Trong khi Tề Tranh ở dưới lễ đài luống cuống với việc ôm bó hoa cũng không phải, mà không ôm cũng không phải.
Thì trên lễ đài, Bùi Thanh Phi lại cười rồi nói tiếp: "Rất hân hạnh được biết mọi người. Cảm ơn vì đã cho tôi một quãng thời gian thật phong phú. Tôi cũng đã phải chờ đợi một người quá lâu rồi, và tôi cũng đã để cho người này chờ đợi tôi quá lâu. Hiện tại, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa mà chỉ muốn được nhận cái ôm từ cô ấy."
Tề Tranh đang luống cuống tay chân ở bên dưới, sau khi nghe xong những lời này của Bùi Thanh Phi thì bỗng nhiên dừng lại.
Bùi Thanh Phi nói người này là ai?
Là mình hay sao?
Tề Tranh cuống quít ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Thanh Phi đã quay về phía mình mỉm cười, bàn chân cũng đang bước nhanh đến với mình.
Hả? Bị lộ từ lúc nào vậy?
Tề Tranh còn chưa kịp cẩn thận nghĩ lại thì Bùi Thanh Phi đã sắp đi đến trước mặt của cô rồi.
"Không được... Cái này... Cậu từ từ đã, mình..." Tề Tranh nói năng cực kỳ lộn xộn, cô đang nghĩ tới chuyện bị vướng bận bởi bó hoa to tướng này thì mình làm sao có thể dành cho bạn gái của mình một cái ôm thật hoàn mỹ được đây!
"Đồ ngốc! Đưa cho mình đi." Đúng lúc này bỗng một giọng nói vang lên ở ngay bên cạnh cô.
Giọng nói này Tề Tranh hết sức quen thuộc a. Tuy rằng bị người này trào phúng mình là đồ ngốc, nhưng sự xuất hiện của cô ấy đúng là đã giúp Tề Tranh một cái ơn thật lớn.
Sau khi đã đem bó hoa trĩu nặng ném cho Ngô Kỳ, rút cuộc Tề Tranh cũng đã giang được hai cánh tay ra, đứng tại chỗ chờ đợi Bùi Thanh Phi.
Ngay tại trước mắt bao người, hai người ôm lấy nhau thật chặt.
Kể từ lúc này đây, các cô sẽ không bao giờ phải tách ra nữa.
A quốc là quốc gia đã tán thành hôn nhân cùng giới, vậy nên thái độ của mọi người cũng cởi mở hơn rất nhiều. Có rất nhiều người tán thành, cổ vũ cùng ủng hộ bằng tiếng vỗ tay, còn những người cho dù là không tán thành thì vào giờ phút này cũng chỉ là im lặng, dùng vẻ mặt trầm mặc để đáp lại.
Bùi Thanh Phi không dừng lại lâu. Từ đầu đến cuối cô nắm lấy tay Tề Tranh, cứ như thế mà rời khỏi hội trường Thụy Văn.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều đã đặt xong vé máy bay trở về, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đại học Thụy Văn.
Cái bó hoa đã khiến cho Tề Tranh bị vướng bận kia đã được mở ra, chia cho đám bạn học và bạn bè của Bùi Thanh Phi cắm vào bình.
Ngô Kỳ đã rất nhiệt tâm khi luôn đi theo bên cạnh hai người để giúp các cô xử lý mọi việc.
Tề Tranh rất là cảm khái: "Nhìn kìa! Nhìn kìa! Mới năm nào vẫn đang là tiểu công chúa, vậy mà hôm nay cũng đã biết đau lòng người ta rồi a. Đây đại khái chính là sức mạnh của tình yêu đi."
Trong khi sửa sang lại y phục của mình, Bùi Thanh Phi cũng không thèm ngẩng đầu lên, cô đáp lời: "Đúng là sức mạnh của tình yêu đấy. Cậu ấy chỉ hận không thể tống cổ mình đi luôn trong đêm nay, bởi nếu được như vậy thì cậu ấy sẽ có thể danh chính ngôn thuận vào ở nơi này mà."
Ngô Kỳ cũng không thèm che giấu, cô hướng về phía Bùi Thanh Phi nở nụ cườ thật ngọt ngào: "Cho nên mới nói, cậu còn chần chừ ở đây làm cái gì?"
Bùi Thanh Phi nhún nhún vai: "Được thôi, mình sẽ làm nhanh hơn một chút."
Chuyến bay đã được định sẵn từ trước, từ A quốc hai người bay thẳng tới thành phố B.
Tuy nhà họ Tề rất muốn để cho Tề Tranh mang theo Bùi Thanh Phi trở về Lăng Giang một chuyến, mọi người sẽ được cùng nhau gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm, rồi cùng thương lượng về hướng phát triển sau này.
Nhưng trong lòng Tề Tranh vẫn chưa hết nỗi sợ hãi. Cô không phải lo lắng về người khác mà chỉ lo lắng có mỗi ba Bùi. Cô sợ rằng một khi hai người mềm lòng trở về Lăng Giang, rồi ba Bùi lại lấy ra thủ đoạn nào đó bắt các cô phải tách ra...
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Tề Tranh đã lạnh run.
Đối mặt với nhân vật đại boss có số má này, Tề Tranh thầm nghĩ, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Còn có một sự việc nữa, nhưng Tề Tranh chưa có cơ hội để nói với Bùi Thanh Phi. Mãi cho đến đêm cuối cùng ở lại trường đại học Thụy Văn, khi hai người đã nằm ở trên giường, Tề Tranh mới có đủ thời gian để cùng thương lượng với Bùi Thanh Phi.
"Kỳ thật lúc trước mình có nhờ Giang Sở giúp hai ta tìm một căn phòng ở cho thật thích hợp." Tề Tranh nằm nghiêng, cô nhìn vào đôi mắt của Bùi Thanh Phi.
"Chính là kỳ nghỉ đông vừa rồi, khi mình không có mặt ở đó?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh gật gật đầu, ngay sau đó cô cầm chiếc điện thoại đặt ở giữa hai người, mở bản đồ thành phố B ra. Tề Tranh giới thiệu thật tỉ mỉ với Bùi Thanh Phi. Cô nói: "Lúc trước mình đã bảo cậu ấy đến xem nơi này, nơi này còn có nơi này nữa. Nhưng Giang Sở lại nói với mình nếu chọn mấy nơi này thì đều không phải là nơi tốt nhất, và cậu ấy đã giới thiệu cho mình nơi này."
Tề Tranh đem bản đồ phóng đại, chạm vào một điểm vàng trên bản đồ rồi đưa cho Bùi Thanh Phi nhìn.
Bùi Thanh Phi nhìn vị trí địa lý của khu chung cư này, lại lật nhìn bố cục vật dụng thực tế của căn phòng đã được Tề Tranh tìm ra. Kỳ thật cô cũng không hiểu lắm về những thứ này, vì vậy mà chờ nghe ý kiến của Tề Tranh.
Tề Tranh nói với giọng thương lượng: "Trước khi tới đây mình đã hỏi Giang Sở rất kỹ càng. Trên tầng mười của tòa nhà nằm giữa bảy tòa nhà khác nữa của khu chung cư Minh Nguyệt có một căn hộ đành cho người ngoài thuê lại. Tiền thuê nhà có thể nói là khá hợp lý. Chủ của căn nhà này là một đôi vợ chồng trung niên, ở sát bên cạnh. Căn hộ này vốn là bọn họ chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái, nhưng rồi con gái của họ ở lại nước ngoài định cư, không có ý định trở về nữa. Khi nghe nói muốn thuê căn hộ này cho hai cô gái, bọn họ đã tỏ ra hết sức hài lòng. Căn hộ này vẫn mới đến chín phần, bên trong đã có sẵn đồ dùng trong nhà. Giang Sở muốn hỏi ý của hai đứa mình một chút, rằng cậu ấy đã thương lượng trước với chủ nhà, trước hết giữ lại căn hộ này cho chúng ta, nếu như chúng ta đã nghĩ kỹ quyết định trở về phát triển tại thành phố B, muốn tìm chỗ ở ban đầu thì có thể ưu tiên cân nhắc nơi này đã, những chuyện khác thì về sau từ từ lại tính tiếp. Nếu có nhu cầu phòng ở khác thì có thể đổi sau. Nếu như cậu đồng ý thì mình sẽ báo cho cậu ấy, để cho cậu ấy giúp chúng ta làm thủ tục trước. Như vậy thì ngay sau khi chúng ta trở lại thành phố B liền có chỗ đặt chân ngay, có thể an tâm đi tìm việc làm được rồi."
Tề Tranh nói một hơi không ngừng nghỉ, sau khi nói xong, cô lẳng lặng chờ nghe ý kiến của Bùi Thanh Phi. Ấy vậy mà Bùi Thanh Phi lại chỉ là nghiêng người nhìn cô mà cười.
Tề Tranh sờ lên khuôn mặt của mình: "Làm sao vậy? Mình chưa rửa mặt sạch sẽ hay sao?"
Giống như một con mèo nhỏ, Bùi Thanh Phi nhè nhẹ lắc đầu.
"Vậy cậu đang cười cái gì?" Tề Tranh khó hiểu.
Nụ cười của Bùi Thanh Phi lại càng tươi hơn: "Không biết nữa, chính là muốn cười mà thôi."
Được thôi! Vì cậu đẹp, cậu đáng yêu, nên cậu nói gì đều đúng cả.
Không tiếp tục bối rối với vấn đề cười này nữa, Tề Tranh nghiêm mặt nói: "Theo cậu thì sao, vị trí này có được không?"
Đây là Tề Tranh đang trưng cầu ý kiến của mình, Bùi Thanh Phi nháy mắt mấy cái: "Về sau những chuyện lớn trong nhà đều do cậu quyết đi, chỉ có điều việc chi tiêu ra sao thì cậu phải nói cho mình biết."
Việc lớn trong nhà...
Đều do cậu quyết...
Tề Tranh cảm giác như mình trong lúc vô tình đã một mũi tên trúng hai mục tiêu. Cô thật muốn thăng thiên mà.
"A a! Ha ha ha ha ha..." Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi cười không khép miệng.
Đến lúc này Bùi Thanh Phi lại đem vấn đề ban nãy ném trở lại cho người này: "Tề tiểu thư, bây giờ cô đang cười cái gì vậy hả?"
"Không biết! Chính là muốn cười mà thôi."
Rốt cuộc Tề Tranh cũng đã có thể lý giải được tâm tình của Bùi Thanh Phi ban nãy.
Đây là các cô đang thương lượng việc gia đình, cái gia đình nhỏ chỉ thuộc về hai người các cô mà thôi.
Từ nay về sau, từ việc lớn là chi phí nhà cửa, cho đến việc nhỏ là củi gạo dầu muối, cái gì các cô cũng có thể nằm ở trên giường cùng người kia thương lượng như vậy. Liệu còn có chuyện gì còn đáng giá hơn chuyện này để xứng đáng có được một nụ cười hay sao?
Vào cái ngày rời khỏi A quốc ấy, Ngô Kỳ đi tiễn Bùi Thanh Phi và Tề Tranh.
Ở trước cổng trường, à quên, tạm thời xem như cổng trường đi vậy, hai người cùng bạn học cũ ôm nhau rồi nói lời tạm biệt.
Tề Tranh mang theo hành lý của cả hai người. Nhìn cảnh này đúng là có chút buồn cười, nhưng cho dù là như vậy cô vẫn kiên quyết không cho Bùi Thanh Phi nhúng tay, chỉ là dù có cồng kềnh như vậy cô vẫn không quên trêu chọc Ngô Kỳ.
"Cậu có ý định ở lại Thụy Văn trong bao lâu vậy a? Còn định tiếp tục kéo dài thời hạn hay sao?" Tề Tranh hỏi.
Ngô Kỳ nhún nhún vai: "Tui định đến lúc tốt nghiệp cũng sẽ làm lễ kế hôn."
Như thể có một mũi dao đâm vào ngực Tề Tranh, làm cho cô lập tức im bặt, cuối cùng cũng chỉ có thể gượng cười hai tiếng.
Ngô Kỳ là người có hai quốc tịch, A quốc đã thừa nhận hôn nhân cùng giới. Bởi vậy câu nói vừa nãy của cô không phải là chỉ vui đùa, mà cô thật sự có ý định như vậy. Nhưng còn Tề Tranh thì sao? Đúng thật là cô cũng muốn...
Đúng vào cái lúc con tim vẫn đang đau nhức ấy, Ngô Kỳ lại ra cái vẻ tiền không là vấn đề, tiếp tục bồi thêm mấy nhát dao khi nói: "Về sau cùng lắm thì các cậu cũng tới nơi này mà làm giấy đăng ký kết hôn đi, phí tổn đều do mình chịu hết."
Tề Tranh thật sự sẽ không bao giờ để ý đến người này nữa, cái hay thì không nói lại chỉ nói đến cái dở. Cô kéo Bùi Thanh Phi đi mà đầu không quay lại, ngẩng cao đầu mà rời khỏi nơi này.
Ngồi trên chuyến bay trở về nước, cảm nhận được máy bay từ từ bay lên, cuối cùng lẩn vào trong tầng mây trắng, trái tim Bùi Thanh Phi vẫn chưa thể yên ổn.
Tối hôm qua cô đã ngủ rất ngon, nhưng bây giờ lại cảm thấy không mở mắt ra nổi. Cứ như vậy mơ mơ màng màng cô để mặc cho mình tựa vào bên bờ vai của Tề Tranh.
Bờ vai của Tề Tranh có chút mong manh cùng thon gầy của con gái, nhưng không biết tại vì sao, chỉ là nhẹ nhàng dựa vào vậy mà vẫn làm cho cô có được cảm giác an tâm mà trước đó mình chưa từng có.
Bùi Thanh Phi đã ngủ rồi.
Tề Tranh cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của người này.
Sau khi trở về Hoa quốc có khả năng cô sẽ không được phép làm càn như vậy nữa. Nhưng mà sau khi trở về Hoa quốc đã có nhà của mình rồi, cô có thể đổi sang cách càn rỡ khác.
Thật là khiến người ta hết sức chờ mong sau này a, Tề Tranh hơi xúc động.
Chuyến bay đáp xuống sân bay của thành phố B.
Bùi Thanh Phi và Tề Tranh đi lấy hành lý, rồi đi ra ngoài bằng cửa dành cho khách từ quốc tế đến.
"Gia hỏa Giang Sở này đã nói là sẽ đến đón chúng ta rồi cơ đấy." Tề Tranh kéo theo cái va ly của hai người, trong khi không ngừng nhìn chung quanh.
"Bên kia kìa." Vẫn là ánh mắt của Bùi Thanh Phi tinh hơn, gần như ngay lập tức cô đã nhìn thấy cậu bạn thân đang ở trong đám người đi đón kia hướng về phía các cô vẫy tay.
Không chỉ có Giang Sở đến, mà đám bạn cùng phòng của Tề Tranh cũng đều có mặt.
Tề Tranh nhìn từng người một.
Điền Tiểu Điềm là xin nghỉ với công ty, Phạm Vi đã không ở lại thành phố B nữa, nhưng vẫn cố ý từ xa chạy tới.
Tô Nhã thì thuận lợi thông qua được vòng thi thứ hai, đậu nghiên cứu sinh của đại học Thanh Bắc. Tuy rằng lãng phí mất một năm, nhưng bây giờ cũng đã được trở lại trường tiếp tục đào tạo sâu.
Người đang cùng Tô Nhã tay trong tay chính là cậu bạn thân Giang Sở của mình rồi.
Hả?
Từ từ đã.
Hình như có chỗ nào đó không hợp lắm...
Giang Sở...
Tô Nhã...
Tay... dắt tay?
Tề Tranh sững sờ ở tại chỗ, cô cứ hết nhìn trái rồi lại nhìn phải hai người đang đứng ngay ở trước mặt này. Dù mặt của họ mỗi người nhìn sang một hướng khác nhau nhưng hai bàn tay của họ lại trước sau không có buông ra. Đến lúc này cô mới lờ mờ nhớ tới bức ảnh chụp bóng lưng một cô gái. Rốt cuộc cô cũng đã biết được là từ đâu lại cảm thấy quen mắt như vậy...
Đó còn không phải là bóng lưng của Tô Nhã hay sao!
"Cậu... Hai người các cậu... Từ lúc nào các cậu...?" Tề Tranh quá kinh ngạc.
Giang Sở gãi gãi đầu: "Ừ thì, cái ngày bà vừa mới ra nước ngoài ấy, không phải là mình vẫn phải thường xuyên hỏi thăm tin tức của bà hay sao. Vì thường xuyên qua lại nên đã... Hì hì."
Hì hì em gái cậu a!
Tề Tranh chống nạnh tức giận nói: "Tui hỏi ông này, ai đã cho phép ông dám đến ủi củ cải trắng trong đất nhà tui vậy hả?"
Giang Sở và Tô Nhã nhìn nhau, cùng nhau cười cười, nhưng không ai nói chuyện, vậy là không duyên không cớ, cái miệng của Tề Tranh bị nhét đầy thức ăn loài cún.
Điền Tiểu Điềm rất hiểu tâm trạng Tề Tranh a, không ai biết được từ lúc nào Tô Nhã và Giang Sở lại lọt vào mắt nhau, dù các cô đã cùng nhau làm bạn cùng phòng sớm chiều chung sống với nhau vậy mà không ai biết cả.
Vỗ vỗ bờ vai của Tề Tranh, Điền Tiểu Điềm vừa cười toe toét vừa an ủi: "Không có chuyện gì! Không có chuyện gì đâu! Tuy rằng củ cải trắng trong veo như nước của chúng ta đã rơi vào tay người khác rồi, nhưng không phải cậu lại cũng đào được một củ khác đem về rồi hay sao?"
Nói xong cô còn nháy mắt ra hiệu với cái người đang đứng một bên mỉm cười, Bùi Thanh Phi.
Vốn là người có lòng dạ hẹp hòi Tề Tranh vội vàng buông lỏng va ly hành lý xuống rồi cũng nắm chặt lấy bàn tay của Bùi Thanh Phi.
Thể hiện tình cảm, cô cũng không chịu thua.
Chỉ có điều, lời Điền Tiểu Điềm vừa nói kia, có phải có chút ít quái dị hay không?
"Được lắm! Bà vậy mà lại mắng tôi là heo đấy hả?" Tề Tranh giơ chân, cô đuổi theo Điền Tiểu Điềm vẫn đang cười hì hì mà đùa giỡn.
Tô Nhã cầm tay Giang Sở: "Vậy là cậu ấy lại trở về rồi, trái đất lại trở nên náo nhiệt hơn."
Giang Sở gật gật đầu: "Chứ còn sao nữa. Cuộc sống sau này sẽ thú vị hơn nhiều. Hai chúng ta ở lại sinh sống tại thành phố B này lại có thêm chỗ để đặt chân tới."
"Thật may là khoảng cách giữa Minh Nguyệt và trường đại học trong thành phố cũng không coi là quá xa xôi, ngồi trên tàu điện ngầm không đến nửa giờ là đã tới nơi." Tô Nhã tỏ ra rất vui vẻ.
"Nghe nói là Thanh Phi làm cơm rất không tệ, cũng không biết là có phải do Tề Tranh đã quá khoa trương hay không."
"Nhưng mà, nghĩ như thế nào thì thấy vẫn còn hơn Điền Tiểu Điềm."
"Đúng vậy đấy, không sai chút nào."
"Thì ra hai người các cậu đã có chủ ý như vậy a!" Một giọng nói trong veo vang lên từ phía sau lưng của hai người.
Sau khi nhìn lại hai người liền thấy Bùi Thanh Phi đang chắp tay sau lưng, nét mặt vui vẻ mà nhìn bọn họ.
"Là thế này, các cậu hoan nghênh bạn học cũ mang theo thân nhân đến làm khách đấy chứ?" Đối với Bùi Thanh Phi, sau khi đã có sự thẳng thắn, thành khẩn rút cuộc Giang Sở cũng đã không còn tình cảm lưu luyến gì nữa.
Bùi Thanh Phi cười đến sáng rỡ mà vẫn thản nhiên.
"Đương nhiên rồi!"
Edit: Hôm nay là ngày 3/7/2021, đài thông báo cả nước có 914 ca mắc covid, riêng TP HCM hơn 700 ca, lòng buồn bã... Cầu cho khi các bạn đọc đến chương này thì chúng ta đều đã vượt qua tai họa này. Cầu cho mọi người, mọi nhà bình an.