*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Minh Trạch giật mình, theo bản năng dùng tay bám vào cửa sổ tầng hai, lấy sức bật mạnh lên, đáp lên cột điện gần đó.
Lam Bính từ từ buông xuống tay vốn dĩ muốn đỡ anh, ngước nhìn cái người mình hằng nhớ mong. Anh vẫn như vậy, vẫn cao ráo, làn da trắng xanh chứ không còn hồng hào như trước, như không có vết thương nào. Quần áo đã đổi, cũng phải thôi, sao có thể mặc cái bộ đồ đã rách nát ngày hôm đó chứ.
Sau khi đã đứng vững, Mộ Minh Trạch hai tay đút trong túi, hờ hững nhìn xuống cậu. Lam Bính tim vẫn luôn đập dồn dập từ khi nghe được tin tức của anh, cho đến khi mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt màu xám bạc của anh khi anh nhìn cậu, không còn ấm áp, dịu dàng và sáng tỏ như ánh trăng nữa, mà giống như tầng tầng sương mù vô tình lạnh lẽo nơi đây, che mất tầm nhìn của cậu, ngăn cậu tiếp tục tiến lại gần.
Lần đầu tiên sau mấy tháng qua, cậu nhận ra, anh đã không còn là con người, mà đã biến thành cái thứ quái vật cậu vẫn luôn căm thù và kinh tởm.
Mộ Minh Trạch lạnh lùng nhìn xuống cái người nam chính không có tiền đồ bên dưới, nhìn sắc mặt cậu từ vui mừng, chuyển sang chờ mong, sau cùng lại thành bàng hoàng, đầy vẻ không thể tin được. Hắn lúc này chỉ có thể thở dài trong lòng.
Nhìn cái cách cậu muốn đón lấy hắn ban nãy cùng biểu hiện lúc đó, Mộ Minh Trạch có thể nhận ra, tên ngốc này vẫn còn tình cảm với mình. Không cảm động là nói dối, thậm chí khi nhìn thấy cậu như vậy, hắn còn có ảo giác cảm thấy trái tim đã chết của mình lại đập liên hồi.
Nhưng, dù là vì nhiệm vụ, vì chính hắn, hay vì bản thân cậu, điều này là không thể.
"Cậu làm gì ở đây, về đi." Mộ Minh Trạch mày hơi nhíu lại, nén hết mấy cảm xúc vô nghĩa của bản thân xuống, nói không có chút dao động.
Lòng ngực Lam Bính quặn thắt, nhịp tim hụt mất mấy nhịp. Máu nóng trong cơ thể nãy giờ vẫn sôi trào, tự nhiên bị cưỡng ép chậm lại, áp suất đè ép cậu đến thở không nổi.
"Anh, anh Mộc Hàn, anh ơi, đừng như vậy, về với em, có được không?" Cậu yếu ớt, nói như cầu khẩn.
Mộ Minh Trạch nhìn khuôn mặt đau khổ của cậu, ngực hắn giống như bị đập mạnh một phát, đau đớn đến nhường nào khi thấy người mình yêu làm biểu cảm như thế chứ.
Hắn quay mặt đi, cố ép giọng mình không trở nên rung rẩy: "Đừng cố chấp nữa, cậu biết rõ là tôi không thể. Đừng đuổi theo tôi nữa, làm những việc mấy cậu cần làm đi, quên tôi đi."
Một cơn đau đầu đột ngột xâm nhập não bộ của Lam Bính, không quá đau, chỉ là cứ âm ỉ mãi. Lam Bính cười khẽ trong lòng, anh ấy vẫn như thế nhỉ, vẫn không nỡ làm cậu đau, cơn đau kiểu này, còn không bằng một phần mười cơn đau ngày cậu đánh mất anh.
Mặc dù bản thân cậu không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng Lam Bính vẫn bày ra khuôn mặt thống khổ, giọng run run nói: "Anh nói xem, việc tụi em cần làm là gì? Anh à, không bằng anh về với tụi em đi, chỉ dẫn cho bọn em giống ngày trước."
Mộ Minh Trạch nghe giọng cậu, từ khoé mắt liếc nhìn cậu, thấy bộ dạng gắng gượng của cậu, vô thức hạ cường độ dị năng xuống, nhưng giọng vẫn lạnh lùng như cũ: "Xem ra cậu vẫn chưa ý thức được, tôi bây giờ là tang thi, là kẻ thù của nhân loại. Các cậu và tôi bây giờ là kẻ địch, tôi đã không còn chảy máu nóng đỏ của nhân loại nữa rồi."
Lam Bính vui sướиɠ cảm nhận cơn đau trong đầu đang dịu xuống một chút, tiếp tục cố chấp nói: "Anh vẫn như vậy mà, vẫn có thể trở về. Anh giữ được ý thức, sẽ không cắn người, nếu không bị thương, sẽ không có người nào phát hiện ra anh mà."
Sự cố chấp của cậu làm Mộ Minh Trạch phát bực, hắn hét lên: "Lam Bính, cậu có còn biết suy nghĩ không hả? Lỡ một ngày tôi mất khống chế, bỗng nhiên thèm máu thịt con người, bỗng nhiên phát điên lên, thì sao hả? Người tôi cắn đầu tiên, là mấy cậu, sau đó bệnh dịch sẽ lan ra cả căn cứ. Tiếng la hét, sự hỗn loạn, máu và thịt sẽ có ở khắp nơi. Con người nếu không biến thành tang thi, thì cũng trở thành đống thịt bầy nhầy trên đất, làm thức ăn cho bọn chúng, cậu muốn cảnh đó diễn ra sao, hả!"
Lam Bính bị hét đến ngỡ ngàng, nhưng cậu biết cậu không sai, bỏ luôn cả diễn xuất giả tạo của bản thân, vẫn cố gắng thuyết phục anh: "Anh sẽ không bao giờ bị như thế, sẽ không trở thành bọn chúng, chỉ cần em ở đây..."
"Cậu ở đây, cậu sẽ làm gì, cậu sẽ gϊếŧ tôi được sao? Hay cậu sẽ đứng nhìn tôi hoá thành bộ dạng gớm ghiếc của chúng?" Mộ Minh Trạch ngắc lời cậu, giọng âm trầm.
Nhìn thấy bộ dạng bối rối, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn là vẻ cố chấp đến đáng thương của cậu, Mộ Minh Trạch không thể chịu nỗi. Hắn vừa muốn người trước mặt nhận thức được mình đã trở thành tang thi, vừa không muốn hắn nhìn mình như thể một con quái vật.
Nhưng đôi mắt của cậu, vẫn luôn không thay đổi, luôn cho thấy cậu nhìn thấy chính là bản thân hắn, giống như muốn thuyết phục Mộ Minh Trạch rằng, hắn vẫn luôn là chính hắn, dù có ra sao vậy.
Nhưng đồng thời, Mộ Minh Trạch cũng thông qua đôi mắt kia, nhìn thấy một hắn bị biến dạng, khác biệt với cậu, làm hắn nhận ra rằng, hắn không thể đứng cùng cậu, không ở cùng một thế giới với cậu.
Nỗi bi thương và thất vọng hãm vào hắn thật sâu, kéo hắn xuống đến tận cùng, khiến hắn chỉ muốn chạy trốn, tránh khỏi đôi mắt của người này mãi mãi.
"Tôi đã cố gắng, tránh xa các cậu ra, tại sao các cậu vẫn phải luôn đi tìm tôi, vẫn ép tôi phải cho các cậu thấy cái bộ dạng chết tiệt này, ép tôi phải nhìn nhận bản thân tôi không giống người, cũng không giống tang thi! Tại sao phải ép buộc tôi, nhận ra tôi khác biệt như thế nào vậy!"
Mộ Minh Trạch quay đầu rời đi, nếu nhìn thêm chút nữa, quyết tâm của hắn sẽ bị lung lay mất.
Lam Bính chỉ đứng nhìn bóng lưng anh rời đi, thầm hạ quyết tâm. Cậu cứ như vậy một lúc, cho đến không còn thấy bóng anh nữa, cậu mới chậm rãi đi đến chỗ chiếc xe đậu cách đó không xa.
Lam Bính mở cửa xe, trong xe lẫn ngoài xe đều rất yên tĩnh, bên ngoài là vì đám tang thi cản đường đều bị họ diệt sạch ban nãy rồi, còn bên trong thì, vì thất vọng, hoặc có thể là buồn bả nhiều hơn.
"Chẳng phải nói không để chạy mất sao?" Thẩm Phong lên tiếng cắt đứt sự yên lặng trước.
"Mấy ông cũng nghe hết rồi còn gì." Lam Bính ngồi vào ghế, đóng mạnh cửa lại, giọng thản nhiên nói: "Có đuổi theo cũng vô ích thôi, huống hồ tôi không muốn ép buộc anh ấy."
Đợi một lúc vẫn chưa thấy xe khởi động máy, Lam Bính nhìn sang Cao Thành Võ mặt mày ủ dột, cười khẽ: "Không sao đâu, đi thôi."
"Gì mà không sao chứ, ông còn cười được à. Chúng ta cũng đâu xem anh ấy là mấy thứ đó, sao anh ấy cứ phải như thế..." Cao Thành Ưng đằng sau bất mãn lên tiếng, giọng nghẹn ngào.
"Đội trưởng nói đúng, là do chúng ta suy xét không chu toàn rồi. Anh ấy nói vậy cũng chỉ vì lo lắng cho chúng ta thôi." Hình Cương thở dài, nhìn theo hướng Mộ Minh Trạch rời đi qua cửa sổ.
"Vậy nên, khởi động máy đi, chúng ta về căn cứ, càng nhanh càng tốt." Lam Bính gõ gõ ngón tay lên bệ cửa, nói: "Chúng ta làm theo kế hoạch trước đó đi, để anh ấy yên tâm tình nguyện trở về."
Cánh tay còn lại của cậu dơ lên, lắc lắc: "Yên tâm đi, tôi nói không để chạy thoát, chắc chắn sẽ không. Như đã nói trước đó, sẽ không để nó lặp lại lần nữa. Hôm nay chủ yếu chỉ là đi gặp lại anh ấy một lần, nếu không tôi sẽ chịu không nỗi mất."
Trong xe nhanh chóng vang lên tiếng cười vui vẻ, vẻ buồn bả biến mất sạch sẽ.
"Wow, nói chuyện kiểu gì đấy, chúng tôi nổi hết da gà rồi đây. Đội trưởng có một người theo đuổi như cậu thiệt là tội nghiệp mà." Cao Thành Võ huýt gió một tiếng, cười mỉa mai Lam Bính, làm mọi người càng cười lớn hơn.
Xe khởi động, đi hướng về phía căn cứ.
- --------------------
Mộ Minh Trạch đang ở trong một phòng học ở tầng hai của một ngôi trường cấp ba nào đó, trầm tư nhìn mu bàn tay trái của mình.
Ở đó có một dấu vết màu đen, hắn đoán có thể là do Lam Bính tạo ra, từ nấm mốc hay cái gì đó tương tự, nói chung là hắn không xoá đi được, giống như hình xăm vậy.
Nó có hình mặc trăng không hoàn chỉnh, không phải bị khuyết mà giống như bị thứ gì đó làm mờ đi. Từ ở giữa mặt trăng đó, đâm ra một nhánh cây, nở ra một bông hồng tuyệt đẹp gần cổ tay hắn, phần thân hướng về ngón giữa của hắn, quấn quanh hai vòng.
Mộ Minh Trạch nhìn một lúc lâu, sau đó đưa tay còn lại đỡ trán. Thằng nhóc Lam Bính kia, bị bệnh thật rồi, nam chính uy mãnh trong tiểu thuyết gốc đi đâu rồi?
Mộ Minh Trạch hé ngón tay, nhìn cái hình kia một cái, rồi lại nhắm chặt mắt, lấy tay vò đầu thật mạnh. Mình đúng là gặp quỷ rồi!
Hắn quyết định mặc kệ cái dấu hiệu trên tay, dù Lam Bính có từ cái thứ này biết được vị trí của hắn, thì có làm sao chứ, cứ chạy lần nữa là được mà.
"Kí chủ, như tôi đã nói, nếu không ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính, thì ngài có thể làm bất cứ thứ gì. Đây cũng là một thế giới tách biệt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, thế giới này sẽ hoàn toàn tách biệt với mẫu giới, mỗi người ở đây cũng sẽ trở thành cá thể độc lập, không cần hoạt động theo nguyên tác nữa. Kí chủ cớ gì phải như bây giờ chứ." Hệ thống 639 đột nhiên lên tiếng.
"639 à, ta tự nhiên cảm thấy ngươi bắt đầu có tình cảm rồi, cũng nói nhiều hơn không ít, như vậy rất tốt đó." Mộ Minh Trạch khoanh hai chân lên, ngồi trên chiếc bàn duy nhất còn lành lặn trong phòng, đáp lại hệ thống.
"Kí chủ tiến hoá, số điểm thưởng nhiều lên, đơn nhiên tôi cũng sẽ tiến hoá, sẽ dần có tính cách và tình cảm riêng, dựa trên kí chủ của tôi. Nên là sau này kí chủ có thể cùng tôi trò chuyện, phần nào giảm bớt áp lực do việc xuyên không quá nhiều, đồng thời tôi cũng có thể đưa ra những lời khuyên hữu ích hơn." Giọng hệ thống vẫn đều đều như trước, nhưng Mộ Minh Trạch có thể cảm nhận được sự quan tâm từ nó.
"Cám ơn nhé, đúng là một tính năng tốt." Mộ Minh Trạch cười cười, thật lòng khen ngợi.
Bỗng nhiên có một con tang thi đi vào, trong thấy hắn nó liền hơi rung lên, có lẽ là vì bản năng sợ hãi trước cấp bậc cao hơn. Mộ Minh Trạch chỉ nhìn nó, cũng lười ra tay.
Đến khi thấy nó chậm chạp rời đi rồi, lúc này hắn mới quay đầu lại, hai tay chống ra sau, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Sau một khoảng im lặng, hắn trầm giọng nói nhỏ: "Thống thống à, không phải lúc nào muốn cũng làm được đâu. Mỗi ngày, mỗi giờ ta sống ở đây, hoà hợp lố bịch với cái lũ sinh vật ta từng đối nghịch này, là mỗi phút mỗi giây ta nhận ra rằng, ta dù muốn hay không, đã trở thành cái thứ đối địch với người ta yêu rồi."
"Cái con tang thi khi nãy bước vào, ngươi có thấy biểu hiện của nó lúc đó không, đó là sự run rẩy sợ hãi, là cái sự khuất phục một cách tự nguyện trước cá thể cùng loài cao cấp hơn. Nó chứng mình rằng, ta và người ta yêu, thứ ngăn cách giữa chúng ta không chỉ là sự khác biệt hay sự cạnh tranh theo lẽ tự nhiên, mà còn là những nguy cơ có thể xảy ra nếu bọn ta ở cạnh nhau."
"Cậu ấy muốn đối xử với ta như người yêu, muốn một mối quan hai người cùng hạnh phúc. Nhưng ta đã không còn là 'người' nữa rồi. Ta sẽ phải dè chừng từng khoảng khắc khi ở gần nhau, làm sao để không lây nhiễm virus cho cậu ấy, mệt mỏi lắm, ta không muốn, và chắc chắn cậu ấy cũng không. Cậu ấy có thể vẫn xem ta như một con người như trước kia, còn ta thì không thể, và sự thật cũng đó là như vậy."
Hệ thống im lặng nghe hắn nói hết, không chen vào một câu nào. Sau đó, có một tiếng thở dài khẽ thoáng qua, nhẹ đến nỗi Mộ Minh Trạch tưởng như mình nghe nhầm.
Hệ thống ngay sau đó nói với giọng máy móc như cũ: "Quả nhiên tôi vẫn còn chưa tiến hoá hoàn chỉnh, không thể lý giải cảm xúc của kí chủ."
"Ồ, chưa hoàn chỉnh à, vì sao thế?" Mộ Minh Trạch tự nhiên đổi đề tài, không tiếp tục nói chuyện ban nãy nữa.
"Vì ngài vẫn chưa có đủ số điểm thưởng. Tôi sẽ tiến hoá cấp 1 hoàn toàn sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ thế giới này, hoặc khi ngài tiến hoá dị năng cao hơn, trở thành một nhân vật quan trọng hơn trong thế giới này, khi đó sẽ có điểm thưởng khá cao." Hệ thống quả nhiên bị dẫn dắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn.
Mộ Minh Trạch nghe xong thì đứng bật dậy, hắn vừa cười vừa đi ra cửa, nói với hệ thống: "Vậy thì ta phải cố gắng hơn rồi, đi săn tinh hạch thăng cấp thôi nào."
Có một việc Mộ Minh Trạch không nói với hệ thống. Hắn tránh xa Lam Bính, giam cầm cảm xúc của bản thân, còn vì một lý do khác. Hắn không thuộc về thế giới này, cho nên hắn sợ hãi, nếu cứ để tình cảm và khát vọng lớn dần lên, hắn không thể quên được, không thể thoát khỏi tình cảm của mình được.
Mộ Minh Trạch là một người lý trí đến đáng sợ, tình cảm nếu như sẽ trở thành điểm yếu của hắn, thế thì không cần.
Chuyện quá khứ, Mộ Minh Trạch không muốn nó lặp lại lần nữa.
- ---------------------
Đội Nguyệt Ảnh trở về căn cứ một cách thuận lợi. Việc đầu tiên Lam Bính định làm, là phân phó nhiệm vụ cho từng người trong đội, sau đó liền ngay lập tức đi gặp chú Lý.
Nhiệm vụ của những người khác, đơn giản là lôi kéo những đội nhỏ hơn về phe hắn, càng nhiều người càng tốt, còn việc của cậu thì quan trọng hơn, cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Lam Bính dự định, sẽ thay đổi căn cứ này. Ngoài ra còn làm thêm chút chuyện khác nữa.
Cậu vừa mới xác nhận phần việc của từng người trong đội xong, chưa kịp đi tới phòng quản lý, thì loa trong phòng đã phát thông báo, 'mời' cậu đến phòng lãnh đạo.
Lam Bính cười khinh thường, quả nhiên đám cao tầng vẫn dễ lừa như vậy, một đám người ngu xuẩn.
Mấy người Thẩm Phong nghe xong cũng cười khẩy theo, sau đó cùng đứng dậy, ai đi làm việc nấy.
Lam Bính cũng đứng dậy, tâm trạng khá tốt. Nhanh chóng xử lý xong, anh ấy có thể trở về rồi.
- --------------------
"Lam Bính, anh đến rồi."
Lam Bính vừa đẩy cửa bước vào, liền có một người mặc đồ quân binh, đặt tay lên ngực lớn tiếng chào cậu.
Đây là cái người binh sĩ, đã từng bị Lam Bính làm mất, sau đó tái tạo lại cánh tay.
Lam Bính nhìn qua người này, gật đầu xem như chào hỏi. Người binh sĩ Clavis hoả hệ nhanh chóng đưa hắn đến căn phòng bên hông, nối liền với phòng ngoài cậu đang đứng, là nơi chuyên dùng để bàn bạc những chuyện tuyệt mật.
Khi Lam Bính bước vào trong, tiếng xì xào nói chuyện ban trong ngưng bặt. Mấy chục cặp mắt nhìn về phía cậu, vẻ tham lam bên trong không thèm che giấu.
Lam Bính ngước đôi mắt màu hổ phách lên nhìn lại, đáy mắt dưới hàng lông mi dài loé lên mấy tia sáng vụn vặt.
Khoé môi cậu nhướng lên, tạo thành một đường cong tiêu chuẩn, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện. Mọi người trong phòng thấy cậu cười, lập tức buông bỏ phòng bị, cũng cười cười mời cậu ngồi xuống.
Lam Bính vẫn không nói gì, ngồi xuống ghế trống duy nhất trong phòng, vắt chéo chân, hai tay để đan vào nhau trên bàn.
"Cậu Lam Bính, không lãng phí thời gian của cậu nữa, chúng tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Cậu đây thật sự, có phương pháp khống chế tang thi sao?"
Trên mặt Lam Bính vẫn là nụ cười lịch thiệp, nhưng nếu thành viên Nguyệt Ảnh ở đây, có thể nhận ra ý cười đó giả tạo đến mức nào.
Lam Bính nhìn mấy cái bụng vẫn tròn vợ mặt dù lương thực thiếu thốn của bọn họ, trong lòng khinh thường vạn phần, ngoài miệng vẫn trả lời: "Như những gì tôi đã viết, đúng vậy."
Không khí trong phòng theo lời cậu nói bùng nổ. Lam Bính nhìn đám lãnh đạo hứng phấn trao đổi về những giá trị đạt được, hầu như không quan tâm đến vì sao hắn có thể làm được điều bất khả thi đó.
"Cậu Lam Bính, không phải tôi nghi ngờ cậu, nhưng điều cậu nói thật sự rất khó tin. Cậu có thể cho chúng tôi biết cậu làm thế nào được không?"
Lam Bính hơi ngạc nhiên, nhìn về phía nơi giọng nói mạnh mẽ kia phát ra.
Ở đó ngồi một người, mặc trang phục chỉ huy, tóc đã hoa râm, trên mặt đã có vài vết đồi mồi rõ ràng, nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp. Ngữ khí khi nói chuyện không giận mà uy, đôi mắt kiên nghị quyết đoán, khí chất lãnh đạo bộc lộ không hề che giấu.
Lam Bính có hơi hứng thú, người này coi như người thanh tĩnh duy nhất trong phòng đi.
Tiếng xì xào nhanh chóng bị dập tắt, không gian trở lại yên tĩnh. Lam Bính không để ý đến đám người kia, chỉ nhìn chăm chú người đàn ông, vẫn tươi cười.
"Chắc các vị đều đã biết dị năng của tôi nhỉ? Nói thẳng ra thì, tôi đã dùng một số tiểu xảo nhỏ, để khống chế một tang thi bậc vương giả hệ tin thần."
Lam Bính nói không hề ngập ngừng, giọng nói thản nhiên làm lời nói của cậu tăng thêm vài phần đáng tin cậy.
Vị sĩ quan lớn tuổi kia sững sốt, ngạc nhiên xẹt qua đôi mắt rồi nhanh chóng giấu đi. Lam Bính không quan tâm lắm đến sắc mặt mấy kẻ khác, nhưng chắc cũng không khác gì lắm.
"Cậu có gì để chứng minh không? Việc này không thể nói suông là được." Lần này là một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh, gương mặt nhìn kĩ có chút giống với vị sĩ quan kia.
Lam Bính ngã người ra sau, hai tay để trên đầu gối, cười cười không nói. Cậu đang lo không có người nào hỏi đây, nếu không thì phải tốn công sức kí©h thí©ɧ lắm.
Thấy cậu không nói gì, đám lãnh đạo bắt đầu đổ mồ hôi. Bọn họ sợ Lam Bính, vì sức mạnh của anh quá lớn, rất khó kiểm soát. Mặc dù có thể dốc toàn quân để diệt trừ, nhưng ngược lại anh ta lại là con bài ra oai với các căn cứ khác, đó là lý do bọn họ để tin tức truyền ra mà không quản chế.
Mặc dù không muốn đắc tội Lam Bính, nhưng quả thật cần xác minh lại.
Tang thi vương giả là thứ gì chứ? Là tang thi cấp bậc trên 4 đấy! Đã từng xuất hiện một tang thi được xác định là dị năng hoả hệ cấp 4, dù không phải dị năng tinh thần, nhưng nó đã điều khiển cả ngàn tang thi, đánh sập căn cứ B thành cách đây không lâu.
Đến giờ vẫn chưa xác định cá thể bậc 5 nào, cấp 5 đặt ra chỉ để là một mức đo, làm ổn định tâm lý loài người mà thôi. Nói cách khác, cấp 4 là cấp độ mạnh nhất hiện tại.
Lam Bính còn có thể điều khiển một tang thi cấp độ này, thậm chí là hệ tinh thần, có thể khống chế biết bao nhiêu tang thi cấp thấp chứ!
Quá nguy hiểm, nhưng nếu là thật thì sẽ là một bước tiến lớn, là cơ hội trở thành căn cứ đứng đầu, là một cơ hội trục lợi khổng lồ!
"Chứng minh à, cũng được thôi." Lam Bính lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của đám người tự nhận thông minh này.
Cậu cười, sau đó đưa tay lên đỡ cằm, mắt đảo quanh ra chiều suy nghĩ: "Đương nhiên là không thể đưa tang thi vào căn cứ được rồi..."
Lam Bính gõ khẽ ngón tay lên má, ánh mắt sắc bén nhìn mấy khuôn mặt biến đổi khác nhau, trên môi vẫn là nụ cười không đổi nhưng làm người khác lạnh sống lưng.
"...Vậy thì chỉ có thể phiền các vị đây, ra khỏi căn cứ một chuyến rồi."
- -----------------
Lam Bính tâm trạng thoải mái đi vào toà nhà B-12, đi lên cầu thang hướng về phòng làm việc, khoé miệng vô thức nhếch lên không khống chế được.
Thẩm Phong ngồi trong phòng, viết viết gì đó với 1 chồng giấy tờ bên cạnh, thấy Lam Bính cười như vậy bước vào, hơi rùng mình.
Có vẻ đám ăn hại kia ăn không ít khổ rồi.
"Có vẻ thuận lợi ha, người anh em." Thẩm Phong chỉ nhìn cậu một chút, sau đó lại tiếp tục vùi mình vào xử lý công việc.
"Đương nhiên." Lam Bính ngồi xuống ghế trên bàn làm việc chính, cầm lấy quyển sổ màu đỏ nhỏ theo bản năng, vuốt ve.
"Sao ông lại ở trong phòng làm việc của tôi, về phòng ông đi."
Thẩm Phong ngó lơ lời Lam Bính, dựa lưng ra sau ghế, đặt tờ giấy lên đùi mà tiếp tục viết.
"Nếu thích cái sofa này đến vậy, thì cứ lấy về phòng ông đi." Lam Bính lật lật ra trang đầu quyển sổ, sờ chỗ lõm xuống do xé nhiều trang đầu, hơi suy nghĩ.
"Thôi xin, chẳng qua do nó gần cầu thang, dễ đi lại hơn nên mới mượn dùng một chút thôi." Thẩm Phong thờ ơ nói.
"Tôi không nhớ lúc trước ông lười như thế. Thay đổi từ ngày có thể bay à?"
"Là từ ngày ông quăng mấy thứ công việc giấy tờ với quản lý đồ đạc cho tôi đấy, đồ khốn kiếp." Thẩm Phong không chịu được Lam Bính cứ lải nhải, gắt gỏng nói lớn.
Lam Bính cười ha hả, không phản bác coi như ngầm thừa nhận.
"Sao giờ ông còn ở đây? Đi làm bước tiếp theo đi, bước yêu thích của ông còn gì."
Thẩm Phong không muốn để ý cái tên thần kinh này nữa, chỉ muốn đuổi hắn đi một chút cho yên tĩnh.
"Không vội, đợi một vài ngày trước đã. Nếu gặp lại nhanh quá thì lại dọa anh ấy chạy mất." Lam Bính khép quyển sổ lại, vuốt ve ấn kí y hệt Mộ Minh Trạch trên mu bàn tay, cười.
"Lâu lâu tôi cảm thấy ông thật đáng sợ. Mượn câu của Thành Ưng đánh giá ông lúc trước, chẳng khác nào con dã thú vờn mồi cả." Thẩm Phong làm bộ rùng mình, xoa xoa hai bắp tay, sau đó cười khinh bỉ liếc cậu một cái.
Lam Bính cười không phản bác. Cậu và mãnh thú, chắc cũng có điểm tương tự.
Khi nhận định được con mồi, sẽ không nhìn đến những thứ khác.
Để vuột mất một lần, sẽ không sai phạm lần hai.
Và, khi đã bắt được mục tiêu, chắc chắc sẽ không buông bỏ, sẽ nuốt vào bụng, để cả hai hoà thành một thể, mãi mãi.
- -------------------
"Kí chủ, ngài vừa hoàn thành nhiệm vụ phụ: thăng cấp dị năng lên cấp 4, đạt 100 điểm thưởng."
"Được." Mộ Minh Trạch lau dịch thể bắn lên mặt, tay còn lại bóp nát tinh hạch sậm màu trên tay.
Hắn nhìn thi thể tang thi dưới đất, thân thể khô quắc, tay chân bị đập vỡ nát, chảy ra thứ dịch nhớp nhúa xanh đen. Đầu bị bẻ hẳn ra sau, tròng mắt rớt cả ra ngoài, cũng chảy ra dịch kinh tởm.
Mộ Minh Trạch chậc một tiếng, quay người rời đi.
"Ngài không bị thương chứ, đánh nhau với một con cùng cấp như vậy..." Hệ thống quan tâm hỏi, giọng vẫn máy móc như cũ, nhưng câu nói đã gần như không còn quá cứng nhắc như được lập trình sẵn nữa.
"Ngươi nghĩ sao?" Mộ Minh Trạch xoay xoay cổ. Trên cổ hắn có mấy đường móng tay dài ngoằn dữ tợn, kéo dài xuống tận xương quai xanh.
"Không cần lo đâu, cũng chẳng chết được thêm lần nữa đâu." Theo lời hắn nói ra, vết thương nhanh chóng khép miệng, vừa dứt câu thì đến cả một chút dấu vết cũng không còn.
"Lâu lắm mới gặp được đồng loại có thể nói chuyện. Đáng tiếc, quá kiêu ngạo rồi, mới thăng cấp 3 không lâu đã muốn khiêu chiến ta, kẻ sắp đột phá cấp 4." Mộ Minh Trạch xoa mu bàn tay nãy giờ vẫn đau nhức một cách vô lý, là bàn tay có hình xăm kia.
Đáng lý khi thành tang thi, hắn không nên còn cảm nhận thấy đau đớn chứ, trừ khi là sát thương đánh vào tinh thần.
Chắc cái tên đần kia lại làm cái gì rồi.
Kí hiệu đã qua 5 ngày rồi, không có dấu hiệu mờ đi, cũng không làm ra chuyện gì bất thường. Bình thường nếu không phải đôi khi hơi nhức nhối hoặc nóng lên, hắn cũng đã quên mất nó rồi.
Cái tên Lam Bính phiền phức kia, không lo làm tốt vai trò nam chính của mình, quấn lấy hắn làm gì không biết.
Hệ thống bất ngờ nói: "Kí chủ, không cần phiền phức với thể loại không não giống nó, có não không phải tốt hơn sao?"
Sao nghe có mùi chua chua thế này. Có vẻ vì hắn thăng cấp rồi, trở thành tang thi bậc vương giả rồi nhỉ, nên tiểu hệ thống cũng 'phát triển' thêm rồi.
"Được được, 639 thông minh à, cho ta biết vị trí cửa hàng quần áo nam gần đây đi."
Mộ Minh Trạch kéo cái áo đã rách đến đáng thương của mình mấy cái, bất đắc dĩ nói: "Ta cần một bộ quần áo mới rồi."
Trước mặt hắn lặp tức hiện lên bản đồ, có mấy chấm đỏ biểu diễn mục tiêu.
Mộ Minh Trạch hài lòng nở nụ cười, không quên nói một câu khen ngợi với hệ thống của mình.
"Ta phải đạt cấp mấy ngươi mới có thể thăng cấp hoàn toàn?" Mộ Minh Trạch hơi thắc mắc.
Câu trả lời của hệ thống cũng giống như những gì hắn nghĩ: "Kí chủ cần đạt cấp cao nhất, cấp 5."
Sau đó, hắn vừa nghe hệ thống nói số lượng tinh hạch cần hấp thụ để thăng cấp tiếp theo, vừa đi tới cửa hàng.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi, thân thể này của nguyên chủ 'Mộc Hàn' khá đẹp, chỉ số chuẩn nên hầu như mặc đồ may đại trà không có vấn đề gì.
Hắn thông thả lượn quanh mấy hàng đồ dễ vận động và còn nguyên vẹn. Mấy con tang thi cấp thấp đã bị hắn dùng uy áp vương giả đuổi đi nên không có ai làm phiền hắn.
Tâm trí của hắn không đặt mấy vào chuyện lựa chọn quần áo. Suy nghĩ nãy giờ trong đầu vẫn là số lượng tinh hạch hắn cần mà hệ thống nói khi nãy.
500 tinh hạch cấp 4, nói cách khác là 1500 tinh hoạch cấp 3, 2000 tinh hạch cấp 2.
Quả nhiên số lượng cần để nâng cấp quá nhiều, hơn hẳn số lượng mà một con người cần.
Vì sao à, vì vốn dĩ tang thi tăng cấp nhanh hơn bằng máu thịt và tinh hạch của con người.
Không có quy tắc tự nhiên nào dung túng cho việc tàn sát đồng loại cả.
Nhưng Mộ Minh Trạch hắn là trường hợp đặc biệt, hắn dù là tang thi, nhưng hắn vẫn mang khả năng tự chủ và kí ức của một con người, nên không thể gϊếŧ người, đành quay ngược cắn đồng loại thôi.
Tuy vậy, hắn vẫn có bài xích nhất định với loài người, căm ghét thì không tới, chỉ là không quá muốn tiếp xúc.
Mộ Minh Trạch lấy bừa một cái quần jean ống suông màu đen với một cái áo thun cùng màu, bước vào phòng thay đồ một cách tự nhiên.
Mộ Minh Trạch nhìn người thanh niên trong gương, cao gầy, làn da nhợt nhạt thiếu mất sức sống, mặc mũi thanh tú với mái tóc đen hơi xoăn nhẹ.
Từ trên xuống dưới, tất cả đều là của nguyên chủ, của 'Mộc Hàn' chân chính. Chỉ có duy nhất đôi mắt xám sâu thẳm là thuộc về hắn.
Mộ Minh Trạch thở ra, thật ra hắn cũng không nghĩ quá nhiều, băn khoăn những thứ vô ích cũng không giúp gì được cho hắn.
Hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tháo gỡ trói buộc với thế giới này rồi rời đi thôi.
Mộ Minh Trạch biết, lý trí của hắn quá mạnh, vô tình lấn áp luôn cả cảm xúc, nhưng hắn có bận tâm sao? Cần làm gì thì hãy làm, không cần thì bỏ qua.
Cho đi quá nhiều cảm xúc, có khi cũng chỉ nhận lại kết quả tồi tệ mà thôi, giống như ngày hôm ấy...
Mộ Minh Trạch lắc nhẹ đầu, bây giờ, hắn thay nguyên chủ, hoàn thành trách nhiệm bản thân, là ý tốt duy nhất hắn nghĩ ra được.
Mộ Minh Trạch nhắm đôi mắt màu xám bạc, kém rèm bước ra ngoài.
"Anh, bộ đồ này rất hợp với anh đấy. Rất đẹp."
- ------------------Tranh minh họa kí hiệu trên tay Mộ Minh Trạch nha.
Cảm ơn hoạ sĩ của tui nhiều lắm 😘❤️😘