Cho đến tận cái ngày Bùi Sĩ Phương được đưa vào phòng giải phẫu rồi, gương mặt của Bùi Thanh Phi vẫn một mực lạnh lùng như thế. Là thành viên luôn đi theo sau lưng toàn bộ quá trình đi vào phòng giải phẫu và chăm sóc người bệnh, bàn tay cô gắt gao cầm lấy tay vịn, hiển nhiên là người này đang rất căng thẳng nhưng vẫn ngang bướng giữ cái vẻ lãnh đạm.
Tề Tranh ở một bên hết sức lo lắng cho người này nên mới đẩy cô một cái.
Bùi Thanh Phi vẫn tỏ ra thờ ơ, mắt vẫn không nhìn thẳng.
Nhưng bản thân ba Bùi, trước lúc vào cửa, ông hơi ngóc đầu lên để an ủi vợ con: "Tôi sẽ ra khỏi đây nhanh thôi, mọi người cứ an tâm ở chỗ này chờ tôi."
Cánh cửa phòng giải phẫu từ từ đóng lại, cái bóng đèn màu đỏ bên trên cánh cửa phòng giải phẫu sáng lên báo hiệu cuộc giải phẫu bắt đầu. Người nhà rút cuộc bị cánh cửa này ngăn cách hoàn toàn với những gì đang xảy ra ở bên trong kia.
Bùi Thanh Phi có chút thất thần khi đỡ mẹ Bùi ngồi xuống. Nhìn cái bộ dáng ngơ ngác này của cô, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tề Tranh kéo người này qua một bên rồi dùng lời thật thấm thía nói với cô ấy: "Ban nãy cậu bị làm sao vậy hả? Cậu làm vậy mà không sợ ba Bùi bị thương tâm hay sao?"
Bùi Thanh Phi bướng bỉnh nói: "Thì mình đúng là không để ý tới ông ấy mà! Mình phải chờ cho đến khi ông ấy trở ra thật tốt mình mới nói chuyện với ông ấy."
Khi Bùi Thanh Phi nói những lời này, Tề Tranh không một chút đồng ý với cô, nhưng cái lúc cô nắm lấy bàn tay đang hơi run lên của cô ấy đương nhiên là Tề Tranh cảm nhận được, Bùi Thanh Phi đang lo lắng gần chết. Đã là giải phẫu thì sẽ luôn có mạo hiểm, vậy nên trái tim của tất cả mọi người đều như bị treo lên.
Nhưng thật may mắn, cuối cùng ông trời cũng đã không để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Không để cho mấy mẹ con phải đợi quá lâu, sau khi bóng đèn báo hiệu tắt đi, không bao lâu sau có một bác sĩ từ bên trong phòng mổ bước ra.
Bùi Thanh Phi là người đầu tiên tiến lên: "Bác sĩ, ba của tôi thế nào rồi?"
Thái độ của vị bác sĩ nhìn qua thì thấy hết sức thoải mái. Cuộc giải phẫu diễn ra rất thuận lợi, nên trên nét mặt người này hiếm khi tỏ ra vui vẻ đến như vậy, cách nói chuyện cũng rất ấm áp: "Cuộc giải phẫu rất thành công. Về sau vẫn phải kiểm tra lại theo định kỳ. Thói quen sinh hoạt cũng như cách ăn uống cũng cần phải chú ý nhiều hơn."
Trái tim của ba người vẫn luôn treo lên khi chờ ở ngoài phòng mổ, rút cuộc cũng được hạ xuống, sau khi nói xong lời cám ơn bác sĩ thì ba Bùi cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Do vẫn bị ảnh hưởng tác dụng của thuốc mê, ba Bùi vẫn nằm mê man trên xe đẩy. Lúc này Bùi Thanh Phi đã không còn trưng ra cái vẻ giận dỗi nữa, cô đi đến bên cạnh ba mình, đưa tay nắm chặt lấy tay của ông.
Cô còn nhớ rõ, trước kia đôi tay này rất lớn, trong khi bàn tay của cô lại chỉ là nho nhỏ, có muốn dắt tay ông cũng không được, vậy nên chỉ thích cầm lấy một ngón tay của ba mà thôi. Đến hôm nay thì ba của cô đã già thật rồi, còn cô lại là người trưởng thành, nhưng đến lúc này mới phát hiện ra: vẫn là một người đó, vậy mà cuối cùng cũng có lúc đứng không vững nữa.
"Ba ơi, ba sẽ không sao đâu." Bùi Thanh Phi nhìn ba mình vẫn đang ngủ say mà tự nhủ.
Sức khỏe của ba Bùi khôi phục rất nhanh, miệng vết thương được cắt chỉ so với người khác lại còn sớm hơn một chút.
Hai cha con nhà họ Bùi phải nói là rất thần kỳ. Lúc trước là một người không chịu lên tiếng, còn một người lại rất tùy ý, nhìn qua giống như là sẽ phải chiến tranh lạnh trường kỳ vậy. Cũng không biết là từ lúc nào lại thông suốt, nên quan hệ của hai người lại khôi phục như lúc ban đầu.
Sau khi tan tầm Tề Tranh chạy đến đây thì thấy hai cha con đang tranh cãi với nhau.
"Bác sĩ nói rồi, hàng năm đều phải đến đến thành phố B để kiểm tra lại."
Ba Bùi gật gật đầu: "Ừ, chờ đến lúc đó ba sẽ tìm hiểu xem chung quanh đây có khách sạn nào vừa gần lại vừa sạch sẽ, gọn gàng hay không."
"Ba phải đến ở với bọn con. Cái gì mà nhà trọ với khách sạn chứ!"
Ba Bùi toét miệng cười: "Cái căn hộ nhỏ của hai đứa ấy mà, ngay cả cái giường thứ hai còn không có."
"Về sau nhất định sẽ có." Bùi Thanh Phi nở nụ cười.
Ở phía chân trời những đám mây trở nên đỏ rực, ngày mai sẽ là một ngày có thời tiết rất đẹp.
Ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên trên người Bùi Thanh Phi, trong ánh nắng chiều ấy, nụ cười tủm tỉm này của cô như tỏa ra vầng hào quang đến lóa mắt.
Nha đầu nhà mình thật sự là rất thanh tú! Ba Bùi tự thốt lên trong lòng mình như vậy.
Đứng ở ngoài cửa nhìn vào, được chứng kiến hết thảy những điều này Tề Tranh cũng cảm thấy như vậy. Trông mới đẹp làm sao, người con gái này của mình ấy mà! Tề Tranh thầm nghĩ.
Sau khi được cắt chỉ, vết mổ sau cuộc phẫu thuật hồi phục rất tốt, trải qua một đoạn thời gian quan sát, ba Bùi đã có thể xuất viện được rồi.
Trong khi Tề Tranh chạy trước chạy sau rất là tận tâm thì Bùi Thanh Phi lại tỏ ra hết sức nhàn nhã.
Hết thu dọn các thứ linh tinh, Tề Tranh lại chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện. Cái lúc Bùi Thanh Phi đem bệnh án cùng các loại giấy chứng nhận giao cho Tề Tranh, cô đã hỏi với giọng hết sức nghi ngờ: "Đây là cậu đã uống phải thứ thuốc kích thích gì hay sao?"
Trí nhớ của Tề Tranh lập tức bay trở về cái buổi chạng vạng tối cách đây mấy ngày trước, khi đó ba Bùi đã nói với cô bằng vẻ mặt trịnh trọng: ta giao con ta cho con đấy.
Con gái của ta đã giao cho con rồi... Giao cho con rồi đấy...
Chỉ mới nghĩ đến đây, trong lòng Tề Tranh lập tức bật lên lên một tia lửa nhỏ, sau đó nó đùng đùng cháy lên thoát ra, cao quá đỉnh đầu, nếu tăng thêm vài phần nữa là bay lên đến tận trời cao.
Bùi Thanh Phi sợ hết cả hồn. Không hỏi thì không sao, ngay sau khi mình vừa mới nói xong câu nói kia, giống như thể vừa được chích máu gà, Tề Tranh lao vọt ra khỏi cửa.
"Rất nhanh thôi, cậu và ba mẹ chờ mình ở đây. Mình đi một chút rồi trở lại ngay. Chúng ta sẽ lập tức về nhà!"
Giọng của Tề Tranh vang dội, dù ở trong phòng bệnh ba Bùi và mẹ Bùi cũng vẫn nghe thấy hết sức rõ ràng. Bùi Thanh Phi len lén đánh giá một chút sắc mặt của hai người. Hết thảy đều rất bình thường. Cứ như thể việc Tề Tranh gọi bọn họ là ba mẹ là cái chuyện không thể có gì bình thường hơn.
Bùi Thanh Phi có chút cảm khái. Thời gian vừa qua vì ba còn đang bị bệnh đã khiến trong lòng thấp thỏm không yên cùng với bất an. Chờ cho hơn tháng nữa đi qua, tin rằng hết thảy hẳn sẽ là suôn sẻ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Quả nhiên Tề Tranh đã làm đúng như mình nói, rất nhanh cô đã quay trở lại, tốc độ cực nhanh, hiệu suất cực cao, xem một lần thôi cũng thấy là đủ rồi.
Tề Tranh vừa thở hồng hộc vừa kéo tay Bùi Thanh Phi: "Đi thôi! Về nhà thôi!"
Bùi Thanh Phi đưa tay dụi mắt mà không ngẩng đầu lên.
Tề Tranh đưa tay bưng lấy mặt người này: "Đây là làm sao vậy?"
"Bị bụi rơi vào mắt." Bùi Thanh Phi nói.
Nhưng Tề Tranh cũng không chọc thủng tâm tư cô ấy, cô nâng gương mặt Bùi Thanh Phi lên: "Ngoan nào, Bảo Bảo, để mình thổi cho cậu nhé."
Bởi vì sốt ruột muốn trở về Lăng Giang mà ba Bùi và mẹ Bùi không ở lại trong căn nhà nhỏ của Bùi Thanh Phi và Tề Tranh quá lâu. Ba Bùi và mẹ Bùi phải đi. Thật vất vả lắm mới có được cái cảnh người một nhà ở chung thân mật, thắm thiết như vậy, Bùi Thanh Phi có chút không nỡ để cho ba mẹ rời đi.
Cái tâm tình này cứ đeo đẳng theo cô trên đường đưa ba mẹ ra sân bay.
Ba Bùi đưa tay vuốt ve mái tóc của con gái: "Về sau hàng năm ba còn phải đến đây nữa mà."
Lúc trước thì lãnh đạm không nhìn tới, bây giờ Bùi Thanh Phi lại dùng sức ôm lấy ba mẹ của mình.
Bây giờ đã là tháng mười, tiết đầu thu, bước vào mùa thu hoạch. Hai vợ chồng nhà họ Bùi vừa về đến Lăng Giang liền được nhà họ Tề đưa xe đến đón, lại tìm đến nhà hàng trước kia hai nhà vẫn thường lui tới, để mấy người bạn thân cùng nhau ngồi ôn lại chuyện cũ. Trên đường đi bọn họ còn cùng nhau gửi cho các cô con gái những bức ảnh chụp chung hai nhà.
Đến đây xem như người hai nhà cùng quét sạch mây mù trước đây, một lần nữa thân thiết trở lại.
Thời gian biểu của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi vẫn được thực hiện tuần tự từng bước, nhưng kể từ khi Tề Tranh bộc lộ tài năng trở về sau, công việc của cô mỗi ngày một bận rộn hơn, cũng vì thế mà số lần đi công tác của cô càng ngày càng nhiều lên.
Hôm đó là một ngày đầu đông, Tề Tranh vừa từ nơi khác trở về, về đến nhà đã là buổi tối.
Không hề nói nhiều, cô lập tức cởi quần áo ra, đoạt lấy túi nước ấm của Bùi Thanh Phi rồi kéo người yêu cùng chui vào ổ chăn.
"Rét quá! Thật là rét quá đi!"
Tề Tranh cứ một hai phải cởi cho bằng hết quần áo của Bùi Thanh Phi.
Chỉ đến lúc nào hai người cùng da thịt thân cận, gần đến nỗi da thịt quấn quýt lấy nhau, đến lúc đó mới thấy thật sự ấm áp.
Chỉ có điều tính toán của Tề Tranh lại hoàn toàn thất bại, chỉ mới mở được hai cái cúc áo, người trong lòng đã trở mình tránh ra.
Tề Tranh rất ấm ức, cô ôm lấy hai cái đầu gối bày ra cái vẻ vừa nhỏ yếu vừa đáng thương. Cô thấy Bùi Thanh Phi ra khỏi phòng ngủ, chưa đầy hai ba phút đã lại thấy người này quay vào.
"Có phải là cậu lại mang áo của mình đi hay không?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh không lên tiếng. Đây là cái việc cô vẫn thường làm đến nỗi đã trở thành thói quen trong mỗi lần đi công tác của cô lâu nay. Nếu đi ra ngoài thì nhất định mang theo thứ gì đó thuộc về Bùi Thanh Phi, có như vậy trong lòng cô mới an tâm.
Bùi Thanh Phi nghiêm túc nhắc nhở: "Sau này cậu không được phép làm như vậy nữa."
"Không được!" Tề Tranh cự tuyệt.
Bùi Thanh Phi ôm hai cánh tay, đầu ngẩng cao: "Tốt thôi! Vậy mình sẽ thu hồi món quà kia lại."
Có quà!
Hai con mắt của Tề Tranh lóe sáng, ánh mắt của cô rơi vào hai cái hộp nhỏ đang nằm trong tay Bùi Thanh Phi.
"Là cái gì vậy?" Tề Tranh đón lấy món quà gì đó từ trong tay Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi không nói một lời nào, cô chờ cho Tề Tranh tự mình tìm hiểu lấy.
Tề Tranh mở ra. Cô thấy bên trong hộp là hai chiếc nhẫn giống nhau về kiểu dáng đang nằm yên trong đó, chiếc nhẫn này không gắn một viên kim cương giống như vẫn thường gặp, mà được gắn bởi nhiều hạt kim cương nhỏ nối liền nhau, dưới ánh đèn trông chúng lại càng thêm rực rỡ.
Tề Tranh quan sát cực kỳ cẩn thận. Cô nhận ra mặt trong của hai chiếc nhẫn còn được khắc hai chữ cái đầu tiên của tên hai người bọn họ.
Tề Tranh. Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi cầm lấy chiếc nhẫn có tên của mình đưa cho Tề Tranh: "Như thế này thì cậu sẽ không lúc nào rời xa mình, cậu hãy mang theo trên người, như vậy thì dù cậu đi tới đâu cũng luôn có mình theo cậu tới đó."
Bùi Thanh Phi còn chưa kịp nói hết chứ đâu, còn đang muốn nói với Tề Tranh là: thật xin lỗi, bởi vì không có quá nhiều tiền gửi trong ngân hàng để mua được nhẫn tốt hơn, sau này mình sẽ đền bù lại cho cậu. Nhưng Tề Tranh lại không cho cô có được cơ hội này. Như một con chó vui sướng nhào lên trên người, cô đẩy người này lên trên giường, dùng bờ môi của mình bịt miệng của cô ấy lại.
Thật vất vả lắm Bùi Thanh Phi mới có một cơ hội để hỏi Tề Tranh một câu: "Thích không?"
Chuyện này mà còn phải dùng lời để trả lời hay sao? Tề Tranh quyết định, dùng hành động thiết thực để Bùi Thanh Phi biết được đáp án.
***********
Năm cũ sắp sửa kết thúc. Chọn một ngày cuối tuần, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng nhau đi siêu thị dạo một vòng.
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng đây lại là lần tiên kể từ khi về chung một nhà, các cô được cùng nhau đón năm mới, dù như thế nào cũng muốn tự thưởng cho mình món quà năm mới thật chu toàn mới được.
Câu đối xuân, chữ phúc, đèn lồng màu đỏ, đối với mỗi thứ Tề Tranh cũng yêu thích đến không thể buông tay.
"Không còn chỗ bỏ vào nữa." Bùi Thanh Phi nhìn chiếc xe đẩy đang dần dần bị chất lên thật cao thì bất đắc dĩ nói.
"Đâu đã nhiều! Thế này thì có gì mà nhiều chứ!" Nói xong bàn tay của Tề Tranh vẫn không chịu an phận khi lấy từ trên kệ hàng xuống một món đồ chơi nhỏ trông rất bắt mắt.
Bùi Thanh Phi vội vàng đưa tay ngăn lại, đúng lúc này điện thoại Tề Tranh vang lên. Người này vừa tiếp điện thoại lại vừa không quên đưa tay chỉ chỉ búp bê hình con gà trống màu đỏ rực bên song cửa sổ trên cái kệ chứa hàng kia, đôi mắt thì một mực trông mong như muốn nói.
Mình thích lắm! Mua cho mình đi!
Bùi Thanh Phi đã bị dao động, cô đưa tay cầm lấy con vật kia bỏ vào xe đẩy.
Đúng là mình đã trở thành người không có nguyên tắc nữa rồi, Bùi Thanh Phi thở dài.
Tề Tranh cùng đầu bên kia điện thoại mà ừ ừ a a hết sức qua loa. Nghe qua nội dung cuộc trò chuyện thì có thể đoán ra được phía bên kia hẳn là Tề Hồng. Ngay từ khi còn nhỏ Bùi Thanh Phi đã phải nghe hai chị em nhà này dỗi nhau quá nhiều rồi, nhiều năm như vậy cũng đã quá quen.
"Thật sự?" Giọng của Tề Tranh bỗng nhiên cất cao, không biết là ở đầu bên kia Tề Hồng đã nói gì đó.
Tề Tranh cao hứng bừng bừng cúp điện thoại, sau đó thì xông tới ôm lấy vòng eo của Bùi Thanh Phi mà vô cớ gây rối.
"Chuyện gì thế này? Sao lại cao hứng đến như vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi hết lắc trái lại lắc phải: "Tề Hồng nói ba mẹ chúng ta bảo chúng ta năm nay trở về Lăng Giang cùng mừng năm mới, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Ba mẹ chúng ta! Cùng nhau ăn một bữa cơm!
Bùi Thanh Phi đã bị nhiễm bệnh nghề nghiệp, chỉ trong một thời gian ngắn đã nhanh chóng cũng như rất chuẩn xác bắt được mấy từ mấu chốt.
Cô cũng không khỏi bị kích động theo: "Ý của cậu nói là, ba mẹ cho phép chúng ta..."
Tề Tranh hận không thể ôm lấy Bùi Thanh Phi mà quay vài vòng. Cô vừa cười vừa nói: "Đúng rồi! Đúng là như vậy đấy! Chúng ta đã có thể danh chính ngôn thuận về nhà mừng năm mới rồi! Chúng ta có thể mua đồ tết trở về, chúng ta có thể đi mua những đặc sản của nơi này mang về cho ba mẹ chúng ta! Cái gì chúng ta cũng có thể làm, cái gì cũng có thể được làm rồi!"
Đối với những người bình thường thì đây là những chuyện không thể bình thường hơn được nữa, nhưng với Tề Tranh và Bùi Thanh Phi mà nói, chúng lại vô cùng quý trọng.
Các cô sẽ còn có cả đời dài đằng đẵng.
Các cô sẽ dắt tay nhau đi cho đến khi cùng bạc đầu, cả đời bình an, vui vẻ.