siêu cấp nổi tiếng cách đây khá lâu, cũng là loại hình vượt qua cửa ải, làm người chơi có thể liên tục đánh đến nửa tiếng đồng hồ. Nhưng với Tề Tranh thì sao? Chỉ chưa đầy mười phút mà cô đã chết đến sáu lần rồi, bình quân cứ hơn một phút là chết một lần, lần lâu nhất cũng chưa quá ba phút. Bởi vì tâm tư của cô căn bản là không ở nơi này.

"Được rồi! Được rồi! Chị đừng chơi nữa. Vậy mà còn nói là giúp em ghi chép đề bài. Theo em thấy thì chị chỉ là giúp em hết pin thì có." Tề Hồng đã sớm gấp lại quyển sách giáo khoa từ lúc nào, hiện tại cậu đang dùng máy tính lén lút xoát diễn đàn đây.

Người giúp Tề Hồng phụ đạo môn toán là ba Bùi, nhưng hiện tại ông đang đưa con gái đến thành phố S. Cho nên trước khi đi Thanh Bắc làm thủ tục nhập học, Tề Tranh tạm thời làm nhân vật khách mời của Tề Hồng.

Nội dung bài học hôm nay hai chị em đã xem xong rồi, nhưng Tề Tranh một mực nằm lại trong phòng cậu em không chịu đi.

Trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo... Tề Tranh không muốn chỉ có một mình ở lại trong căn phòng của mình. Nơi đó tràn ngập bóng dáng của Bùi Thanh Phi: hình ảnh những đêm hai người cùng nhau trắng đêm khổ học, cùng đầu kề đầu tâm sự, thậm chí ngủ chung trên một chiếc giường, gối chung một chiếc gối...

Tề Tranh không thể nghĩ tiếp được nữa. Cô lại cầm lên chiếc điện thoại trong tay một lần nữa chọc quẹt cái màn hình bé nhỏ.

"Game over!"

Lần này thì tốt rồi, vừa mới bắt đầu mà tay Tề Tranh đã bị run lên, cái hình người bé nhỏ kia lập tức ngã vào trong hầm, không tới mười giây đã lại là một ván khác. Quả là một người chơi có hiệu suất cực cao.

"Em nói xem có phải chị Thanh Phi đặc biệt chán ghét chị hay không? Chị ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chị có phải không?" Vẫn chưa thoát khỏi trò chơi, Tề Tranh để chiếc điện thoại lên trên giường rồi hỏi.

Cái giọng điệu ấm ức đáng thương này ấy mà, nghe mà khiến Tề Hồng giật mình một cái: "..."

"Em nói xem, chị ấy sẽ không đến nỗi không muốn liên hệ với chị, đổi dãy số cũng không chịu nói cho chị biết đấy chứ?"

Tề Hồng: "..."

"A Hồng a, đến lúc đó chị cũng chỉ có thể trông chờ vào em mà thôi."

Tề Hồng nói: "Cho nên, đến cùng là chị đang định làm cái gì?"

Đến đây thì Tề Tranh không biết mình nên nói như thế nào. Cô không thể ăn ngay nói thật a, cái người trước mặt này vốn nổi danh là kèn đồng nhỏ, nói cho nó biết thì cũng không khác gì thông báo cho cả thiên hạ cùng biết.

"Xem như chị chưa nói gì đi." Tề Tranh nói.

"Thì ra chị ở đây chỉ là để chơi trò bạn thân tình a." Tề Hồng xoa tay. Cậu vươn người về phía trước, không thể nhường nhịn hơn được nữa, cậu vừa túm lấy Tề Tranh từ trên giường đứng lên rồi vừa hướng về phía ngoài cửa kêu to: "Mẹ, mẹ xem này, Tề Tranh làm ảnh hưởng việc con học tập, làm hỏng tâm tình của con. Mẹ có quản hay không!"

"Phịch" một tiếng, Tề Tranh bị đẩy ra ngoài cửa, trong khi cô định quay trở vào thì phát hiện bên trong đã bị khóa lại.

Tề Tranh vặn vài cái vẫn không mở cửa ra được, cô chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cười đắc ý của Tề Hồng. Tề Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì được rồi, Tề Hồng, đây chính là do mày bức chị đây."

Mẹ Tề vừa định giặt quần áo, trước hết là phân loại quần áo bẩn của người một nhà. Đang chuẩn bị bắt đầu làm việc chứ đâu, đúng lúc này bà nghe thấy tiếng kêu gào của đứa con trai út.

Thật sự là nó nói cái gì thì đến một chữ bà cũng không nghe rõ. Tạm lau tay đến xem thế nào, và thứ mẹ Tề nhìn thấy là vẻ mặt lòng căm phẫn của con gái lớn đang đứng ở bên ngoài cửa buồng.

"Làm sao vậy? Chuyện gì thế này?" Mẹ Tề hỏi.

"Tề Hồng không chịu học tập, chỉ mải chơi trò chơi trong điện thoại. Con bảo rồi mà nó không nghe, lại còn đuổi con ra ngoài. Quá phận nhất chính là nó lại còn khóa cửa." Tề Tranh tiến hành từng bước.

Quả nhiên tính khí mẹ Tề vì câu cuối cùng kia "nó lại còn khóa cửa" mà bùng nổ.

Đứng ở bên trong, dĩ nhiên là Tề Hồng nghe được hết mọi lời Tề Tranh vừa nói. Cậu vội vàng giải thích: "Không phải như vậy đâu, mẹ..."

Còn chưa nói xong mẹ Tề đã bắt đầu phá cửa: "Tề Hồng mày đem cái cửa mở ra cho mẹ. Lại còn học được cái thói khóa cửa rồi hả!"

Nhà họ Tề có một quả mìn, khóa cửa.

Hai bậc cha mẹ nhà họ Tề không có quy tắc gì quá lớn, hết thảy cũng chỉ một cái: cho dù là phát sinh cái gì, dù có là tức giận, dù có là điều ác thì cũng không đứa nào được khóa cửa. Đây là lời thề quân tử của hai vợ chồng nhà họ Tề có từ khi hai người còn là tình lữ, con cái của nhà họ Tề đương nhiên phải vô điều kiện chấp hành. (Phì cười với nguyên nhân của quy định này nha)

Lần này thì xem như Tề Hồng xong thật rồi! Tề Tranh quay mặt đi mà cười trộm, sau đó lại lập tức trở lại một bộ thâm cừu đại hận.

Tề Hồng đem cửa mở ra, mẹ Tề giết đi vào liền thấy cái điện thoại đang nằm ở trên giường. Tề Tranh chân chó tiến lên, mở ra khóa màn hình. Mẹ Tề nhìn vào, đúng là đang hiện thị trò chơi mà!

"Mẹ, mẹ hãy nghe con giải thích, đó là do chị của con mới chơi đó nha! Không phải con!" Tề Hồng vội vàng giải thích.

Mẹ Tề bán tín bán nghi, ánh mắt bà lại rơi lên trên người Tề Tranh.

Tề Tranh ngẩng đầu, bốn mươi lăm độ ưu thương: "Con nào có tâm tình chơi cái gì mà trò chơi đây."

Ừ, có đạo lý. Mẹ Tề bị thuyết phục rồi.

Cho đến hôm nay xem như Tề Hồng đã biết được cái gì mới gọi là đổi trắng thay đen, cái gì gọi là nói láo không cần bản nháp, cái gì gọi là nói dối con mắt cũng không nháy.

"Bà xả cái... r."

Cái từ thô tục cuối cùng kia, Tề Hồng không có can đảm nói ra. Bởi vì cái tai của cậu đã bị mẫu thượng đại nhân xách lên mất rồi.

Lướt qua Tề Hồng, mẹ Tề còn nhìn thấy trên màn ảnh máy vi tính diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.

"Chơi trò chơi, xoát diễn đàn, con được a Tề Hồng! Hôm nay đã làm xong bài tập rồi?" Mỗi lần mẹ Tề sắp sửa phát hỏa, nhìn qua đều luôn là vẻ mặt ôn hoà như vậy.

Tề Hồng vội nói: "Xong rồi, con làm xong rồi. Mẹ hãy hỏi chị con đi! Con chỉ là học mệt quá nên mới muốn thả lỏng một chút."

Mẹ Tề xoay người nhìn về phía Tề Tranh.

Tề Tranh khe khẽ lên tiếng: "Kỳ thật thì không hẳn là như vậy."

Mẹ Tề mang theo con trai út đi ra. Cùng với kêu đau của Tề Hồng, mẹ Tề nói: "Ban nãy còn không phải là con muốn cho mẹ nghe mày giải thích hay sao? Bây giờ đúng lúc rồi đấy. Mẹ thật muốn nghe xem con sẽ giải thích thế nào."

Tề Tranh đứng ở sau lưng hai mẹ con, cô hướng về phía Tề Hồng vẫy vẫy tay, trên mặt là nụ cười đến là vô tội.

Trêu đùa cậu em của mình xong rồi, nhưng nó cũng không giúp cho Tề Tranh có được tâm tình tốt hơn. Cô ngồi vào trước bàn sách Tề Hồng, ánh mắt rơi vào diễn đàn BBS vừa được Tề Hồng mở ra ban nãy.

Con chuột dừng lại tại một cái thiệp.

[Gửi phong cảnh đẹp nhất của Thượng Thanh, cát dương Nala]

Từ khi thi vào Thượng Thanh, Bùi Thanh Phi liền được tôn vinh là bông hoa của trường Thượng Thanh. Phong cảnh đẹp nhất của Thượng Thanh không phải cậu ấy thì còn ai?

Như thể bị ma xui quỷ khiến, Tề Tranh mở ra cái thiếp mời này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv