Mộ Minh Trạch bừng tỉnh, đập vào mắt là không gian tối đen trải dài vô tận.
Hắn ôm đầu, cảm giác đau đớn khi tự rút tinh hạch ra vẫn còn đọng lại trong trí nhớ, làm linh hồn run rẩy.
"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin hãy tiếp nhận thống kê khen thưởng." Giọng nói máy móc quen thuộc văng vẳng vang lên.
Qua 1 thế giới, Mộ Minh Trạch đã gần như quen thuộc với tiếng nói bất thình lình xuất hiện bên tai của 639.
Hắn vươn tay, ấn nút tiếp nhận trên màn hình xanh.
"Tiến độ hoàn thành cốt truyện: 100%. Đánh giá: A. Thưởng 500 tích phân."
"Nhiệm vụ chính: Giúp đỡ nhân vật chính giành chiến thắng trong trận đấu với tang thi vương, và chế tạo thành công vaccine (hoàn thành). Khen thưởng 1000 tích phân."
"Mức độ thông hiểu nhân vật sắm vai: 66% (trên 50%), thưởng 50 tích phân."
"Thưởng phát sinh: Mức độ đóng góp kịch bản: 87% (tăng 54% so với cốt truyện chính), thưởng 100 tích phân."
"Tổng tích phân hiện tại: 1650. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Mộ Minh Trạch không có ý kiến gì, chỉ là khi mắt đưa tới dòng 'Mức độ thông hiểu nhân vặt sắm vai' thì dừng lại, hơi ngạc nhiên.
"Mấy mục khác ta có thể hiểu, nhưng mục này là thế nào?" Hắn chỉ chỉ màn hình, hỏi.
"Chỉ số này đánh giá kí chủ khi đóng vai nhân vật, tức là đánh giá mức độ tương thích về tính cách, hành động, thói quen, sở thích... Kí chủ nhận được điểm đánh giá chưa cao về mục này, xin tiếp tục cố gắng."
Mộ Minh Trạch 'À' một tiếng, đây ý là muốn hắn không được OOC* đây mà.
*OOC (out of character): chỉ việc diễn không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của nhân vật sắm vai.
"Được, ta hiểu rồi."
"Kí chủ muốn tiếp tục nghỉ ngơi, hay là đến thế giới tiếp theo?" 639 hỏi.
Mộ Minh Trạch hơi ngập ngừng, cuối cùng nói với khoảng không: "Sau khi ta đi, Lam Bính...thế nào?"
Mặc dù hắn biết chắc chắn đã chế tạo được vaccine, tang thi gì đó cũng không phải mối nguy ngại, nhưng vẫn không nhịn được quan tâm.
Nói không tiếc nuối đoạn tình cảm kia là giả, nhưng kết thúc như vậy là hoàn hảo nhất.
"Nam chính sống khá tốt. Lập được công lớn, nhiều người tin phục. Tuy nhiên, nam chính sống cô độc hết quãng đời, không kết đôi với ai, nữ chính cũng yêu người khác."
Mộ Minh Trạch gật đầu, như vậy là được rồi.
"Đến thế giới tiếp theo đi."
"Tiến hành xâm nhập thế giới... Tải nội dung nhiệm vụ..."
Mộ Minh Trạch nhắm hai mắt lại, chậm rãi mất đi ý thức.
****************
"Xác nhận linh hồn và thân thể mới không xảy ra bài xích, tiến nhập thành công. Tiến hành tải cốt truyện chính."
Mộ Minh Trạch ngửi thấy mùi thuốc xát trùng thoang thoảng trong không khí, giống với mùi trong bệnh viện.
Hắn từ từ mở mắt. Đèn huỳnh quang không quá sáng, nhưng có thể nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại.
Đây là một phòng bệnh, có 2 giường nằm, tủ kính chứa một ít thuốc và dụng cụ y tế.
Hắn đang ngồi tại một bàn làm việc nhỏ. Mặt bàn bị lấp đầy mấy phần tài liệu cùng sổ bệnh án, còn có một lọ thuốc bị đổ, thuốc viên trắng vương vãi khắp nơi.
Mộ Minh Trạch nhìn nhìn bản thân, áo blouse trắng khoát bên ngoài áo sơ mi xanh dương, cài cúc ở giữa.
Gác trên sống mũi là một cái kính gọng vàng, hơi lạnh.
Sau khi xác định tình huống an toàn, không giống như ở thế giới ban đầu, hắn thở phào một hơi.
Hệ thống 639 tận chức tận trách đúng lúc phát thông báo: "Nội dung cốt truyện và nhiệm vụ chính đã tải xong, xin kí chủ tiếp nhận.
Mộ Minh Trạch chọn tiếp nhận, sau đó trong đầu liền xuất hiện chuỗi các thông tin dài.
Một năm trước, thế giới vì tranh đoạt các nguồn tài nguyên mà xảy ra chiến tranh. Lúc bấy giờ, cơ quan đứng đầu các quốc gia sa đoạ vào bạo lực, không bảo vệ cho nhân dân nữa, cũng chính vì như thế, pháp luật dần dần không thể khống chế được. Con người dần sống theo bản năng nguyên thủy nhất, bạo lực, cướp đoạt, gϊếŧ người... trở nên bình thường hoá.
Chiến tranh diễn ra liên tục trong vòng 1 năm mới chấm dứt, nhưng kèm theo đó là chế độ quản lý hay thống trị của các quốc gia sụp đổ. Thế giới bắt đầu đề cao vũ lực và đồng tiền, từ đây xuất hiện hệ thống phân cực.
Đồng tiền theo một cách nào đó vẫn là thứ có giá trị nhất, vì thế tầng lớp thượng lưu vẫn có địa vị nhất định. Những người này cố gắng xây dựng lãnh địa, tạo ra xã hội nơi họ làm chủ, vì thế môi trường tương đối ổn định trở lại, tuy vậy luật pháp vẫn là thứ vô giá trị và bị lãng quên.
Cực thứ hai là những kẻ có sức mạnh, đứng đầu một đảng phái bạo lực hay có thể nói là các nhóm khủng bố, chiếm lĩnh các vùng còn lại. Những lãnh địa này có một luật duy nhất, kẻ mạnh là người có tiếng nói. Vì thế nơi đây rất bất ổn, người chết nhiều vô kể.
Các khu vực thuộc hai cực trên nằm rải rác xen kẽ lần nhau, đấu đá và kiềm hãm lẫn nhau.
Nam chính của thế giới này là một bác sĩ, vốn thuộc khu vực của đồng tiền, nhưng khu vực này dần bị khu bạo lực bên cạnh ảnh hưởng, đang trong tình trạng đồng hoá và thống nhất lại, nên thành phần hỗn tạp bất phân.
Vì thế, số người bị thương nặng hoặc nhẹ đều tăng lên, phòng khám tư nhân nhỏ của nam chính cũng đông đúc không ít.
Với kiến thức và tay nghề chữa bệnh đặc biệt xuất sắc, y đã dần trở nên nổi tiếng khắp nơi. Nhiều nhân vật lớn như ông chủ nắm tài chính lớn nhất của khu vực, anh cả của một đảng phái bạo lực tiếng tăm gần xa, bệnh nhân tâm thần phân liệt... Đều vì được nam chính cứu chữa, rồi sau đó... nảy sinh tình cảm?
"Đúng vậy thưa kí chủ, đây là thế giới nhỏ hình thành từ một tiểu thuyết mạng, thuộc thể loại đam mỹ."
Mộ Minh Trạch câm nín, đọc lướt qua các tình tiết hiểu lầm máu chó, rồi tranh đoạt, giam cầm, bắt cóc... rồi cuối cùng các nam nhân suất chúng này vì bị sự thiện lương và bao dung của nam chính, à không, phải là nhân vật thụ chính, mà vui vẻ sống hài hoà với nhau??
Khu vực hỗn tạp này cũng trở thành khu vực ổn định duy nhất trong thế giới loạn sát này???
Mộ Minh Trạch thấy đầu mình ẩn ẩn đau, khoé miệng hơi co giật.
"Chỉ là thể loại đam mỹ thôi mà, kí chủ hẳn là thích ứng rồi đi." Giọng 639 lãnh đạm, nhưng Mộ Minh Trạch có thể nghe ra trào phúng bên trong.
Thích ứng thế quái nào được với thể loại này chứ, đã vạn nhân mê, np, còn não tàn máu chó đến độ như này!
Đáng sợ nhất là tiểu thuyết gốc còn nổi tiếng đến độ tạo thành tiểu thế giới luôn!
Loài người thật đáng sợ...
Mộ Minh Trạch hít sâu ổn định tinh thần, sau đó gian nan hỏi: "Tiểu khả ái, nhân vật ta xuyên vào là ai thế?"
Sẽ không phải như hắn nghĩ chứ...
Hệ thống: "Thân thể này của kí chủ tên là
Tiêu Dư An, là đồng học của nam chính, kiêm luôn bạn thân, cùng nam chính mở ra phòng khám tư nhân này."
Mộ Minh Trạch xem lại trong cốt truyện về nhân vật này, thoáng thở phào. Cũng may không phải bắt hắn làm mấy nhân vật công não có vấn đề kia.
"Hệ thống luôn đứng về phía kí chủ, giúp đỡ hết mức, làm sao có thể hại kí chủ được chứ."
Khoé miệng đang hơi giương lên của Mộ Minh Trạch, sau khi nghe hệ thống đáng yêu nhà mình nói xong, liền méo xệch đi.
Nhân vật Tiêu Dư An này, cũng không ổn. Thiết lập tính cách là thẳng tính mạnh mẽ, cố tình thân thể bẩm sinh suy nhược. Người này rất quý người bạn duy nhất thân thiết với mình là nam chính, vì thế luôn đứng ra giúp đỡ và bảo vệ nam chính khỏi mấy tên điên rồ kia.
Cuối cùng vì bảo hộ nam chính chạy trốn khỏi con trai nuôi của ông chủ hắc bang mà chết không toàn thây.
Mộ Minh Trạch rùng mình một cái, cụm từ 'chết không toàn thây' này thật sự có sức nặng nha.
"Nhiệm vụ chính của kí chủ: trước khi chết cứu chữa (phải khỏi hoàn toàn) cho 500 người. Tiến độ 0/500. Chúc kí chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
Mộ Minh Trạch nghe xong liền ngu luôn. Hắn làm gì có kiến thức y học, chỉ biết kĩ thuật băng bó cơ bản từ thế giới trước, làm sao cứu người được?!
Còn chưa kịp thắc mắc với hệ thống, liền nghe 'rầm' một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, doạ Mộ Minh Trạch giật mình.
Lập tức có hai người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc áo thun đen không tay, để lộ ra hình xăm dữ tợn, tiến vào.
Hai gã tuy to con, như động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng khống chế Mộ Minh Trạch đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ấn xuống đất.
Khi Mộ Minh Trạch hoàn hồn thì hai tay cậu đang bị khống chế, ép quỳ gập gối, tạo thành tư thế không thể bỏ chạy.
Hắn suy nghĩ một chút.
Tuy thân thể này thật sự quá yếu, nhưng kí ức thế giới trước vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, trở thành một loại phản xạ gần như là bản năng.
Không cần phải đánh nhau lấy cứng đối cứng, trước mắt hắn cần chạy trốn đã, thế thì dùng một chút tiểu xảo là được.
Hệ thống vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Thông báo, kí chủ nhận được một nhiệm vụ phụ. Nội dung: đi theo đúng trình tự cốt truyện tiếp theo (10 phút)."
Mộ Minh Trạch nghe vậy, không do dự cự tuyệt trong đầu: "Tiểu khả ái, có thể không tiếp nhận không? Ngươi thấy đó, với tình huống như bây giờ..." Còn có thể nghĩ tới nhiệm vụ phụ được à!
639: "Phần thưởng: kỹ năng 'y sĩ' (trung cấp)."
Cơ bắp đang rụt rịch của Mộ Minh Trạch lập tức an tĩnh.
Xem ra không thể không nhận rồi.
"Tình tiết này là đoạn nào vậy?" Hắn ể oải hỏi.
Hệ thống chậm rãi nói từ chữ rõ ràng: "Là cảnh con trai nuôi của ông chủ hắc bang, một trong số những nam phụ thích nam chính, Lâm Vĩnh Dạ, đến ép nguyên chủ thân thể này khai ra vị trí nam chính."
639 giọng nói bình thản: "Có nghĩa là, kí chủ sắp chết rồi."
Mộ Minh Trạch: "..."
Sao cứ phải ép hắn vào chỗ chết vậy?
Mệt cho hắn nghĩ mở đầu của thế giới này sẽ bình thường!
Cái kỹ năng kia hữu ích thật, nhưng chết rồi coi như cũng thành đồ bỏ, chạy trước đã tính sau!
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng giày da nện trên đất, hướng về phía này đi tới.
Cùng với đó là tiếng thông báo: "Đếm ngược còn 9 phút 58 giây."
Mộ Minh Trạch cắn môi, thầm mắng một tiếng, sau đó cúi đầu, đành phải làm thôi, cùng lắm là lãnh cơm hợp sớm xíu thôi.
"Hệ thống khuyến nghị kí chủ đọc cuốn sách 'Đạo đức nghề nghiệp', mong kí chủ hãy nghiêm túc hơn."
"Câm miệng!"
Sau đó, hắn như nghĩ tới điều gì, vội nói: "Nhanh! Có đạo cụ nào giúp thay đổi màu mắt không?"
"Tốn 20 tích phân, kí chủ chắc chắn..."
"Có, dùng bây giờ luôn!"
"Đã trừ 20 tích phân, số dư còn lại 1630 tích phân. Đã chuyển đổi màu mắt thành công: màu đen (gốc)."
Mộ Minh Trạch lặng lẽ thở ra một hơi. Hắn có một trực giác mãnh liệt, rằng đồng tử xám bạc đáng nguyền rủa kia sẽ theo hắn đến tận đây. Giờ hắn chắc chắn rồi, đúng là vậy thật.
Nguyên chủ chắc chắn không phải mắt xám, theo chữ 'gốc' trong ngoặc kia thì chắc màu mắt nguyên chủ là màu đen.
Xém chút nữa là lại trở thành bug nữa rồi. Không giống ở thế giới trước, Mộ Minh Trạch hoàn toàn không thể đưa ra lý do thoái thác vì sao mắt hắn lại đổi màu được.
Huống hồ đây đã là phần giữa của cốt truyện, chủ nhân trước của thân thể này đắc tội hết những nhân vật mấu chốt rồi. Ít nhiều đám người kia cũng nhận ra sự khác biệt.
Huống hồ chi là đặc điểm dễ nhận ra như này.
Âm thanh giày da dừng lại, cách Mộ Minh Trạch khoảng 3 bước chân.
Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, kéo lại sự chú ý của hắn: "Ngẩng đầu lên."
Mộ Minh Trạch nhanh chóng xác định đặc điểm tính cách của 'Tiêu Dư An'. Vừa kịp chỉnh sửa thiết lập trong đầu xong đã bị một bàn tay của tên to con bên cạnh nắm tóc, ép ngẩng đầu.
Mộ Minh Trạch giả vờ giãy dụa, nghiến chặt răng, dùng ánh mắt phẫn nộ quét nhìn nhân vật 'con trai nuôi' kia từ dưới lên, đồng thời ngầm đánh giá luôn.
Mộ Minh Trạch nhìn thấy bàn tay người này đặc biệt trắng, giống như từ khi sinh ra luôn không tiếp xúc với ánh mặt trời, một màu trắng bệnh tật.
Y đang mặc một bộ âu phục thuần đen, áo khoát ngoài đã cởi ra, vác hờ trên cánh tay.
Mộ Minh Trạch chuẩn bị nhìn tới khuôn mặt, nhưng có lẽ vì động tác tên đằng sau giật quá mạnh, làm kính gọng vàng trên mũi hắn rơi xuống.
Trước mắt lập tức nhoè đi, đến mức hắn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, mờ mờ ảo ảo.
Mộ Minh Trạch cứng đờ chốc lát, muốn nhặt mắt kính lên, nhưng tay vẫn đang bị giữ chặt, thật sự bất lực luôn.
Mộ Minh Trạch chỉ luống cuống mấy giây, sau đó nhớ ra thiết lập của mình, nhanh chóng trừng mắt nhìn lại.
••••••••••••••••••••••••
Lâm Vĩnh Dạ nghe thuộc hạ mình báo tin người mình thích chạy trốn, còn vì bị cản trở mà mất dấu, liền nổi giận.
Y bỏ qua cảnh cáo của cha nuôi, suốt đêm chạy đến phòng khám tư nhân ở khu vực tiền bạc bên cạnh.
Đi một đoạn đường không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, khi đến nơi cơn giận không giảm đi chút nào, ngược lại còn bùng nổ hơn.
Trong đó còn kèm theo chút nôn nóng chính y cũng không nhận ra.
Lâm Vĩnh Dạ bước nhanh vào toà nhà. Thuộc hạ đi bên cạnh báo cáo đã khống chế tên cản đường.
Lâm Vĩnh Dạ nhớ hắn ta, hình như là bạn thân gì đó với vị trong lòng y. Cũng vì nể mặt hắn là mang danh 'bạn thân' đó mà tha cho hắn nhiều lần, nhưng lần này đã vượt quá giới hạn rồi!
Cầu thang chật hẹp vang vọng tiếng bước chân, thuộc hạ dừng lại canh giữ như thường, để một mình y đến phòng khám y đã rất quen kia.
Đập vào mắt y là một cái đầu tóc nhuộm bạc kim bắt mắt, hơi xù, trông có vẻ mềm mại. Cái đầu đó bỗng giật mạnh một cái, chủ nhân của nó đang vùng vẫy.
Lâm Vĩnh Dạ không nhịn được muốn xoa một cái. Nhưng vị trí y định đặt tay lại bị một bàn tay khác chiếm trọn, đã vậy còn thô lỗ kéo và ấn xuống, làm tóc rối hết lên.
Y có chút bực bội.
"Ngẩng đầu lên." Y nghe tiếng bản thân nói.
Lâm Vĩnh Dạ cũng không biết mình bị làm sao. Rõ ràng trước đây y cùng tên cản đường này lúc nào cũng cãi nhau, rõ ràng ghét hắn đến cùng cực, nhất là tên này còn vừa thả người của y chạy mất, thế quái nào y lại muốn... nhìn cái bản mặt đáng chết này chứ.
Thuộc hạ nghe lệnh y, nắm tóc Mộ Minh Trạch giật ra sau, bắt hắn ngẩng mặt.
Lâm Vĩnh Dạ nhìn hắn, nhận thấy được địch ý cùng hận thù trong đôi mắt đối phương.
Đột nhiên, mắt kính trên mặt người kia rơi xuống, văng đến bên chân y.
Trong một khoảng khắc, đôi lông mày người kia nhướng cao hơn một chút, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên và bối rối.
Nhưng ngay sau đó như chợt nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào, người kia lập tức trở lại dáng vẻ thù địch và cảnh giác.
Dù sự biến đổi này ngắn ngủi gần như bằng một cái chớp mắt, nhưng với một người từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội thối nát của khu vực bạo lực để sinh tồn như Lâm Vĩnh Dạ, bắt lấy biểu hiện khuôn mặt chỉ là một kĩ năng cơ bản.
Lâm Vĩnh Dạ nhếch khóe miệng. Y tự nhiên cảm thấy, con người này cũng không đáng ghét như vậy, thậm chí có chút đáng yêu, còn có chút ngốc.
Y tự nhiên nổi tâm địa xấu xa, muốn chọc người này một chút.
Mộ Minh Trạch thấy thân ảnh mờ nhạt kia đến gần hắn, sau đó ngồi xổm xuống.
Mặt dù chỉ thấy mờ mờ, nhưng hắn cũng có thể nhận ra sườn mặt nghiêm nghị cùng cái mũi cao, ngũ quan được thượng đế sắp xếp đúng chỗ chỉnh tề.
Chắc hẳn là một khuôn mặt rất ưa nhìn, trực giác hắn nói như vậy.
Cũng phải thôi, với đôi chân dài và thân hình thế kia, khuôn mặt nếu xấu thì thượng đế nợ loài người một lời xin lỗi.
"Sao anh cứ phải cản đường tôi như vậy." Giọng nói mang hàn khí lạnh lẽo, nói rõ ràng chậm rãi từ chữ: "Tôi theo đuổi người quan minh chính đại, cậu ấy cũng không từ chối tôi. Là bạn bè, không phải cậu nên ủng hộ chúng tôi sao."
Mộ Minh Trạch lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nhập vai.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Ủng hộ? Tôi nhổ vào! Người như anh, xứng với cậu ấy sao?"
Lâm Vĩnh Dạ thu hết biểu cảm xù lông trước mặt vào mắt, trông giống một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Hứng thú trong mắt y càng đậm. Lúc đầu mục đích y muốn gặp người này, chính là vì muốn chặt đứt cánh tay lo việc bao đồng, khâu cái miệng thích xen vào chuyện người khác lại.
Nhưng không biết vì sao, một Lâm Vĩnh Dạ nổi tiếng luôn là người tàn nhẫn, cực ghét những thứ trái với kế hoạch hay dự định, lại chần chừ không ra tay, mà kiên nhẫn nói chuyện phiếm (chơi đùa).
Lâm Vĩnh Dạ nghĩ trong lòng, dù sao Tiêu Dư An cũng đang bị y khống chế, không chạy được, chơi đùa một chút trước khi xử lý cũng được.
Y luôn có đủ kiên nhẫn với mấy thứ thú vị.
Y không che giấu y cười trong lời nói, vào tai Mộ Minh Trạch lại mang vẻ châm chọc và khinh miệt: "Người như tôi? Tôi là người thế nào cơ? Tôi muốn tài lực có tài lực, muốn quyền thế có quyền thế, muốn sức mạnh có sức mạnh, bạn anh thành đôi với tôi, hoàn toàn không chịu chút thiệt thòi nào. Vì sao anh cứ phải ngăn cản làm gì?"
Mộ Minh Trạch đau đầu, 639 vừa thông báo cho hắn, còn 4 phút 38 giây nữa cái nhiệm vụ chết bầm này mới hoàn thành.
Sự bất lực cùng tức giận được hắn vận dụng, đưa vào lời nói luôn: "Ha? Càng thế tôi càng không thể chấp nhận. Tôi không tin, một người máu lạnh như anh, chỉ vì một lần cứu chữa sẽ đem lòng yêu một người, rõ ràng chỉ nhắm đến vẻ ngoài đẹp đẽ của cậu ấy!"
Mộ Minh Trạch một muốn câu thời gian, một là thực sự khó hiểu với cái thiết lập này của tác giả, vì vậy mà lời nói tuôn ra không ngừng: "Chắc hẳn là anh chỉ nhất thời nổi lên chút hứng thú với cậu ấy, lại thêm cái tính muốn nắm tất cả thứ mình muốn trong tay, hoặc là cá cược với người khác, nên mới giả vờ theo đuổi cậu ấy. Đừng tưởng tôi không biết!"
Lâm Vĩnh Dạ có chút ngạc nhiên. Lời người này nói, y hoàn toàn không thể phản bác.
Y được huấn luyện từ nhỏ, cảm giác yêu được y đồng hóa với cảm giác hứng thú.
Lâm Vĩnh Dạ nhớ ngày hôm bản thân sơ sẩy bị mắc mưu, vì bị đuổi gϊếŧ mà trọng thương, nhưng vẫn trốn thoát được và tìm được chỗ ẩn núp trong khu vực đồng tiền bên cạnh.
Trong lúc chờ cứu viện, y không nhịn được lâm vào hôn mê. Khi tỉnh lại thì đã thấy khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, nở một nụ cười ấm áp và trấn an.
Lúc đầu y không có cảm xúc gì, nhưng cảm nhận được các vết thương trên người hầu như không còn quá đau, thậm chí tốc độ hồi phục còn rất nhanh, y lập tức hứng thú với người này.
Thế nên như lẽ đương nhiên, y muốn nắm người trong tay, biến cậu thành vật sở hữu của mình.
Còn về vụ cá cược, chẳng qua là một trò giải trí tiêu khiển nhỏ nhoi mà thôi.
Lâm Vĩnh Dạ nhìn vào đôi mắt màu đen đầy địch ý của người đang quỳ trước mặt, y đột nhiên run lên một chút.
Không ngờ, ngoài cái miệng giảo hoạt đáng ghét có thể không phân thắng bại với y ra, người này còn có chút đầu óc.
Lâm Vĩnh Dạ như mới lần đầu nhìn kĩ cái người tên Tiêu Dư An này.
Tuy y không muốn công nhận, nhưng khuôn mặt này cũng là một điểm cộng, không phải vẻ đẹp tinh khiết sạch sẽ như người trong lòng y, mà là một vẻ đẹp mang chút hoang dại và sắc nhọn.
Giống hệt một con mèo hoang, kiêu ngạo và tự do, không kiên kị điều gì.