Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 2: Không thể tha cho bọn họ được



Sơn thấy thằng bạn bị đánh cho tơi tả liền chạy lại ngăn cản, nhưng vừa mới chỉ ôm lấy vai cô gái liền bị cô gái đạp ra, lực đạo cực mạnh, Sơn không ngờ tới liền ngã nhào ra sau.

Anh ngồi trên mặt đất đứng hình mất năm giây!

Đây không phải người!

Vậy mà anh lại bị một người phụ nữ đạp bay sang một bên!

Với một cảnh sát phòng hình sự thì đây chẳng khác gì sự sỉ nhục anh cả. Đang tìm cách khống chế tội phạm nhưng bị tội phạm đạp sang bên..

Sau giây phút đờ đẫn, Sơn lấy lại tinh thần ngồi dậy, liền nhận ra phía sau cũng có một cuộc ẩu đả khác.

Theo kinh nghiệm của anh, đây chắc là đi đánh ghen, nhưng khéo lại đánh nhầm rồi!

Nhưng mà, sao cô gái kia có chút quen nhỉ. Trong lòng Sơn thắc mắc tự hỏi.

"Thư ký Ngân?"

Nhận ra được cô gái trước mặt, Sơn vội chạy lại ngăn Khánh Ngân lại, khí thế điên cuồng của cô cũng chẳng khác gì Minh Anh, nhưng cô không học võ nên cơ thể có chút yếu hơn, cộng cả Sơn cũng rút kinh nghiệm vừa rồi, liền ôm Khánh Ngân ra sau: "Có hiểu lầm, các cô bình tĩnh đã!"

Khánh Ngân đang đánh điên cuồng, tự dưng bị người ôm đi mặt liền phun lửa, hét lên: "Không liên quan thì cút đi!"

"Có hiểu lầm ở đây rồi, bình tĩnh lại chút đi nào!" Sơn cố gắng hòa giải.

"Anh bị thần kinh hả, không liên quan thì cút!" Ngân tức giận quát lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay đó, nhưng không được, tên kia ôm rất chặt, vì vậy cô quay đầu quát: "Đồ biến thái, anh đang sàm sỡ phụ nữ đấy, buông tôi.." lời còn chưa nói hết, giây sau Khánh Ngân liền im bặt, gương mặt sửng sốt.

"Giám.. Giám đốc!"

"Giám đốc.. Sao anh lại ở đây?"

"Câu này tôi phải hỏi cô đấy, hình như có hiểu lầm gì ở đây rồi!"

"Hiểu lầm?" Khánh Ngân ngơ ngác hỏi lại.

Lúc này Ngân mới chợt nhận ra tư thế của hai người có chút không được hay lắm, vội vàng kéo tay anh ra, rời vòng tay anh, mặt bỗng chốc đỏ lên.

Hiểu lầm? Khánh Ngân lúc này bỗng chốc chột dạ, quay qua thấy cô gái bị mình đánh đang chuẩn bị bỏ chạy liền chạy lại ngăn cản.

Cô gái bị đánh túi bụi tóc trở nên rối bù, trên người mấy vết đỏ ửng, nhưng cô ta không quan tâm, thấy cô gái đánh mình bị người khác ngăn lại liền vội vàng mà bỏ chạy. Làm cái nghề này, cô ta cũng bị đánh ghen cho mấy lần nên cũng sợ, giờ chỉ mong chạy được càng xa càng tốt thôi.

Nhưng muốn chạy cũng đâu xong, vừa mới chạy vài bước liền có người kéo cô lại làm cô sợ hãi kêu lên: "Tôi.. Tôi không biết gì hết.. Mấy người hiểu nhầm rồi!"

Cô gái kia nói những gì đều không lọt vào tai Khánh Ngân, điều cô quan tâm là..

Thôi chết cha rồi, không phải Hà My.

Cô gái kia thấy Khánh Ngân không lao vào đánh mình nữa liền mừng rỡ chạy mất dạng.

Khánh Ngân bỗng quay sang nhìn Minh Anh vẫn đang bận rộn đánh bên kia.

Người đàn ông kia hình như cũng không phải..

Thôi toang thật rồi..

Tình trạng hỗn loạn diễn ra ở sảnh khách sạn, lúc Khánh Ngân vẫn bị tình cảnh phía trước làm bàng hoàng thì liền có hai bảo vệ chạy tới, vội vàng ngăn cản Minh Anh.

Nhưng mà khí thế Minh Anh thật bức người, lại là người có học võ, máu nóng sôi trào, như một con hổ dữ bị chọc giận, điên cuồng cấu xé con mồi phía trước. Và Hoàng Anh "may mắn" là nạn nhân nằm đó, cơ hội phản kháng cũng không có.

Hai tên bảo vệ ra sức lôi Minh Anh cũng không lôi được, một người cũng bị đạp ra như Sơn vừa nãy..

Thấy tình cảnh không ổn, Khánh Ngân vội chạy lại, ôm lấy tay cô: "Minh Anh, bình tĩnh, bình tĩnh đi, hình như có nhầm.."

Lời Khánh Ngân còn chưa nói hết đã bị cắt ngang: "Bình tĩnh cái quái gì, hôm nay tao phải giết chết anh ta!"

"Nhầm, nhầm rồi. Chúng ta đánh lầm rồi!" Khánh Ngân vội vàng xoa dịu Minh Anh, cô dùng hết nội lực lôi Minh Anh ra, cộng thêm cả Sơn với hai bảo vệ, cuối cùng cũng lôi được cô ra.

Hoàng Anh ngồi trên đất vẻ mặt đen cực điểm, hơi rượu cũng bay đi gần hết, cuối cùng cũng được nói, anh quay mặt lên tức giận quát: "Mấy người bị điên à!"

Minh Anh đôi mắt đỏ ửng, giọt nước mắt lăn trên má vẫn chưa khô, trong phút chốc chết sững.

Ai.. Ai thế này..

Không phải Gia Bảo..

Hoàng Anh bị đau đớn trong nháy mắt cũng tỉnh rượu một chút, tay ôm chặt thân dưới, cả cơ thể ê ẩm, mặt đen cực điểm, ánh mắt rét lạnh như muốn giết người đến nơi nhìn chằm chằm Minh Anh.

Cơn tức giận bỗng chốc tiêu tán, thay vào đó là sự ngơ ngác, Minh Anh cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh tầm mười giây, ngay sau đó liền cúi người: "Xin.. Xin lỗi, xin lỗi anh. Tôi.. Tôi nhầm người."

Minh Anh phát hoảng lắp bắp nói, liên tục cúi đầu xin lỗi, thế quái nào lại nhầm người thế này.

Hoàng Anh mặt nhăn cực điểm, thân dưới truyền đến sự đau nhức không chịu được, Minh Anh thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Anh.. Anh có sao không? Anh có cần đến bệnh viện không, tôi.. Tôi thực sự xin lỗi.."

"Không cần!" Hoàng Anh bực bội nói.

Người ta không muốn tới bệnh viện, mà tình trạng bị mình đánh cũng không phải là nhẹ, vậy nên Minh Anh liền tìm cách hòa giải.

"Hay vẫn cứ nên đi khám thì hơn. Tôi.. Tôi nhầm lẫn nên đánh nhầm người.. Thật sự xin lỗi anh!"

"Tai cô bị điếc à!" Hoàng Anh tức giận trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt anh như lưỡi dao muốn xẻ thịt người phía trước ra vậy. Minh Anh bị ánh mắt kia dọa sợ. Hai chân run rẩy như muốn ngã đến nơi.

Trời ơi, sao số tôi nó nhọ thế này.

"Hay.. Hay anh cần tiền đền bù không để tôi.." Nếu người ta không muốn đi viện, dùng tiền chắc là cách thích hợp phải không?

"Cút!" Hoàng Anh đang chuẩn bị đứng lên nghe vậy tức giận quát, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô.

Tiền tiền tiền.

Sao ai cũng thích lôi tiền ra khích bác anh thế hả..

Minh Anh và Khánh Ngân cả người bỗng chốc run lên, mắt Hoàng Anh đỏ ngầu, giờ nhìn còn đáng sợ hơn vừa nãy, Minh Anh mắt vẫn còn đỏ ửng, nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn trông tội nghiệp vô cùng.

Sơn thấy tình trạng không ổn, nhìn vẻ mặt hai cô gái hoảng loạn ngơ ngác cũng không đành lòng. Rồi nhìn vẻ mặt như muốn giết người của Hoàng Anh liền kéo hai cô gái chạy ra khỏi tầm mắt Hoàng Anh: "Được rồi, cậu ta đang tức giận, hai cô đi đi."

"Nhưng.. Nhưng.." Minh Anh cảm thấy không ổn, đã đánh nhầm người ta rồi, lại không chịu trách nhiệm gì mà bỏ chạy, thật không hay cho lắm.

"Mấy cô không thấy cậu ta vừa quát à, mấy cô mà ở lại cậu ta khéo sẽ giết người luôn đấy. Đây là hiểu lầm, coi như giải quyết xong rồi đi, hai cô đi mau đi đi."

Minh Anh còn định nói gì nữa, nhưng Khánh Ngân liền ngăn cản, cúi đầu: "Thật sự xin lỗi, vụ việc này là hiểu lầm, thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ đi ngay đây. Giám đốc, hãy gửi lời xin lỗi của bạn tôi đến bạn anh với. Mong anh ấy nguôi giận!"

"Được rồi, mấy người đi đi, đi nhanh không cậu ta phát điên lên!" Sơn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Khánh Ngân nghe vậy liền thở phào, vội lôi Minh Anh chạy đi.

Khóe miệng Sơn giật giật, quay đầu thấy Hoàng Anh vẫn ngồi chồm hổm ở đấy liền tiến đến đỡ anh lên.

Hoàng Anh bực bội gạt tay Sơn ra, gương mặt nhăn cực kỳ.

"Có sao không?"

"Không!"

"Để tôi đưa cậu về."

"Không cần." Hoàng Anh bực bội loạng choạng đi ra, Sơn ở đấy ngao ngán lắc đầu.

Bảo vệ thấy tình hình có vẻ ổn liền rời khỏi. Cô gái đi cùng Sơn thấy vậy liền đi tới, khoác lấy tay anh: "Anh trai, giờ chúng ta tiếp tục không?"

Sơn giờ chả còn tâm trạng mà quan tâm đến gái gú, liền gỡ tay cô gái kia ra. Cầm ví, lấy ra một xấp tiền đưa cô gái kia: "Đi đi!"

Thật là, mọi khi còn phải hầu hạ người ta chán chê mới được chút tiền, hiện tại chưa kịp làm gì mà cũng có tiền. Cô gái kia liền vui vẻ nhận lấy rời đi. Sơn khẽ bóp thái dương, cũng quay trờ về nhà.

* * *

Khánh Ngân lôi Minh Anh chạy ra ngoài, đến lúc thấy không còn bóng dáng của hai người đàn ông kia liền thở phào, vuốt vuốt ngực: "Ôi mẹ ơi, sợ hết hồn, người đàn ông kia đáng sợ quá!"

Minh Anh vẫn còn ngơ ngác ở đấy, Khánh Ngân thấy vậy liền khẽ đẩy cô: "Này! Sao thế?"

Mặt Minh Anh méo xệch, như muốn khóc đến nơi: "Sao mày không bảo tao sớm là nhầm người, trời ơi.. Tao vừa đánh anh ta không phải nhẹ đâu.."

"Tao cũng có biết đâu, tới lúc có người can tao mới giật mình, mới biết là nhầm người."

Minh Anh thấy rối não thực sự, thế quái nào lại đánh nhầm người, cảm giác chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho bớt nhục thôi.

"Chúng ta cứ đi như vậy có ổn không, anh ta có vẻ cũng bị khá nặng."

"Mày không thấy vừa nãy anh ta kêu chúng ta cút à, chắc cũng tức lắm, nhưng mà anh Sơn cũng bảo không sao rồi, nên chắc không sao đâu!"

Trong đầu Minh Anh vẫn còn hình ảnh đáng xấu hổ kia nên cũng không để ý ngữ điệu của Khánh Ngân có chút khác, bực bội vò tóc.

"Nhưng rõ ràng chúng ta theo đuôi taxi kia đến đây, chúng ta cũng chưa từng rời mắt đi lúc nào, tại sao lại bị nhầm được." Khánh Ngân đứng đó khó hiểu nói, chuẩn bị kỹ càng như vậy, sao lại có sai sót thế này.

Minh Anh lúc này mới ngớ ra, chuyện đánh nhầm làm cô quên mất chuyện trọng điểm, liền vội vàng lôi điện thoại ra, xem định vị GPS.

"Đúng là ở đây." Minh Anh giơ điện thoại trước mặt Khánh Ngân. Màn hình điện thoại hiển thị rõ, Gia Bảo đang ở đây.

Đúng là vẫn vào khách sạn này, nhưng do dáng người giống nên hai cô nhận nhầm.

"Vậy thì đi thôi, hôm nay chúng ta không thể tha cho bọn họ được."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv